Chương 132: Hoàng hậu theo đuổi Thái hậu? Loạn rồi loạn rồi

Tôi điện thoại cho nhà chế tác, nói với hắn lịch trình của Nhiễm Tịnh đã kín thật sự không xếp được thời gian, e rằng không thể nhận bộ phim này. Đối phương mặc dù rất tiếc, cũng không có cách nào khác. Cách ngày Lưu Giai nói cho tôi biết, nhà chế tác đó tìm đến chị ta, đã bàn bạc ổn thỏa bộ phim.

Lúc sắp tan ca nhận được tin nhắn của đại minh tinh nhà tôi.

[Về sớm một chút, chị nấu món ngon cho em]

Khóe miệng tôi bất giác hiện lên một nụ cười, trả lời lại cho chị một dòng

[Gặp được chuyện gì vui à?]

Chị nhắn lại rất nhanh

[Em là bán tiên à, bói hay vậy]

Tôi cười thích thú, vừa cười vừa gửi tin nhắn

[Cả ngày ở cùng vị thần tiên chị, em sao không biến thành bán tiên được]

Lái xe về chung cư, xa xa nhìn thấy ánh đèn sáng trong nhà, tưởng tượng ra nữ đầu bếp xinh đẹp đang bận bịu vì tôi, trong lòng khỏi bàn vui vẻ biết bao.

Đi đến cửa nhà, chìa khoá vừa mới cắm vào ổ, cửa liền bị mở ra từ bên trong.

"Không phải nói em về sớm một tý, vẫn muộn như vậy ~" Nữ đầu bếp xinh đẹp của tôi trên người mang chiếc tạp dề Hello Kitty, tựa người trên khung cửa, cong cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói.

Bộ dạng đáng yêu nũng nịu đó, nhìn thôi lòng tôi đã dập dờn từng trận sóng. Sải một bước dài vào trong nhà, nắm bàn tay mềm mại của chị lên nói: "Trên Tam Hoàn kẹt xe mà, nhưng mà qua Tam Hoàn em lái như bay vội chạy về đây..."

Lời còn chưa nói xong, đôi chân mày chị hơi nhíu lại, đột nhiên tối sầm mặt xuống căn dặn: "Không phải nói em đừng lái xe nhanh rồi sao, nói với em bao nhiêu lần rồi..."

Tôi thay giày, cọ cọ đầu trước ngực chị, giọng chán ngấy nói: "Không phải vì em nhớ chị sao ~"

Chị nâng đầu tôi lên, vẻ mặt nghiêm túc, "Nói rồi không được phép là không được phép."

"Hả? Không được phép nhớ chị à?" Tôi giả vờ bộ dạng giật mình.

"Em..." Chị cạn lời, liếc tôi một cái.

Tôi lại tiến sát đến người chị gắng sức ngửi ngửi, "Thật thơm ~"

Nghe vậy chị một mặt đắc ý, "Chị nấu một bàn đồ ăn ngon, chỉ đợi em về ăn thôi."

Tôi lắc đầu, miệng kề sát bên tai chị, giọng khàn khàn đè thấp nói: "Em là nói mùi hương tản ra trên người chị, ừm, em không muốn ăn cơm nữa, em muốn chị cơ."

Lỗ tai chị thoáng cái đỏ lên, đẩy tôi ra, "Thích ăn thì ăn, dù sao chị đói rồi", sau đó tự mình đi tới cạnh bàn ăn. Mở nồi cơm điện ra, vừa bới cơm vừa hỏi tôi, "Em ăn nhiều cơm hay ít cơm vậy?" Đợi vài giây không nghe thấy tôi trả lời, vì vậy xoay người lại. Ai ngờ vừa xoay người liền bị tôi ôm chặc lấy, tôi từ trong đôi mắt chị nhìn thấy được du͙© vọиɠ đang hừng hực cháy trong đôi mắt chính mình.

"Chị cũng đói rồi à ~" Khóe miệng tôi câu lên một nụ cười xấu xa, "Chi bằng em ăn chị trước, sau đó đến phiên chị ăn lại em."

"Đồ háo sắc, cách chị xa chút." Chị lại định đẩy tôi ra, nhưng mà lần này không dễ dàng như vậy.

