Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 121: Gạ tình về nhà

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Honey, về nhà tôi nhé!"

NND, không thấy tôi đang nói chuyện điện thoại với đại minh tinh nhà tôi à? Thật muốn đá bay cái bà gái Mỹ bên cạnh, đáng tiếc đánh giá thân hình của hai chúng tôi thôi đi vẫn hơn.

"Em đang ở nơi nào?" Đầu dây điện thoại bên kia trầm xuống, đại minh tinh nhà tôi quả nhiên nghe ra được sự bất thường bên này của tôi.

Tôi cũng không lấy gì làm chột dạ, một năm một mười đem chuyện bị Gullit làm thế nào "lừa gạt" tôi đến đây, tiếp theo làm bộ đáng thương miêu tả tình hình tôi bị "bầy sói đói vây rình". Chị vừa nghe lập tức ra lệnh cho tôi —— Đứng yên bất động, đợi cứu viện đến!

Bản lãnh không cần đến một điếu thuốc, đại minh tinh nhà tôi từ trên trời giáng xuống, đem hai bà gái Mỹ bên cạnh tôi mỗi tay một cô xô ra hai bên. Còn hướng người ta rất bá khí nói ra một câu, "Em ấy là người của tôi". Nói xong nâng cằm tôi lên, cúi đầu hôn xuống.

Wa! Wa! Waa! Các bạn nói xem vị ngự tỷ nhà tôi có phải rất ngầu hay không, thật là khiến tiểu Loli tôi đây không thể không yêu!

Hai vị gái Mỹ thấy tình hình như vậy, thức thời bỏ đi.

Sau khi trở về, An Tâm nắm đầu Gullit kéo xuống mắng một trận. Cái tên Guit lại rất oan ức nói: "Tui chỉ lo lắng cho Hựu Hựu vì nghĩ mình không chút khí chất mà tự tin, mới kéo em ấy đi bar mà, để cho em ấy biết mình thật ra vẫn có vài phần quyến rũ..."

Ôi đệt, thật sự tức đến hộc máu. Đây là loại người gì vậy trời, thật sự kết nhầm bạn rồi ~

Sau khi phê bình giáo huấn đồng chí Gullit xong xuôi, tôi lẽo đẽo theo đuôi đại minh tinh nhà tôi về phòng ngủ. Bò lên giường muốn cùng chị tiếp tục màn ân ái bị Gullit làm gián đoạn, nhưng bị chị trở tay đẩy ra, "Ngủ mình mình đi."

Huhu ~ xem ra chị vẫn có chút giận tôi ~

Tôi mặt dày lần nữa sáp lại gần, "Người ta muốn cùng chị yêu yêu mà ~"

"Chị không muốn!" Chị cáu giận nói.

"Người ta muốn mà ~" Tôi làm nũng nói.

"Không muốn!"

"Người ta thật sự muốn mà!"

"Không muốn!"

"Người ta ngủ mình mình mà!"

"Không muốn!"

Hi hi, "đạt thành mưu kế", tôi vui vẻ ôm chị, "Chị không muốn em ngủ mình mình? Vậy là muốn cùng em yêu yêu!" Nói xong cũng không đợi chị trả lời, liền bắt đầu giở chiêu trò. Chị mới đầu còn lầm bầm oán trách, nhưng rất nhanh thì ôm lấy tôi, hôn nồng nhiệt. Chúng tôi tham lam mυ"ŧ đầu lưỡi đối phương, trao đổi nước bọt, đợi đến lúc tách ra, đều đã thở hổn hển.

"Bảo bối, vừa rồi dùng lực quá ó ~" Tôi dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi chị.

Chị bĩu môi, "Ngày mai chị phải về nước rồi, thật hận không thể gói em lại đem về." Nói xong, tựa như chưa hết giận trở mình đè tôi bên dưới, bắt đầu ở trên cổ tôi khẽ liếʍ. Từ từ đi xuống, xuống nữa. Đầu lưỡi của chị ở trên người tôi khảy khúc nhạc rung động lòng người, làm tôi vừa mềm nhũn vừa tê dại rất thoải mái, nhắm mắt đi cảm nhận, đi hưởng thụ.

