Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 119: New York New York

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của tôi và An Tâm phát sinh hai chuyện ngoài dự kiến.

Chuyện đầu tiên, chị Mai mang thai rồi. Lúc đi bệnh viện kiểm tra, là đã mang thai được ba tháng. Bởi vì chị ấy lần trước từng sảy thai, lần này chồng chị ấy vừa biết tin chị ấy mang thai lập tức liền đón chị ấy về nhà, cho nên công ty tạm thời tìm một cô bé đến thế chị Mai.

Chuyện thứ hai, tôi đến New York đã sắp được nửa tháng. Bộ phim điện ảnh mà công ty và bên Hollywood hợp tác, chính thức tiến vào giai đoạn chuẩn bị, tôi đặc biệt bay sang làm thủ tục liên quan câu thông với bên Mỹ. Vốn chỉ cần sang đây khảng một tuần, ai ngờ lại bị chị Hoa sắp xếp đi lo chuyện bồi dưỡng nghệ sỹ Cửu Châu ở New York. Phải nói chị Hoa rất biết "thả dây dài câu cá lớn" nhé, định kỳ đều sẽ tốn một khoảng tiền lớn để nghệ sỹ của mình tiến hành "nạp pin" cần thiết. Mà lần này, tôi tìm được một trường nghệ thuật rất nổi danh, bất luận là ca sĩ hay diễn viên, đều có thể ở đây học được không ít thứ. Chị Hoa sau khi nghe được vui mừng, liền bảo tôi lưu lại New York một thời gian, lần lượt phái những nghệ sỹ trước mắt không có lịch trình quan trọng sang đây bồi dưỡng. Đây thật là làm khổ tôi rồi, không biết phải ở New York ngây ngô bao lâu.

Đợi đến lúc chị Hoa gửi thời gian biểu các nghệ sỹ sang đây cho tôi, tôi vừa nhìn liền trợn tròn mắt. Tám nghệ sỹ, mỗi lần đến bồi dưỡng một tuần, vậy tính ra là hai tháng à!

Tôi phải nán ở New York hai tháng? Tôi phải hai tháng không được gặp đại minh tinh nhà tôi?

Lúc tôi đem "tin dữ" này báo cho An Tâm, chị ngược lại cũng không có phản ứng gì đặc biệt, hơn nữa còn bảo tôi lo quý trọng khoảng thời gian cuối cùng ở giới giải trí. Sặc... Trong mắt chị việc tôi rời khỏi giới giải trí đã được định đoạt rồi, đúng không?

Tôi thuê một phòng trọ nhỏ gần trường học, trải qua cuộc sống ở New York như trong phim. Sáng sớm chạy bộ ở công viên trung tâm, sau đó dắt xe dọc đường mua một cái hamburger to ngang mặt. Buổi sáng đưa nghệ sỹ đến giảng đường lên lớp, tôi thì ở một góc dùng laptop xử lý công việc. Nếu như tiếng Anh của nghệ sỹ nào đó quá nát, tôi còn phải đảm nhiệm phiên dịch. Cước điện thoại vượt đại dương đắc lắm luôn, nên tôi dùng MSN trò chuyện với đại minh tinh nhà tôi. Đáng tiếc chị đánh chữ thật sự quá chậm, lại dạy chị dùng video call. Nhưng thực tế vì lệch múi giờ, chúng tôi rất khó chạm mặt nhau trên mạng, cho nên video call cũng chỉ dùng qua một lần mà thôi. Mỗi tuần tiếp đón một nghệ sỹ, vừa mới quen một chút lại đi rồi. Ra cửa đều là người Mỹ mặt mũi xa lạ, không có bạn bè, cuộc sống cực kỳ nhàm chán.

Đang giữa lúc buồn chán trăm bề, Khoai Sọ đến.

Có Khoai Sọ cuộc sống trở nên thú vị lên chút ít, lúc không lên lớp cậu ta dẫn tôi đi dạo lung tung xung quanh. Nhà Khoai Sọ ở đây, cho nên cậu ta đối với New York rõ như lòng bàn tay! Phố Wall, Quảng trường Thời đại, Empire State Building... Những địa điểm trước đó tôi không có lấy một chút hứng thú, có cậu ta đi cùng, liền khiến tôi vô cùng phấn khích. Chỉ có một điều kỳ lạ là, một hôm cậu ta bảo phải về nhà thăm ba mẹ , tôi nói đùa theo cậu ta cùng về, vẻ mặt của cậu ta đột nhiên trở nên khó coi, ấp úng nói cái gì tính tình ba mẹ cậu ta không tốt. Đây là gì với gì cơ chứ!