Tôi một tay chống bàn ăn, một tay ôm chị, đầu hơi nghiêng về phía trước liền hôn lên hai cánh môi đỏ mọng mà mình khát khao bao lâu nay. Đầu lưỡi không cần tốn nhiều sức cạy mở hàm răng chị, cướp đoạt hút lấy từng tấc không gian trong miệng chị. Hô hấp của chị rối loạn, mất không khí, chị giống như một búp bê vải mặc cho tôi thao túng, cần gì cứ lấy. Không bao lâu, cánh tay chị liền quấn lấy cổ tôi, bảo bối, xem ra chị cũng không phải là không có khát vọng với em mà ~

"Đáng ghét, hại chị cùng em làm bậy." Hôn đến sắp tiếp không được không khí nữa, chị mới đẩy tôi ra.

Bảo bối, chị biết không, trên thế giới này chỉ có chị, mới có thể khiến em trong phút chốc mất đi lý trí, khiến em nguyện dùng tất cả để đổi lấy —— vòng tay của chị.

Cơm nước xong, hai chúng tôi ngồi trên sofa xem TV. Chị rửa một ít nho, không những đút tôi ăn, còn nhiều lần đút cả ngón tay vào miệng tôi. Xem ra, tâm trạng hôm nay của chị gái này quả thật rất tốt nha! Đút xong nho lại nói muốn đấm bóp cho tôi, kết quả làm tôi ngứa ngáy toàn thân, cuối cùng nhịn không nỗi nữa xin khoan hồng ngồi dậy, "Lão phật gia, người đối xử với nô tài như vậy, nô tài thật sự lo sợ ah!"

Nghe vậy, chị nở nụ cười thoả mãn.

"Cười gì vậy?" Tôi ngồi xếp bằng, hiếu kỳ hỏi.

Đôi mắt to tròn của chị xoay một vòng, chậm rãi nói: "Chị đang tưởng tượng nếu thật sự đang ở thời cổ đại, em cũng dám theo đuổi chị sao?"

"Hả?" Tôi có hơi không thể chạm tới được suy nghĩ của chị, "Thời cổ đại sao lại không dám?"

Chị đứng dậy khỏi sofa, từ trên cao nhìn xuống tôi, "Nếu như chị thật sự là lão phật gia trên vạn người, mà em chỉ là một tiểu cung nữ thân phận thấp kém, em cũng dám theo đuổi chị?"

Mồ hôi đổ như thác!!! Đại minh tinh của tôi ơi, nếu không thì chị dắt em xuyên không chơi chuyến, thử xem em có dám theo đuổi chị không?

"Hừ, e rằng em ngay cả cơ hội tiếp cận chị cũng không có." Chị khoanh hai tay trước ngực, cảm thán: "Em phải thật cảm ơn mình sống ở thời hiện đại."

Ôi ngất! Bà chị này thật đúng là trí tưởng tượng bay cao bay xa mà. Được rồi, vậy tôi sẽ bay càng cao càng xa hơn cả chị cho xem. Tôi níu cánh tay chị lại, kéo chị vào lòng mình, ngón tay khơi cằm chị, trước tiên mở miệng cười nụ cười gian tà, "Nếu như thật sự như lời chị nói em cũng có cách, em trước tiên đi quyến rũ hoàng thượng, để hắn lập em làm hoàng hậu. Tiếp đó, em lấy danh nghĩa hiếu kính mẹ chồng, cả ngày quấn lấy chị."

Nghe mấy lời này của tôi, mắt chị mở thật to, rõ ràng đã bị "quỷ kế" của tôi doạ sợ rồi.

Tôi tiếp tục thêm dầu thêm mỡ, "Nếu như chị đối với em không tốt, em sẽ đối với con trai chị không tốt, nếu như chị cự tuyệt em, em sẽ đoạt ngôi của con trai chị, tự mình làm nữ hoàng. Đến lúc đó, em sẽ thu chị vào hậu cung, haha..." Nói nói tôi cũng tự mình cười phá lên.

Chị của giờ phút này, sau khi biết được mặt phúc hắc của tôi, miệng đã hoàn toàn nói không nên lời rồi.

Đại minh tinh nhà tôi hiếm khi ngây người ra như vậy, dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói, moe chết được. Tôi nhịn không được cúi đầu ôm hôn âu yếm, ngón tay luồng vào trong mái tóc chị, kéo ót của chị.

Sau nụ hôn triền miên, chị đỏ mặt lầm bầm, "Đều là em luôn gây rối, hại chị xém chút quên mất chính sự rồi."

Tôi giả vờ không biết chuyện, ôm lấy cơ thể mềm mại không xương của chị, thờ ơ thuận miệng hỏi một câu, "Chính sự? Chính sự gì vậy?"

Chị lộ ra một nụ cười rất vui vẻ, "Chị á, vừa nhận một bộ phim rất hay. Lưu Giai nói mặc dù có mấy nữ diễn viên cũng giành bộ phim này, nhưng bên chế tác cảm thấy chỉ có chị thích hợp."

Quả nhiên! Nhìn thấy chị vui vẻ như vậy, tôi càng kiên định với quyết định của mình.

Khẽ cắn chóp mũi của chị, tự hào nói: "Bảo bối nhà em là ai chứ, đó chính là super star vô cùng xinh đẹp, đầy thực lực của ảnh đàn đương thời!"

Chị được tôi khen có chút ngượng ngùng, che miệng cười vui vẻ, cười xong mới nói: "Cũng không phải là em diễn, sao chị cảm thấy em còn đắc ý hơn cả chị nữa!"

"Nếu không, chị để em theo chị chạy một chân quần chúng, cũng diễn thử để ghiền."

Ánh mắt chị sáng lên, "Ơ, người đại diện lớn của chúng ta, muốn từ hậu trường đi lên màn ảnh hở?"

"Đừng xem thường người ta, người ta cũng từng diễn rồi mà."

"Oh, đúng đúng đúng! Em còn từng làm thế thân cho chị nhỉ!" Chị nhớ lại cảnh diễn lúc trước, cười ngã vào trong lòng tôi.

Trong thời gian hai tháng tiếp, An Tâm luôn ở Vân Nam quay phim. Theo như chị nói, đoàn phim vì muốn có cảm giác chân thật, tìm được một trường tiểu học thôn làng trong núi sâu lấy cảnh. Điều kiện rất gian khổ, nhưng chị tin tưởng tác phẩm quay xong nhất định rất tuyệt. Rất muốn đến thăm trường quay, đáng tiếc chuyến lưu diễn của Khoai Sọ sắp xếp lịch trình rất kín, một trạm tiếp một trạm, khiến tôi bất lực dứt ra. Ngay cả công việc bên Gullit tôi cũng không có thời gian quản, bảo Nhị Bân trông coi, mỗi tuần báo cáo cho tôi một lần. Nhị Bân trên thực tế lớn hơn tôi một tuổi, cả ngày gọi tôi là chị Yoyo, không biết là uất ức cho anh ta hay là uất ức cho tôi nữa.

công chiếu rồi, sau khi kết thúc buổi chiếu đầu tiên, Gullit muốn gọi mọi người tụ tập một chút. Bởi vì tôi đã thề sẽ không đi mấy cái bar chướng khí mù mịt nữa, Khoai Sọ đề xuất đến bar MO mà trước đây cậu ta đi hát. Gullit biết hôm qua An Tâm vừa mới về, bảo tôi gọi chị theo. Vì vậy đợi tôi về nhà đón An Tâm rồi đến quán bar, đúng lúc ở trước cổng đυ.ng mặt những người khác cũng dẫn theo bạn bè mới vừa chạy đến.

Gullit gọi theo nam diễn viên đóng vai hắn thời trung học trong bộ phim, Khoai Sọ thì gọi Kim Duyệt, mà Kim Duyệt lại gọi Con Muỗi. Sặc, Con Mũi từ khi nào đã thân với Kim Duyệt như vậy rồi.

Mọi người ở cửa quán bar quen biết lẫn nhau một chút, liền đi vào.

Nếu như, nếu như tôi biết bước vào ngưỡng cửa này, sẽ khiến cuộc sống của tôi phát sinh thay đổi long trời lỡ đất, thì dù cho lúc ấy có người cầm dao ép tôi, tôi cũng sẽ không bước vào.