Chương 126: Chính là thích "hickey"

"Chị Hoa, đây... không thích hợp lắm ~" Tôi nhìn chiếc chìa khoá trong tay mình, vô cùng khó xử.

Chị Hoa đặt ly cà phê xuống bàn, cười híp mắt nhìn tôi nói: "Chị là bà chủ, chị nói thích hợp là thích hợp."

Sặc... Theo chị Hoa lâu nay, biết chị ấy đối nhân xử thế rất phóng khoáng. Nhưng giống như trước mắt, ra tay khen thưởng tôi một chiếc VW Käfer (xe con bọ), ở Cửu Châu chưa từng có tiền lệ. Chiếc chìa khóa xe mỏng manh, nhưng cầm trên tay lại cảm thấy nặng trịch. Mặc dù một năm qua tôi quả thực lao tâm phí sức, vì công ty bỏ ra rất nhiều, nhưng với lai lịch là người đại diện kém cỏi nhất công ty lại nhận được khen thưởng thế này chung quy không thích đáng nhỉ? Tôi phải nói là rất rối rắm ah!

Nhưng mà, lúc tôi nhìn thấy chiếc "con bọ" màu xanh biển thuộc về tôi ở bãi đậu xe, tất cả những rối rắm của tôi lập tức tan tành mây khói. Mắt nhìn của chị Hoa đủ lão làng, tôi rất thích chiếc xe này.

Về sau, tôi dần dần mới ngộ ra ý nghĩa sâu xa của việc chị Hoa khen thưởng cho tôi chiếc con bọ này. Chị ấy là đang tỏ rõ cho cả giới giải trí thấy, Cửu Châu trọng dụng nhân tài như thế nào. Hiệu quả của hành động ấy rất rõ rệt, sau đó rất nhiều người giỏi chủ động dấn thân vào đầu quân cho Cửu Châu, tạo thành một Cửu Châu với địa vị "không ai địch lại" của giới giải trí ngày hôm nay.

Lại lạc trôi rồi, nói trở về lúc tôi lái chiếc con bọ đi đón đại minh tinh nhà tôi, trong lòng phải nói là đắc ý!

Đến cửa phòng thu âm, gởi nhắn tin cho chị.

[Bây giờ có tiện nhận điện thoại không?]

Chị ngay cả tin nhắn cũng lười đáp lại, liền trực tiếp gọi vào di động tôi.

"Bên cạnh không có người, có chuyện gì vậy?"

"Hehe, em đến đón vợ em tan làm." Lời ra khỏi miệng tôi mới phản ứng kịp, có vẻ như đây là lần đầu tiên tôi xưng hô với chị như vậy.

Chị rõ ràng có hơi sửng ra, sau đó mới khẽ cười nói: "Ơ, hôm nay ngày gì thế này, mặt trời mọc đằng tây sao~"

Hừ, sao lại nói tôi như vậy ~ Phải, tôi thừa nhận tôi rất hiếm khi đón chị tan làm, song chị cũng đâu phải là người đi làm theo giờ giấc bình thường mà.

Không để ý sự chế nhạo của chị, tiếp tục lấy lòng nói: "Hôm nay là ngày dỗ dành vợ vui vẻ, em ở bên Đông Môn đợi chị ó!"

"Đồ lắm mồm thối nhà em." Chị ở đầu bên kia điện thoại bật cười thành tiếng.

Tôi đợi chừng nửa tiếng đồng hồ, mới thấy chị cùng chị Mai đi ra. À đúng rồi, sau khi con chị Mai được nửa năm tuổi, chị ấy liền quay lại làm việc rồi. Còn về phần cô bé trợ lý kia, công ty sắp xếp cho một nghệ sỹ khác.

Hai người họ đứng ở bên đường đối diện nhìn đông nhìn tây, cơ mà lại không nhìn về hướng tôi. Hại tôi phải xuống xe vẫy tay gọi hai người họ, mới được chú ý tới.

"Ô, mượn xe của ai thế?" Chị Mai đi tới mà việc đầu tiên chính là hỏi câu này.

Tôi vỗ vỗ trần xe, không khỏi đắc ý, "Mượn? Đây chính là xe của em."

