Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 129: Lσạи ɭυâи nha!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thực tế, bởi vì phòng ba mẹ ở sát vách, chúng tôi cũng không dám làm động tác gì nồng nhiệt quá mức, bất quá là trốn ở trong chăn hôn môi mà thôi.

Chị nói: Chị ngày ngày cùng ba mẹ em đi dạo khắp nơi, có nên thưởng không?

Tôi nói: Nên ~

Sau đó tiến tới hôn lên chiếc miệng xinh xắn của chị một cái.

Chị nói: Chị làm việc nhà nhiều như vậy, có nên thưởng không?

Tôi nói: Nên nên ~

Sau đó tiến đến hôn lên chiếc miệng xinh xắn của chị hai cái.

Chị nói: Tối hôm nay chị chạy đến ngủ với em, có nên thưởng không?

Tôi nói: Nên nên nên ~

Sau đó tiến đến hôn chị ba cái.

Chị nói: Em vì công việc không lo cho người trong nhà, có nên phạt hay không?

Tôi sửng sốt, nói: Phạt? Sao lại phạt?

Chị đá tôi một cái, nói: Đồ ngốc, phạt em hôn chị á ~

Tôi lại giật mình, nói: Vậy... thưởng phạt có gì khác nhau ~

Chị lại đá tôi một cái, nói: Thưởng là cho chị, phạt là cho em, sao lại giống nhau, thật sự là ngốc.

Tôi nói: Được thôi, em chịu phạt.

Tôi vừa định tiến đến hôn chị một cái, lại bị chị ngăn lại. Chị nói: Vừa rồi là tính số lượng, bây giờ là tính thời gian. Phạt mỗi lần ba giây.

Ách... Bà chị, chị nói sao thì vậy. Chuyện này tôi không có quyền ý kiến, tôi sớm cam chịu rồi.

Chị nói: Mấy ngày này em đều không làm chuyện nhà, có nên phạt không?

Tôi nói: Nên ~

Trong lòng vẫn có chút bất mãn, hừ, hoá ra làm chuyện nhà không bao gồm việc nấu cơm à.

Chị nói: Mấy ngày nay em đều không làm tròn nghĩa vụ "làm ấm giường", có nên phạt không?

Tôi nói: Nên ~

Sau đó nghĩ thầm, chín giây rồi nhỉ, để xem chị còn có thể bịa lý do gì để phạt tôi nữa, có bản lĩnh chị đi mà chỉnh chị đi.

Chị nói: Coi mặt em kìa, dám coi thường chị, phạt thêm một giây.

Tôi nói: Ây, ở trong chăn còn không nhìn thấy được năm ngón tay, chị sao thấy được mặt em?

Chị nói: Nông cạn~ Chị nhìn người không phải bằng mắt, mà là bằng tâm... Được rồi, tất cả mười giây, em mau làm đi ha ~

Tôi cạn lời rồi, nhưng vẫn sát đến gần, ai đó thật không đáng yêu chút nào. Chị muốn em hôn chị, thì nên nắm lấy góc áo em, thẹn thùng nói: Hựu Hựu, người ta muốn cùng em...

Có cần phải vòng vo thưởng rồi lại phạt vậy không? Thật mệt mỏi mà ~

Đang nghĩ ngợi lại bị chị níu lấy cổ áo kéo mạnh qua, chị cười hì hì nham hiểm, "Bạn nhỏ Hựu Hựu đừng sợ, mười giây nhanh lắm."

Em hôn đây, hôn đây, hôn đây, không biết có phải mười giây hay không. Ai đó mặc dù không đáng yêu, nhưng hai cánh môi mềm mại của chị lại rất đáng yêu, hôn thích chết được. Mười giây rất nhanh, căn bản không đủ.

"Hựu Hựu, lấy bấm móng tay cho mẹ mượn một chút."

Tôi và đại minh tinh nhà tôi đang hôn nhau quên trời quên đất, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, còn kèm theo giọng nói của mẹ tôi, sợ đến mức răng trên răng dưới đập vào nhau, hôn cũng không được nữa rồi.