"Hựu... thật... ah... em thật sự... chị không xong rồi..." Từng đợt sóng kɧoáı ©ảʍ đánh tới, đại minh tinh nhà tôi nhiệt tình tăng vọt.

Hai chúng tôi ngồi trên giường, ôm lấy nhau, thân thể dán lên nhau chặt chẽ. Tôi giữ chặt chiếc eo thon của chị, để tránh chị liều mạng ngã người ra sau. Thân thể chị đẫm đầy mồ hôi, gương mặt kiều diễm bốc lửa, khiến tôi vào giây phút này cũng không khỏi không cảm thán vẻ đẹp của chị.

Tiếng rêи ɾỉ của chị càng lúc càng nhỏ, có thể là do thể lực chống đỡ hết nổi, hoặc là cao triều đến sát, hoặc là cùng có đủ cả.

Tôi một tay đỡ lấy hông chị, một tay xoa xoa ngực chị, miệng kề sát tai chị động tình nói: "Em yêu chị!"

Chị ôm đầu tôi, hai tay không mục đích vò tóc tôi, rồi nhắm chặt, rồi cào, thủ thỉ nói: "Hựu Hựu... chị còn muốn... muốn em yêu chị nhiều hơn... nữa... ưn... ah..."

Giữa hai người đang yêu nhau sâu đậm, quan trọng hơn cả kɧoáı ©ảʍ du͙© vọиɠ chính là hoà hợp tâm hồn. Giờ khắc này chúng tôi thật hy vọng có thể mãi mãi ôm nhau như vậy, dành cho đối phương hưởng thụ cao nhất, bất luận thân thể, hay là tâm hồn.

Tiễn chị đến sân bay, lúc sắp vào cửa an ninh tôi tuỳ hứng nắm góc áo chị không chịu buông tay.

"Luyến tiếc chị như vậy hửm?" Chị nắm lấy tay tôi, ngón cái vuốt nhẹ bàn tay tôi. Tôi biết, thật ra chị cũng luyến tiếc tôi.

Tôi đưa tay chị lên môi hôn một cái, cắn môi dưới nũng nịu: "Sau khi về, mỗi ngày đều phải lên mạng video call với em đó."

"Ờ... một bộ phim lúc trước quay đang công chiếu, chắc lần này về lại phải đi tuyên truyền khắp nơi, chắc là... nửa tháng nữa không thể..."

Thở dài một hơi, trong lòng càng tăng thêm vài phần rầu rĩ, có rất nhiều thứ chúng tôi không cách nào kiểm soát được, "Được rồi, có thời gian thì điện thoại cho em, để em nghe giọng chị là được."

Nhìn thấy bộ dạng này của tôi, chị nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán tôi, dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng an ủi tôi, "Đừng làm bộ dạng giống như khuê các oán phụ như vậy chứ. Chị hứa với em, ngoài công việc ra, toàn bộ thời gian của chị đều dành cho em, được chưa nào?"

Chỉ vì lời này của chị, trong lòng thoáng chốc trở nên ấm áp. Tôi đón nhận ánh mắt ân cần của chị, cười xảo trá, "Không được, công việc có quan trọng bằng em không?" Lúc nói lời này sao tôi lại cảm giác mình có một loại ý tứ như ỷ lại, như cưng chìu mà cũng như kiêu căng nhỉ.

Chị buồn cười quệt mũi tôi một cái, sau đó dùng ngón tay ngọc ngà của mình chọt chọt lên người tôi, "Em đó... Thật là dính người ~"

Tôi bắt được bàn tay không đàng hoàng của chị, nhướng mày nói: "Chị không phải muốn em dính lấy chị sao?"

Chị vừa bực mình vừa buồn cười rút tay về, giả vờ giận dữ xua xua tay, "Đi đi đi, em thích dính ai thì dính."

Tôi ôm lấy chị, hận không thể khảm lên người chị, "Em thích dính lấy chị, chỉ thích dính lấy một mình chị." Dùng sức ngửi mùi hương thanh nhã của riêng chị, mùi hương này, phải rất lâu nữa mới có thể ngửi được!

Thời điểm hai chúng tôi ở sân bay lưu luyến chia tay, ở đầu kia của quả đất, Lưu Giai đang sứt đầu mẻ trán bận rộn đi "dập lửa". Hoá ra, hôm chúng tôi ở tượng nữ thần tự do vẫn bị "chụp trộm". Đoán chừng là trong đoàn du lịch có người lật xem hình của mình, bất ngờ phát hiện An Tâm và Gullit, đầu tiên là đăng lên blog cá nhân của mình. Sau đó nữa... Chuyện trên mạng, các bạn hiểu mà.

Thú vị ở chỗ, trong ảnh không có tôi. Nghĩ có lẽ vị dân mạng đó đã xem tôi thành người đi đường, vì để làm nổi bật hai vị "nhân vật chính" thuận tay cắt phần có tôi rồi. Vì vậy, đối với An Tâm và Gullit vốn đã từng dính tin đồn "thuê phòng khách sạn", lại cộng thêm điểm nhấn "cùng du lịch New York" này nữa, phút chốc rất nhiều truyền thông đều cho rằng An Tâm và Gullit nhất định là đang quen nhau. Nhưng theo đó lại có bộ phim điện ảnh bắt đầu tuyên truyền, truyền thông lại xoay sang cho rằng đây nhất định là sao tác làm tuyên truyền.

Bây giờ ngẫm lại thật buồn cười, truyền thông đem chuyện tình yêu giữa An Tâm và Gullit dệt thành một câu chuyện nghe cứ như thật, nhưng căn bản không biết đến sự tồn tại của "tôi".

Sau khi An Tâm về nước, vì lệch múi giờ, chúng tôi đích thật không có cơ hội có thể chạm mặt nhau trên mạng. Vì vậy, chị mỗi ngày đều gửi cho tôi một tin MMS. Tin nhắn là những bức ảnh, có tấm là trạng thái làm việc của chị, ví dụ như tự sướиɠ lúc make up; cũng có tấm là tình hình cuộc sống, ví dụ như lúc đi dạo phố nhìn trúng một đôi giày vải; thậm chí có tấm là bộ dạng vừa mới ngủ dậy... Chị muốn dùng cách thức này nói cho tôi biết, chị ở ngay bên cạnh tôi. Sau khi hiểu ý nở lên một nụ cười, tôi lại phải đem những bức ảnh chụp chính diện mặt chị xoá đi, là để bảo vệ chị.

Lại nán ở New York thêm một tháng, cuối cùng có thể về nước rồi.

[Cục cưng, đứa nhóc thân yêu nhà chị sắp về đến rồi]

[Khi nào về đến Bắc Kinh, chị đi đón em]

[Không cần, chị ở nhà tắm rửa sạch sẽ, lên giường nằm đợi em]

[Đồ háo sắc, thật hết thuốc chữa]

Nhìn thấy dòng tin nhắn này, tôi có thể tưởng tượng được bộ dạng của đại minh tinh nhà tôi đang nhìn màn hình di động lắc đầu.

Còn mười lăm phút nữa, máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô. Trong đầu tôi lại thật sự hiện lên bộ dáng mê người của An Tâm đang nửa nằm trên giường, đợi tôi về âu yếm. Tôi âm thầm thề, về đến nhà nhất định phải lôi chị thân mật mấy ngày mấy đêm. Công việc gì gì, tuyên truyền gì gì, toàn bộ vứt qua một bên.

Ơ, tôi có phải rất ham muốn rồi hay không nhỉ?

Bước vào nhà, nghênh đón tôi không phải là chị nhào vào trong lòng, mà là, căn hộ trống không.

Trên TV phòng khách dán một tấm giấy —— Xin lỗi, xin lỗi, chị có chút việc gấp, về lại sẽ bù cho em.

Đem tấm giấy tháo xuống, vò lại ném vào thùng rác, trong lòng có chút buồn bực. Nằm trên ghế sofa nghĩ lung tung mấy thứ, càng nghĩ đầu óc càng xoay quầng, cộng thêm lệch múi giờ quấy phá, tôi lại ngủ thϊếp đi.

"Hựu, Hựu Hựu ~"

Có người đang lay thân thể tôi, tôi miễn cưỡng không muốn động.

"Thật là sao cũng ngủ được, Hựu Hựu, mau dậy đi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »