Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 133: Tại sao lại lừa em

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh chiều tà thu hồi những tia dư quang cuối cùng, đèn neon của các quán bar hai bên bờ Hậu Hải sáng đèn lên. Đêm hè Hậu Hải, gió thổi hiu hiu, sóng gợn dập dờn, khiến người ta tâm thần sảng khoái. Chúng tôi bao vườn hoa nhỏ trên nóc sân thượng lầu hai của MO, tổng cộng 7 người ngồi vây quanh một bàn dài. Trên bàn trải một tấm khăn sợi đay, bày hai hàng nến đầy phong tình.

"Bia đâu?" Gullit vừa ngồi xuống, liền gào lên.

Tôi không khách khí liếc anh ta một cái, "Anh chút ý giùm em cái đi, uống say rồi cũng không có ai quản anh."

"Ôi dào, mau quản Hựu Hựu nhà cậu đi, tiếng to tiếng nhỏ với tôi." Gullit chỉ vào tôi la lối với An Tâm.

An Tâm nghiêng đầu sang nhìn tôi một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, rồi sau đó lại chuyển sang hướng Gullit, "Em ấy là người đại diện của cậu, cậu không thể không nghe lời em ấy."

Gullit vỗ ót, cảm thán nói: "Sai lầm, tôi đây sao lại tìm cậu phân xử, vợ chồng mấy người căn bản là cùng một giuộc."

Mọi người cười lớn.

Uống bia được một lúc, An Tâm đứng dậy đi vệ sinh. Khoai Sọ thừa cơ hội ngồi đến cạnh tôi, kề sát tai tôi thì thầm: "Bạn cậu từ khi nào lại thân với Kim Duyệt như vậy?"

Tôi lắc đầu tỏ ý mình cũng không biết, "Trở về để tớ hỏi nó, cái con này á là bách hợp đảng, còn nhớ vụ nhẫn đôi trước đây không, chính là nó tặng đó."

Khoai Sọ sửng sốt, quay đầu lại nhìn thoáng qua Con Muỗi, Con Muỗi và Kim Duyệt đang kề tai to nhỏ, hai người thì thì thầm thầm cười cười, làm người ta cảm thấy như đang có mưu đồ gì.

"Còn nữa hai tên bên kia... có chút mờ ám!" Khoai Sọ hướng sang Gullit bĩu môi.

Cái này tôi cũng cảm giác được, Gullit cùng cậu bé đẹp trai đóng vai anh ta thời trung học trong phim, hai thằng đàn ông, liếc mắt đưa tình, còn giống cái gì nữa.

"Bạn học nhỏ, ngày mai còn phải lên lớp nha, bớt uống chút." Tôi cuối cùng nhịn không được cắt ngang màn tán tỉnh qua lại của hai người đó, hướng về phía vị tiểu soái ca đoán chừng vừa mới lên đại học nói.

Nghe vậy, tiểu soái ca và Gullit đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cùng cười phá lên. Cuối cùng, tiểu soái ca mới nói với tôi: "Tôi tốt nghiệp đại học đã hai năm rồi, lên lớp gì nữa chứ."

Sặc, sao lại quên mất chuyện "mặt baby" này.

Quê độ, xấu hổ nhấp một hớp bia. Vừa vặn An Tâm đi vệ sinh quay lại, tôi vội kéo chị bà tám, "Ây, Gullit anh ta á, đoán chừng là đang yêu đó, chị đoán..." Nói nói phát hiện An Tâm không có đang nghe. Không biết có phải là tôi mẫn cảm hay không, luôn cảm thấy sắc mặt chị nhìn qua không quá tốt.

"Sao vậy, không khoẻ?" Tôi ân cần nói.

Chị chau mày, hơi hơi gật đầu, "Ừm, có thể uống hơi nhiều bia, bao tử khó chịu."

Tôi nhìn chai bia trên bàn của chị, sặc... hình như mới uống một phần ba, tôi đã uống hai chai rồi. Nhưng mà, có thể là do bia ướp lạnh, chị uống lạnh lập tức có chút chịu không được.

"Tớ gọi phục vụ mang ly nước ấm đến nhé." Khoai Sọ nghe thấy đối thoại của chúng tôi, đến gần nói.

"Không cần, để tớ tự đi lấy." Nói xong tôi đứng dậy xuống lầu. Trong chuyện chăm sóc An Tâm, tôi chưa bao giờ nhờ tay người khác. Chị quen uống nước ở độ ấm nào, chỉ có tôi rõ nhất.

Bởi vì cơ thể An Tâm không khỏe, tôi đưa chị về nhà sớm. Gullit còn trách chúng tôi chơi không đẹp chút nào, phá hỏng không khí. Cái tên này, chờ xem, quay đầu sẽ sắp xếp Nhị Bân đưa anh ta chạy đi tuyên truyền phim mới khắp chốn nguyên tháng, bớt ở trước mặt tôi đỡ chướng mắt.

Về đến nhà tôi đỡ chị nằm lên giường, bảo chị ngủ trước đi, mình muốn lên mạng xem tin tức buổi chiếu đầu tiên của . Ai ngờ chị kéo cánh tay tôi muốn tôi cùng chị ngủ, ánh mắt đáng thương đó... Ôi trời, lúc này mới chín giờ, tôi, tôi, được rồi!

Tôi mới vừa nằm xuống, chị chui vào lòng tôi, gối đầu lên cổ tôi, yếu ớt hỏi: "Hôm nay chị như vậy, hại mọi người mất hứng rồi, làm em không vui?"

"Nói cái gì thế ~" Tôi vòng lấy eo chị, cẩn thận ôm chị, hôn một cái lên trán, "Chị vừa từ Vân Nam về, em nên để chị ở nhà nghỉ ngơi, không nên gọi chị đi mới đúng."

"Tại sao em lại đối xử tốt với chị như vậy?" Hơi thở chị thở ra rất nóng, phả trên cổ tôi thật nhột.

Tôi nghe thấy tiếng của mình vang lên, giọng nói dịu dàng biết bao, "Bởi vì, chị xứng đáng!"

"Chị... không xứng đáng." Chị nằm trong lòng tôi yếu ớt cảm thán.

Cái người này, không biết lại đang nghĩ ngợi lung tung gì nữa. Tôi lại siết chặc vòng tay mình, dùng giọng điệu hết sức bá đạo: "Chị là của em, em nói xứng đáng thì xứng đáng."

An Tâm ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, tôi vì bận bịu công việc cũng không thể bên cạnh chị, chị thì ngược lại chẳng sao cả, vui vẻ tự mình đi dạo phố shopping. Chị mua cho mình rất ít, ngược lại mua về cho tôi một đống quần áo giày dép. Mặc dù gu thẩm mỹ của chị không tệ, nhưng tôi cũng mặc không hết nha. Tôi lại không giống minh tinh tụi chị, mỗi lần công khai đều không nên mặc trùng đồ, còn phải tránh đυ.ng hàng với người khác.

Chị Hoa từ Canada nghỉ phép trở về, vừa về liền tìm tôi đến phòng làm việc, hỏi tôi quan hệ bây giờ của tôi và An Tâm thế nào. Tim tôi nhảy lên thình thịch, không biết có phải là chị ấy phát hiện ra gì rồi không. Là phát hiện ra chuyện tôi đem phim của Nhiễm Tịnh lén đưa cho An Tâm, hay là phát hiện quan hệ không tầm thường của hai chúng tôi.

"Cũng tạm, em và Lưu Giai quản lý của chị ấy là bạn bè tốt." Tôi tránh nặng tìm nhẹ, làm bộ thoải mái nói.

Chị Hoa gật đầu, nói tiếp: "Sáng sớm hôm nay, đại đạo diễn Trương Ca điện thoại cho chị, nói ông ấy có bộ phim, rất muốn mời Nhiễm Tịnh và An Tâm cùng hợp tác..."

"Cái gì???" Tôi từ trên ghế bật dậy, không thể tin nhìn chị Hoa.

Chị Hoa ra hiệu tôi ngồi xuống, "Lúc chị mới nghe cũng hơi ngạc nhiên, nhưng mà... chị cảm thấy chủ ý này không tệ. Em nghĩ xem, khi đó hai người bọn họ tranh nhau giải ảnh hậu Kim Mã, sau này luôn bị truyền thông đem ra so sánh. Nếu như bây giờ có thể hợp tác, nhất định đạp vỡ mắt kính truyền thông. Không cần chúng ta đi tuyên truyền, bộ phim này nhất định sẽ trở thành đề tài siêu hot."

Trời ạ, tôi quá bội phục chị Hoa rồi.

"Cân nhắc đến quan hệ của em và An Tâm, như vậy đi, em đi tìm quản lý cô ấy thăm dò ý tứ."

Tôi gọi điện thoại cho Lưu Giai, chị ta đang làm ổ ở nhà, nói mình đang buồn chán lắm, bảo tôi đến cùng chị ta tám chuyện.

"Ui, nhiều chiến lợi phẩm thế này, đều là mấy ngày nay chị cùng An Tâm đi shopping đó à?" Tôi vừa vào cửa liền thấy bên cạnh ghế sofa nhà chị ta chất một đống túi mua sắm.

Chị ta thong dong đi trở về ghế sofa, ngồi xếp bằng xuống, "Nè ~ chị mấy ngày nay đều núp ở nhà có được không, xem hai bộ truyền hình, năm bộ điện ảnh. Mấy cái này đều là mua trước đó, lười thu dọn mà thôi."

Chị ta thì kiểu rất thờ ơ, còn tôi thì trong lòng lại tức khắc nảy sinh nghi ngờ. Đại minh tinh nhà tôi thường chỉ sẽ cùng Lưu Giai đi ra ngoài mua sắm, nếu như Lưu Giai trốn ở nhà, vậy mấy ngày nay là ai cùng chị đi dạo nhỉ?

Tôi đem cách nghĩ của chị Hoa nói cho Lưu Giai, ngoài dự đoán của tôi, Lưu Giai nói nếu là đạo diễn Trương Ca thì rất Ok! Xem ra vẫn là tôi lo nghĩ nhiều rồi.

Lưu Giai bảo tôi gọi An Tâm qua, cùng nhau vừa ăn vừa bàn chuyện hợp tác lần này.

Gọi cho chị, không có người bắt máy. Gọi lại lần nữa, mới kết nối được.

"Chị đang ở nhà ngủ hả?" Tôi trêu chị.

"Uây... chị đang đi dạo phố." Giọng nói của chị nghe có chút luống cuống.

Trong lòng tôi đột nhiên có chút bất an, thử thăm dò hỏi: "Hê hê, chị đi một mình à?"

"Không có, cùng đi với Lưu Giai đó."
« Chương TrướcChương Tiếp »