Sặc, quả nhiên "yêu đương vụn trộm" trong nhà dễ xảy ra sơ sẩy, hai người chúng tôi lại quên mất chuyện quan trọng là phải khoá cửa.

"Đừng lộ diện!" Căn dặn xong, tôi vèo một cái từ trong chăn bò ra ngoài, đồng thời với tốc độ sét đánh chỉnh đốn lại bề ngoài. Phòng không bật đèn nên rất tối, suy nghĩ trước khi mẹ tôi phát hiện vội đuổi bà đi.

"Mẹ, cái đó... chỗ con không có bấm móng tay." Nhìn bà càng ngày càng đến gần, tôi vội nói.

Mẹ tôi nghe thấy, thật sự dừng bước lại, "Vậy thôi..." rồi xoay người đi ra ngoài. Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, thì nghe thấy bà nói: "Mẹ qua hỏi An Tâm có không?"

"Đợi đã ~" Tôi cũng không kịp nghĩ ngợi liền la lớn lên, "Chị ấy ngủ rồi, ngày mai hẵn hỏi đi ~"

Mẹ tôi cũng không thèm quay đầu lại nhìn phất tay một cái, "Mới thấy đèn phòng con bé còn sáng, chắc chưa ngủ đâu."

Tôi choáng, bà chị, chị chẳng những quên khoá cửa, còn quên luôn tắt đèn.

"Dì ơi, cháu ở đây nè ~"

Sặc, đại minh tinh nhà tôi vén chăn lên, lại chủ động "lộ diện".

Mẹ tôi kiềm bước chân lại, trái tim tôi cũng theo đó ngừng đập, làm sao đây, tình huống trước mắt giải thích thế nào đây!

"Cháu sao lại..." Mẹ tôi đứng ở bên cửa ấn công tắc đèn, sau đó nhấc tay lên chỉ vào An Tâm, rõ ràng vẫn đang trong tình trạng hoảng hốt.

Ai ngờ vào khoảng khắc này, đại minh tinh nhà tôi lại ôm chăn khóc nức nở đứng dậy.

Không phải chứ, bà chị, chị cũng không biết nên ứng phó cục diện trước mắt thế nào, rồi sợ mẹ tôi mắng chị quyến rũ con gái bảo bối của bà, thấy xấu hổ không chịu nổi rồi hay sao?

Mẹ tôi nhìn chị, lại nhìn nhìn tôi, bà vẫn còn đang bị chìm trong sương mù, đại minh tinh nhà tôi lại ngẩng đầu lên, "Dì ơi, cháu thất tình rồi, đến tìm Hựu Hựu nói chuyện." Đôi mắt khóc sưng đỏ đó đến tôi thấy còn thương!

"Thất tình?" Mẹ tôi đột nhiên như thể đánh máu gà, sải bước đến truy hỏi: "Đứa nhỏ tốt như vậy, thằng nào có mắt không tròng dám không cần cháu."

Quên nói chứ, từ sau khi mẹ tôi biết An Tâm là bạn tôi liền vô cùng quan tâm đến mấy chuyện bát quái đời sống tình cảm của chị, suốt ngày không có việc gì làm thì hỏi thăm tôi chị có bạn trai chưa các kiểu. Trận này thì hay rồi, đúng với khẩu vị của bà quá rồi.

"Dì ơi, không trách anh ấy, chủ yếu là... ba mẹ anh ấy không thích cháu..." Đại minh tinh nhà tôi khóc không thành tiếng nói: "Người nhà anh ấy nói giới giải trí rất phức tạp, nói nữ minh tinh tụi cháu suốt ngày cùng người khác làm điều bậy, nói..."

Mẹ tôi nhìn không chịu nỗi nữa, kích động ôm lấy An Tâm, "Đừng nói nữa, bọn họ không thích cháu là bọn họ không có mắt. Dì rất thích cháu, nếu dì mà có con trai á, nhất định muốn cháu làm con dâu."

"Mẹ, mẹ nói thật chứ?" Tôi cũng kích động, lay cánh tay của mẹ tôi hỏi.

"Thật giả cái gì?" Mẹ tôi vẫn đang đắm chìm trong nỗi thương xót không gì sánh bằng đối với An Tâm, thuận miệng hỏi ngược lại.

"Mẹ muốn An Tâm làm con dâu đó, chuyện này là thật sao?" Đáy lòng tôi dần dần nở ra một đoá hoa.

Mẹ tôi nhấc tay lên chọt chọt trán tôi, "Cười ngốc cái gì, mẹ nói là nếu như con có một anh trai." Sau khi nói nói chính bà cũng cảm thấy có chút hối hận, lẩm bẩm nói: "Ôi, lúc trước sinh con ra rồi nên sinh thêm một đứa nữa."

Trán tôi nổi ba vạch, mẹ, sinh sau con gọi là "em trai"!

"Dì ơi, dì thật sự không chê cháu là người của giới giải trí à?" An Tâm chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp kia, lông mi thật dài rung rinh vài cái.

Ah, nếu như không phải có mẹ tôi ở bên cạnh, tôi thật sự muốn lập tức thu thập con yêu nghiệt đang cải trang thiếu nữ vô tội này.

"Chê? Dì chưa thấy đứa con gái nào tốt được như cháu. Vừa có sự nghiệp, lại biết lo việc nhà; đối xử tốt với bạn bè, đối xử với ba mẹ bạn cũng rất tốt; hiểu chuyện, gần gũi, chững chạc... Hựu Hựu nếu được một nửa của cháu cũng tốt rồi!"

Hả? Đoạn đầu nghe thấy mẹ tôi khen An Tâm tôi còn thay chị nở gan nở ruột, nào ngờ đến khúc cuối nghe thấy câu này rồi.

"Chị ấy tốt như vậy, mẹ nhận chị ấy làm con mà hiếu kính mẹ thì được rồi." Tôi chu miệng bất mãn nói.

Mẹ tôi nghe thấy không những không mắng tôi, còn y như thật suy nghĩ vài giây, rồi sau đó xoay sang hỏi An Tâm: "Cháu có muốn nhận dì làm mẹ nuôi không?"

An Tâm nghe thấy mặt mày tái xanh, len lén đưa tay véo tôi một cái.

"Không được!" Tôi trước tiên nhảy ra phản đối.

Mẹ tôi nhìn thấy vậy vừa bực mình vừa buồn cười, "Đưa ra chủ ý cũng là con, không đồng ý cũng là con."

"Không phải, mẹ, An Tâm... đã có mẹ nuôi rồi." Tôi nghẹn hồi lâu nói ra được một câu này.

Kết quả An Tâm và mẹ tôi đồng thời trơ mắt nhìn tôi.

Đặc biệt là ánh mắt của mẹ tôi, rõ ràng mang theo sự nghi ngờ. Tôi chỉ đành tiếp tục bịa chuyện, "Phải, là một trưởng bối ở trong công ty An Tâm rất quan tâm chị ấy, tên là... Lưu Giai." GOD, tôi thật sự khâm phục chính mình quá luôn.

Sau khi đợi mẹ tôi đi, tôi và An Tâm đều tâng bốc đối phương. Tôi khen chị diễn kịch thật xuất sắc, chị khen tôi ứng biến rất nhanh. Sau cùng, chị hỏi tôi sao lại không đồng ý chuyện mẹ tôi nhận chị làm con nuôi, như vậy không phải sẽ là một lý do tốt để chúng ta ở bên nhau lâu dài sao. Nhưng tôi nói nếu chị làm con nuôi của mẹ tôi, vậy chính là chị gái của tôi, tôi với chị ở bên nhau đó chẳng phải là... sao sao sao.
« Chương TrướcChương Tiếp »