Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 124: Mẹ tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi lái xe ba vòng thành phố, một vòng lại một vòng, trong đầu luôn lặp đi lặp lại câu nói kia —— "Chị đã lâu không vui như vậy rồi."

An Tâm, em cố gắng tới gần chị như vậy, lại làm chị không vui sao?

Chuông điện thoại reo lên, tôi đỗ xe bên đường nhận điện thoại.

"Em... đang bận sao?"

"Ừm, đang tăng ca." Tôi đè nén cơn đau ở l*иg ngực, đáp lại cụt ngủn.

Đầu dây điện thoại bên kia im ắng một lúc, đột nhiên cất tiếng chất vấn: "Hôm nay là ngày gì, có nhớ không?"

Tôi làm sao có thể không nhớ, nhưng nếu chị nhớ ngày này đối với tôi quan trọng thế nào, sao chị lại có thể cùng người khác thổi nến hát mừng sinh nhật. Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy từ khe cửa thấp thoáng hiện lên trong đầu, tôi tự che lấp đi lương tâm mình nói: "Không nhớ!"

Đầu bên kia điện thoại lại im lắng một lúc, giọng nói mang theo chút ít mùi vị oán trách: "Hôm nay là sinh nhật chị, đừng nói với chị em thật sự quên rồi."

"Xin lỗi, công việc bận quá ~" Tôi sắp cắn nát cả răng lợi của mình, mới ép mình nói ra một câu này.

Ống nghe truyền đến một tiếng quát giận dữ, "Em đi yêu đương với công việc của mình luôn đi, tạm biệt."

Chị có một bé trợ lý sùng bái chị như vậy, còn bên chị mừng sinh nhật, không phải rất vui sao? Chị còn để ý xem tôi có nhớ sinh nhật chị hay không sao?

Thất thần đặt điện thoại ở chỗ ngồi bên cạnh, trên ngực lại một trận đau nhói. Tôi ôm ngực dựng vào lưng ghế, nước mắt quét qua gò má rơi xuống trong cổ áo của tôi.

Đợi lúc tôi lấy lại tinh thần, phát hiện mình vậy mà lái xe trở về nhà. Không lái xe vào gara, chỉ dừng ở dưới lầu. Ngẩng đầu nhìn lên ô cửa sổ sáng đèn kia, loáng thoáng có bóng người dao động ở bên cửa sổ. Tôi gác đầu trên tay lái, cứ như vậy si ngốc ngắm nhìn.

Trong xe buồn bực, mở cửa xuống xe đi hít thở chút không khí trong lành. Đột nhiên, có bóng người từ trong toà nhà chạy ra, dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo nhìn thấy người chạy ra lại là đại minh tinh nhà tôi. Bộ dạng chị dường như rất vội, chạy ngang qua xe tôi. Tôi đang định gọi chị thì chị chợt dừng bước rồi, ngoảnh đầu lại nhìn sang hướng tôi.

"Hựu ~" Đôi ngươi xinh đẹp của chị sáng lên, bước nhanh hơn.

Trái tim tôi mềm nhũn ra, chỉ có chị mới có thể gọi tên tôi bách chuyển thiên hồi như thế.

"Sao em lại ở đây?" Chị kéo một cánh tay tôi, kinh ngạc nói.

Một cánh tay khác của tôi đang ôm lấy l*иg ngực mình, nhìn trực diện chị, "Em sợ... chị tìm không thấy em." Đúng vậy, tôi thần xui quỷ khiến lái xe trở về đây, chính là sợ người trước mắt vì tìm không được tôi mà suốt ruột. Mặc dù tôi vốn không nắm chắc chị có ý định tìm tôi hay không.

Quả nhiên, chị nhướn mày lên, "Chị có nói đi tìm em sao?"

Tôi ngẩn ra, trong đầu lại xoẹt qua cảnh tượng chị cùng người khác mừng sinh nhật. Chóp mũi chua xót, nước mắt liền không chút báo trước lăn xuống.

"Đồ ngốc, chị chọc em đó." Chị kéo tôi vào lòng, vỗ nhẹ lưng tôi, "Chị không tìm em thì tìm ai nữa."

Nào có ai lại chọc người ta như vậy, chọc ghẹo cũng phải xem trường hợp chứ, tôi bất mãn nằm trong vòng tay chị uốn éo.

"Cảm ơn em, để chị có thể tìm thấy em!" Ngón tay ngọc ngà của chị xoa nhẹ gò má tôi, vì tôi lau đi dòng nước mắt đang chảy xuống, dùng một ánh mắt hết sức đau lòng nhìn tôi.

Chỉ cần một động tác này, một ánh mắt này, tôi đã tha thứ cho chị rồi, hoặc giả tôi chưa từng trách chị.

"Sao tự dưng đi tìm em, trong điện thoại hung dữ như vậy mà!" Tôi bĩu môi tựa như nói chuyện một mình.

Chị hơi có chút cười khổ, "Còn nói chị nữa, em rõ ràng đến đón chị tan làm, sao không nói trước với chị một tiếng."

"Nói trước còn gọi gì là ngạc nhiên?" Miệng tôi vễnh lên càng cao hơn.

Chị khẽ mỗ lên khóe môi của tôi, không phản bác gì cho mình.

Về đến nhà nhìn thấy Lưu Giai đang ngồi trên sofa, tôi liền hiểu ra vì sao thái độ của đại minh tinh nhà tôi lại xoay 180 độ rồi.