"Ô, cũng đi vay mua xe cơ à!" Chị Mai tiếp tục cảm thán nói.

Tôi nhướn mày, "Vay? Đây là công ty khen thưởng cho em, khẳng định năng lực làm việc của em."

Lúc tôi và chị Mai người xướng người hoạ, An Tâm thướt tha đứng một bên, nhìn qua cũng không phải là ngạc nhiên lắm. Bà chị, chị ngưng lãnh đạm chút được không.

"Lên xe, em đưa hai người đi hóng gió ~"

An Tâm khẽ mỉm cười, không nói một lời, lên xe ngồi vào ghế phụ.

"Hai người muốn đi đâu?" Tôi xoay đầu hỏi.

"Em quyết định là được rồi." Chị vẫn một bộ dạng dửng dưng như cũ.

Vì vậy, tôi đưa hai người họ từ thành đông chạy đến thành tây ăn cơm. Vòng nửa cái Bắc Kinh, chính là vì diện cái xe mới của tôi. Tôi thừa nhận, tôi rất thiển cận.

Về đến nhà, chị từ trong tủ lạnh cầm ra một ít dâu ở phòng bếp rửa. Tôi từ sau lưng vòng lấy eo chị, cằm gác lên vai chị, thủ thỉ nói: "Tuần sau là sinh nhật em, chị chuẩn bị tặng em gì vậy?"

Chị thuận tay đem một quả dâu ướt sũng nhét vào trong miệng tôi, "Em biết chị không biết chọn quà nhất mà, muốn cái gì thì nói thẳng đi!"

Hi hi, đại minh tinh nhà tôi thật thành thật. Nuốt quả dâu xuống bụng, tôi liếʍ khoé môi một cái, dùng giọng nói ngọt ngào phát ngấy nói: "Đem thời gian tuần sau của chị giao toàn bộ cho em, có được không?"

Chị đóng vòi nước, dùng khăn lông lau khô tay, xoay người lại nhìn tôi, "Một tuần? Dài như vậy?"

Tôi bĩu môi bất mãn nói: "Dài chỗ nào chứ, một tuần rất là ngắn á."

Chị nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm hai giây, "Em lại đang giở trò quỷ gì, tại sao phải một tuần."

"Chị nói trước đi, chị có nguyện ý cho em một tuần này không." Tôi bắt đầu mặt dày mày dạn nũng nịu.

Chị kéo tay tôi, đặt lên môi hôn một cái, cười một nụ cười dịu dàng đến mê người, "Cả trái tim chị cũng đều cho em, còn có gì không nguyện ý nữa chứ?"

Oh ~ Trong chớp mắt toàn thân đều tê dại, trong lòng dâng lên trận trận gợn sóng. Đại minh tinh nhà tôi á, mặc dù thỉnh thoảng mới làm những hành động âu yếm đến động lòng người một lần, nhưng lần nào cũng súc tích, đánh thẳng vào trái tim tôi như vậy.

Lần này đổi lại đến phiên tôi ngượng ngùng, xẩu hổ cúi đầu, "Tuần sau, chúng ta cùng đi Pháp nghỉ phép có được không?"

"Được chứ!" Chị gần như không cần suy nghĩ liền đáp lại, sau đó dùng ngón tay mảnh khảnh ngọc ngà của mình khiêu cằm tôi lên, mặt tiến sát lại gần phủ lên môi tôi.

"Thật ngọt ~" Sau khi hôn, chị tự đáy lòng cảm thán nói.

Trong lòng dâng lên một trận mừng thầm, vừa định tự khen liền nghe thấy chị nói tiếp: "Dâu thật ngọt, sớm biết mua nhiều chút rồi."

Người gì chứ, còn tưởng rằng chị khen tôi, làm cả buổi lại đang khen dâu tây. Lửa giận bốc lên, tôi một phát kéo chị vào lòng, nhả ra những lời rất cay, "Không cần mua nữa đâu, bây giờ em cho chị một loại 'dâu tây' (hickey)."

Sau đó, đòi lấy vô độ, một đêm không ngủ.

Trước khi lên máy bay, Lưu Giai ở trong điện thoại oán trách tôi một trận. Bởi vì An Tâm một lòng vì muốn cùng tôi đi Pháp, mà đẩy đi một buổi họp báo tin tức quan trọng.

Đến Paris, chúng tôi bỗng chốc được tự do rất nhiều. Có thể quang minh chính đại tay trong tay lang thang trên đường, có thể ngồi bên đường giành kem của nhau ăn, có thể tuỳ tiện bình phẩm soái ca người Pháp đi ngang qua mình, thậm chí lúc không ai chú ý còn có thể lén hôn chị một cái...

Chúng tôi đi tham quan tháp Eiffel, viện bảo tàng Louvre, ở bên bờ sông Seine hưởng thụ cảnh đêm Paris. Đúng như theo lời Hemingway nói: "Giả như các bạn có may mắn lúc còn trẻ sống tại Paris, vậy thì bạn từ nay về sau trong cuộc đời bất luận đi tới nơi đâu, cô ấy cũng sẽ đều cùng bạn tồn tại, bởi vì Paris chính là một bữa yến tiệc thịnh soạn lưu động."

Mà đại minh tinh nhà tôi, cũng chính là bữa yến tiệc lưu động đẹp nhất trong lòng tôi.

Hôm nay chúng tôi đến Cung điện Versailles tham quan, buổi trưa mệt rồi, dừng trong vườn hoa nghỉ chân. Chúng tôi ngồi uống nước suối, gặm mấy miếng bánh mỳ coi như giải quyết xong bữa trưa, thấy chị có hơi buồn ngủ, tôi để chị gối lên chân tôi chợp mắt một lát. Còn tôi, thì lấy từ trong túi xách một tờ báo mới mua sáng nay lật xem. Nói đến đây lại nghĩ đến Vương Cảnh Cảnh, nếu không phải là anh ấy ân cần chỉ dạy, tôi nào có thể xem hiểu báo tiếng Pháp.

"YoYo!"

Bất chợt nghe thấy có người gọi tên tôi, theo phản xạ nhìn bốn phía xung quanh.

Ở nơi cách chừng hơn mười mét, một người nước ngoài to cao vẫy tay về hướng tôi, "YoYo!"

Ặc... Sao chạy đến ngoại thành Paris cũng có thể đυ.ng mặt người quen. Thực ra, cũng không tính là người quen. Tiểu Kiều Trị, mấy năm trước với tư cách là học sinh trao đổi của đại học Yale đến đại học P nán lại ba tháng. Khi đó tôi bị giảng viên căn dặn phải chăm sóc anh ta, thực ra chẳng qua chỉ là dẫn anh ta đi dạo Bắc Kinh mấy lần. Thật không nghĩ tới, vòng hơn nửa quả đất, lại có thể đυ.ng nhau ở đây.

Tôi vội vàng gọi An Tâm dậy, đứng lên hướng Tiều Kiều Trị vẫy tay.

"YoYo, có thể gặp lại cậu ở đây tớ vui quá." Tiểu Kiều Trị dùng tiếng Trung vô cùng kém của mình nhiệt tình chào hỏi tôi, cộng thêm một cái ôm thật chặc.

Hàn huyên qua loa mấy câu, cậu ta giới thiệu cô gái đi theo bên cạnh, "Đây là bạn gái tớ, tớ tặng cho cô ấy một tên tiếng Trung, gọi là Tiểu Phương."

Ôi mẹ, chẳng lẽ có liên quan đến bài hát tôi dạy cho cậu ta. Khi đó, cậu ta nhất định quấn lấy tôi học hát tiếng Trung, tôi xấu xa nói là bài hát thịnh hành nhất Trung quốc thế kỷ 21.

An Tâm bên cạnh nghe thấy cái tên Tiểu Phương, quả nhiên nhịn không được bật cười thành tiếng.

"Vị này là?" Tiểu Kiều Trị lúc này mới chú ý đến An Tâm đang đứng bên cạnh tôi, lịch sự hỏi.

"Đây là bạn gái tôi ~" Trong lòng rất mún nói như vậy, nhưng lời đến miệng lại là, "Cô ấy là chị gái tôi."

Tiểu Kiều Trị nghe vậy hai mắt mở to, chủ động bắt tay An Tâm nói: "Chị gái Yoyo, chào chị!" Rồi sau đó xoay sang nói với tôi: "Chị của cậu thật đẹp, đẹp y hệt cậu."

Đổ mồ hôi, phải nói gu thẩm mỹ của người nước ngoài có vấn đề. Mắt nhìn kiểu gì vậy, đại minh tinh nhà tôi, một minh tinh điện ảnh mà đẹp ngang con quạ như tôi à!

Chúng tôi kết giao trở về Paris, cùng đi ăn tối. Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy từ sau khi gặp Tiểu Kiều Trị, An Tâm cứ buồn buồn không vui. Có lẽ chị chỉ là đi dạo mệt, tôi nhạy cảm rồi.

Thế nhưng về đến phòng khách sạn, lúc cùng chị nói chuyện, chị vẫn cứ bộ dạng khó gần khiến tôi không thể không truy hỏi.

"Cục cưng, chị hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?"

Ánh mắt chị phớt qua mặt tôi, "Không sao."

Tôi cắn chiếc mũi ngọc của chị một cái, "Nói thật đi, chị đến cùng tại sao lại không vui?"

Chị ngửa đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt phóng không, "Không có không vui."

Ôi ~ Trong lòng thở dài, sống chung với chị lâu như vậy, tôi còn không hiểu chị sao? Rõ ràng có tâm sự, lại không chịu thổ lộ với tôi chút nào. Thôi vậy, nếu người ta đã không muốn nói hà tất gì cứ phải đi truy hỏi nguyên cớ.

Ngày hôm sau, chị dường như lại khôi phục bình thường, cười cười nói nói với tôi. Chúng tôi cùng đi mua một chút quà chuẩn bị về nước tặng mọi người, chị còn đặc biệt bảo tôi dẫn chị đến cửa tiệm độc quyền Hermes. Vốn tưởng rằng chị đi mua túi xách cho mình, không ngờ đến lúc tính tiền chị mua một chiếc khăn lụa không phải phong cách của chị.

"Chị mua cái này... chuẩn bị tặng người khác?" Tôi suy đoán.

"Ừm!"

"Tặng ai?" Trong lòng tôi cân nhắc, phong cách của chiếc khăn lụa này cảm thấy tương đối thích hợp với người trung niên ~

"Tặng mẹ em đó!" Chị nhàn nhạt cười.

"Hả???" Tôi cảm thấy ngoài dự liệu, cuống lên đáp: "Mẹ em? Chiếc khăn lụa hơn 4000 này, bà không dám choàng đâu."

Chị lắc đầu, "Dì chưa choàng, không có nghĩa là không dám."

Tôi gãi đầu, "Bảo bà choàng cái khăn này, bà cũng ngại đi chợ cùng người ta trả giá nữa."

Chị trừng tôi một cái, vẫn là đem tính tiền.

Nghỉ phép quay lại, tâm trạng rất tốt, làm việc cũng càng thêm năng nổ.

Cùng Gullit đi gặp một nhà sản xuất, sau khi bàn bạc sắp xếp vai diễn xong, đối phương mời chúng tôi đến bar Coco Banana. Xã giao loại này, thực sự không có cách thoái thác, chỉ đành nhắm mắt đáp ứng. Đoán là về nhà sẽ lại phải nôn hết ruột gan, tôi gửi cho An Tâm một tin nhắn.

[Em về nhà muộn, chị đi ngủ trước đi]

Cái tên Gullit không hổ là lăn lộn trong bar, tửu lượng không tệ, giúp tôi cản không ít rượu. Nhìn đồng hồ sắp đến 11 giờ rồi, tôi đang chuẩn bị muốn về, nhà sản xuất mời chúng tôi đến đột nhiên kéo giữ tôi lại, thần bí nói cái gì mà có đồ tốt muốn chia sẽ với mọi người.

Tôi tuyệt đối không ngờ tới chính là, rất nhanh thì có người đi vào phòng lấy ra thứ gì đó dạng thuốc viên chia cho chúng tôi.

Tim tôi nhảy thình thịch, tôi biết đó là thứ gì.