"Ngày mai tớ về nhà nán một ngày, ngày mốt trở lại bên cậu cùng qua sinh nhật!" Khoai Sọ nháy mắt với tôi.

Ôi ~ Không có đại minh tinh nhà tôi, sinh nhật này không qua cũng được!

Đương nhiên lời này cũng chỉ là nghĩ trong lòng, có đứa bạn tốt như Khoai Sọ bên tôi qua sinh nhật, hẳn nên thoả mãn rồi, đúng không?

Bắt cho Khoai Sọ chiếc taxi, tiễn cậu ta đi, về đến phòng trọ, một mình ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cuối cùng nhịn không được nữa, điện thoại cho Lưu Giai, muốn nghe ngóng xem đại minh tinh nhà tôi đang bận cái gì, rốt cuộc có nhớ sinh nhật của tôi hay không.

"Hựu Hựu, nửa đêm gà gáy em tìm chị có chuyện gì không?"

"Xin lỗi, em đang ở New York, bây giờ chỉ mới buổi trưa mà thôi."

"Hả? Sao em lại chạy đến New York rồi?"

"An Tâm không nói với chị à, em đi công tác!"

"Em ấy gần đây đều ở Bắc Ảnh quay phim, sắp đóng máy rồi, đúng vào thời điểm bận nhất. Đều là trợ lý bên cạnh em ấy, chị cũng chỉ gặp em ấy có vài lần mà thôi."

"Oh ~"

Cúp máy, tôi vẫn chưa buông xuôi được. Có thể trách chị được sao, đây là công việc của chị.

"Ting tong!" Chuông cửa vang lên.

Là ai đến tìm tôi? Đột nhiên giật nảy mình, không phải đại minh tinh nhà tôi chứ! Nghĩ đến năm ngoái không phải chị cũng cùng Lưu Giai lên kế hoạch tạo bất ngờ cho tôi đấy thôi, mà lại bị tôi giành trước một bước. Ừm, nói không chừng cuộc gọi vừa rồi Lưu Giai đều là đóng kịch.

Kéo cửa ra nhìn thấy —— Gullit?!

"Ơ, nhìn sắc mặt của em kìa, không hoan nghênh anh thế hả?" Gullit cố ý dùng giọng điệu quái gở châm chọc tôi.

Thất vọng không thể nói nên lời, tôi cau mày, "Anh không phải ngày kia mới đến sao?"

"Ây, anh đến trước mừng sinh nhật em không được à!" Gullit đi vào nhà, liếc tôi một cái, "Nếu đổi lại là An Tân xuất hiện ngoài cửa, xem em còn trưng bộ mặt thế kia không."

Tôi đành phải cúi người chắp tay nói: "Xin lỗi, là em không biết tốt xấu."

"Vậy còn được, nếu không thật thiệt thòi cho anh nghìn dặm xa xôi giúp An Tâm cầm quà sinh nhật cho em." Gullit đặt mông ngồi xuống sofa, ngáp dài nói: "Anh bị lệch múi giờ, ngủ trước một lát, tỉnh dậy lấy đưa em."

Cái tên này, biết rõ thứ tôi quan tâm nhất còn gì, còn ở đó dây dưa lôi thôi. Tôi kéo anh ta khỏi ghế sofa, "Không đưa quà cho em thì đừng hòng ngủ."

Vì vậy Gullit lúc này mới rề rà từ trong túi xách lục ra một phong thư đưa cho tôi, tôi mở ra thì nhìn thấy là một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.

"Hựu ~ Sinh nhật vui vẻ! Em nhất định cho rằng chị quên sinh nhật của em rồi nhỉ, không có đâu ó! Em là đồ khốn kiếp, đi một cái liền đi lâu như vậy, có nhớ chị không đó? Nếu như có, vậy hãy xem Gullit thành chị, nghiêm túc nói với chị ba chữ: Em -- nhớ -- chị!"

Tôi cầm tấm thiệp trên tay, dở khóc dở cười, cầm tấm thiệp đưa cho Gullit, "Này, hai người hợp lại chơi em đúng không?"

Gullit sau khi xem xong tấm thiệp liền vội vàng khua tay, "Chuyện này không liên quan đến anh. Em không muốn thì đừng nói, anh cũng cảm thấy kỳ cục nữa."

"Không, anh nhất định phải nghe, hơn nữa sau đó phải làm chứng cho em."

Tôi dùng ý niệm ép mình xem Gullit thành An Tâm, sau đó há miệng nói từng chữ một: "Em, nhớ, chị!"

Mắt Gullit lóe lên một tia xảo quyệt. Đột nhiên, tôi bị người ta ôm chặc từ phía sau, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, "Chị, cũng, nhớ, em!"

Mùi hương cơ thể nhàn nhạt quen thuộc quẩn quanh ở chóp mũi tôi, cơ thể hơi rung lên. Chị tiện đà khẽ thổi khí sau tai tôi: "Thật nhớ, thật nhớ em!"

Tôi mạnh mẽ xoay người lại, không dám tin vào sự xuất hiện đột ngột của chị, mặc dù trên mặt chị còn lộ vẻ mệt mỏi đi đường, nhưng khóe mắt lại tràn đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Trong lòng tôi tràn đầy cảm động, ấy lại không tìm thấy được một từ nào để diễn tả, kích động nói ra một câu, "Chị còn đang quay phim cứ như vậy lén chạy đến đây, bị công ty biết sợ không tốt đâu?"

Nghe vậy chị đưa ngón trỏ ra chọt trán tôi một cái, hờn dỗi nói: "Đồ ngốc, Lưu Giai đã sớm biết rồi."

Trán tôi nổi ba vạch, quả nhiên vẫn là bị lừa rồi, cái bà Lưu Giai kia, không hổ là quản lý của An Tâm, diễn xuất cũng quá tốt nhỉ!

"Vả lại, chị không phải lén chạy đi, chị quay thâu đêm ba ngày liền để quay xong phim mới đến đây." Nói xong lời này, đại minh tinh nhà tôi ngáp một cái thật dài.

Sắc mặt chị quả thực không tốt lắm, tôi đau lòng xoa xoa gò má chị, dịu dàng nói: "Đi, mau đi ngủ bù trước đã."

"Em cùng chị ngủ." Chị kéo tay tôi nũng nịu nói.

"Ừm!" Tôi kéo tay chị hôn một cái, mặc kệ Gullit đang ở bên cạnh bị hai chúng tôi làm buồn nôn đến sắp ngất đi rồi, tay trong tay đi vào phòng ngủ.

Đợi đến lúc chị tỉnh dậy đã là bảy giờ tối rồi, đang bàn với chị xem tối nay ăn gì, âm báo tin nhắn vang lên.

Khoai Sọ [Có phải đang đau khổ chờ đợi tin nhắn mừng sinh nhật của bà dì nhà cậu không vậy?]

Sặc, vừa định xoá tin nhắn, lại bị người bên cạnh đoạt mất điện thoại. Chị nhìn thấy nội dung tin nhắn sắc mặt trầm xuống, "Hai đứa sau lưng gọi chị như vậy?"

"Không có, không có, em cũng nhắc Khoai Sọ rất nhiều lần rồi, không được gọi chị như vậy."

"Vậy tại sao còn gọi?" Chị làm dáng điệu không chịu buông tha, nhìn chằm chằm tôi hỏi cho ra lẽ.

"Dù sao em cũng chưa từng gọi chị như vậy, tin hay không tuỳ chị." Tôi bĩu môi.

Thấy thế sắc mặt chị dãn ra một tí, đang định nói gì đó, điện thoại reo lên. Chị nhìn thấy màn hình hiển thị là Khoai Sọ, ấn nút nghe mở loa ngoài.

"Này, đứa chết giẫm nhà cậu làm gì không trả lời tin nhắn của tớ, người ta chân trước vừa mới đi, cậu chân sau liền không thèm để ý người ta rồi!" Khoai Sọ ở trong điện thoại hời dỗi nũng nịu nói.

Len lén liếc nhìn phản ứng người bên cạnh, thản nhiên, bình tĩnh, lãnh đạm!

Núi lửa trước khi phun trào có phải cũng như thế hay không?

Thấy vậy tôi phải gọi là run bắn cả người ~
« Chương TrướcChương Tiếp »