Lưu Giai, hai người bọn họ ở nhà hàng đợi nửa ngày không thấy bóng dáng một ai, liền đoán tôi khẳng định dẫn An Tâm đi hưởng thụ thế giới hai người rồi. Vì vậy hai người họ tự mình ăn no nê một bữa mỹ vị mới điện thoại cho hai chúng tôi, kết quả một người không bắt, một người tắt máy. Chị ta cuối cùng vì có chút không quá yên tâm, liền tiện đường đến xem xem, ai ngờ lại nhìn thấy An Tâm một mình ở nhà khóc thật thương tâm. An Tâm sau khi biết chân tướng liền lập tức đoán được tám phần mười là lúc cô bé trợ lý mừng sinh nhật chị, tôi nhất định là ở ngoài cửa chứng kiến nên hiểu lầm rồi. Lúc này mới chạy đi tìm tôi.

Buổi tối lúc ngủ, tôi lại trở về với chiếc giường lớn quen thuộc. Vừa mới nằm xuống, giữa eo liền bị ôm thật chặt, trên cổ truyền đến hơi thở ấm áp, "Sau này gặp phải loại chuyện như vậy, em liền mắng thẳng mặt chị, không được phép không nói tiếng nào trốn đi."

Cổ họng một trận nghẹn ngào, tôi gật đầu xoay người lại đối mặt chị, gỡ tay chị khỏi eo tôi, đan lấy mười ngón tay thật chặc...

Chớp mắt lại sắp đến Tết rồi, tôi và An Tâm bàn bạc hồi lâu vẫn là quyết định dẫn chị về nhà. Bình thường còn được, thời điểm Tết nhất tôi thật sự không đành lòng bỏ chị lại một mình.

Trưa ba mươi Tết, tôi dẫn An Tâm vào cửa chính. Mẹ tôi đang bận bịu ở nhà bếp, vừa nhặt rau vừa càu nhàu: "Con dẫn bạn về mẹ rất vui, nhưng nếu lần sau có thể dẫn bạn trai về mẹ càng vui hơn nữa."

Tôi không khách khí lên tiếng: "Lúc còn đi học mẹ không cho con yêu đương, tốt nghiệp một cái liền muốn con dẫn con rể về nhà, mẹ nghĩ hay thật ~"

Mẹ tôi lắc đầu, không nói nữa. Tôi còn tưởng rằng đề tài này đến đây ngừng lại, không ngờ đến bữa cơm tất niên, mẹ tôi bà ấy lại lấy ra nói.

"An Tâm à, cháu quen biết nhiều, giúp Hựu Hựu giới thiệu bạn trai nhé!" Mẹ tôi dùng vẻ mặt thành khẩn nhìn đại minh tinh nhà tôi.

Ôi mẹ, mẹ tìm ai giới thiệu cũng không thể tìm An Tâm nha!

"Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì thế!" Tôi đặt chén đũa xuống, cau mày nói.

"Mẹ nói bậy gì nào?" Mẹ trừng mắt tôi một cái, tiếp tục thuyết phục An Tâm, "Hựu Hựu nhà dì bình thường cũng không thích sửa sọn trang điểm, chắc cũng không có thằng con trai nào nhìn trúng nó. Hay là nhờ cháu làm mai giúp?"

An Tâm dù sao cũng là gặp qua nhiều cảnh đời, rất bình tĩnh đáp: "Dì ơi, dì nói sai rồi. Đàn ông theo đuổi Hựu Hựu của chúng ta cháu gặp rồi, thật sự là có mấy người. Mấu chốt là em ấy không hợp ý người ta."

"Hả!!!" Mẹ tôi quả nhiên cảm thấy bất ngờ, nhìn trái nhìn phải tôi, rồi sau đó lại xoay sang An Tâm, "Cháu nói thử xem, nó rốt cuộc thích mẫu người thế nào ~"

"Ừ..." An Tâm hơi trầm tư một chút liền nói: "Em ấy thích người vừa đẹp vừa nhiều tiền, mà người này phải rất yêu rất yêu em ấy."

Sặc, thay đổi cách tự khen mình rồi ~

Mẹ tôi thở dài một hơi nói: "Người như vậy kiếm đâu ra chứ ~"

Tôi ở dưới bàn len lén nắm bàn tay của đại minh tinh nhà tôi, cười hiểu ý với chị.

Người này quả thực rất khó tìm, nhưng mà tôi đã tìm thấy rồi, chị cũng đang ở trong tay tôi.

Mùng năm phải về lại Bắc Kinh, bởi vì chị Hoa tổ chức cho toàn thể nhân viên Cửu Châu một chuyến du lịch đảo Hải Nam. Cả công ty hơn một trăm người lên máy bay, tựa như bao nguyên máy bay vậy, khoa trương nhỉ! Chị Hoa cũng không phải là tự dưng nhiệt huyết dâng trào, đây là bởi vì hiệu ích năm nay của công ty hết sức khả quan, chị Hoa khen thưởng cho mọi người thôi.

Tôi không muốn bỏ đại minh tinh nhà tôi một mình đi du lịch, nhưng chị nói: "Em không hoà hợp như vậy sẽ khiến đồng nghiệp có cái nhìn ác cảm đấy."

Nhìn xem, bảo bối nhà tôi lo nghĩ cho tôi biết bao.

Lên máy bay, gọi điện cho chị lại không có người bắt. Cái người này, sẽ không tôi chân trước vừa mới đi, chị chân sau liền tự mình đi tìm thú vui rồi chứ!

Nhìn đồng hồ còn mấy phút nữa cất cánh, cúi đầu xem tạp chí trên máy bay, dư quang liếc thấy một bóng người đi đến bên cạnh tôi nói: "Tôi có thể ngồi ở đây không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »