Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 118: Trong nhà nuôi hồ ly tinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi nghe thấy hai chữ thuê phòng cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, lòng nóng như lửa đốt, đàn ông không có lấy một tên tốt đẹp. Chúng tôi xông đến đại sảnh nhà hàng khách sạn đi dò hỏi số phòng, kết quả lễ tân lấy lý do bảo vệ riêng tư của khách hàng cự tuyệt không nói. Lưu Giai điện thoại cho An Tâm và ông chủ quảng cáo, một người không bắt, một người tắt máy.

Lưu Giai tiếp tục đi đến đại sảnh nói chuyện với quản lý, tôi không thể chờ nổi nữa. Một nhân viên phục vụ tốt bụng len lén nói cho tôi biết bọn họ hình như lên tầng 7, vì vậy tôi xông thẳng lên tầng 7 bắt đầu đập cửa từng phòng.

"Hựu Hựu, chị có ở trong không?" Tôi không thể gọi tên An Tâm, chỉ đành dùng mánh khoé cũ, "Mở cửa, Hựu Hựu!"

Bành! Bành! bành! Một lại một cánh cửa phòng bị tôi gõ, hàng lang tràn ngập tiếng chửi rủa bất mãn của những vị khách thuê phòng. Tôi chẳng thèm quan tâm, cố chấp đập từng cửa kiểm tra trong phòng có An Tâm hay không. Thế nhưng rất nhanh, bảo vệ đã đến tầng 7, bắt đầu thuyết phục tôi rời đi. Tôi tất nhiên không chịu, kết quả bọn họ động tay kéo tôi. Tôi có thể cảm giác được An Tâm đang ở nơi này, tôi định liều mạng hất bảo vệ ra, tiếp tục tìm chị. Đáng tiếc, hai người đàn ông vạm vỡ kẹp hai bên, nhấc tôi lên kéo về hướng cửa thang máy.

"Các người bỏ em ấy ra!" Lưu Giai lúc này cũng chạy tới, lý luận với bảo vệ.

Bảo vệ thấy chị còn khá lý trí, liền đem tôi vứt cho chị ta, "Cô dẫn người bạn này đi đi, chuyện này chúng tôi cũng không truy cứu nữa."

Đúng vào lúc này, một cánh cửa phòng ở cuối hành lang mở ra, hai người đàn ông hướng về phía chúng tôi gọi: "Lưu Giai, người đang ở đây này."

Mắt Lưu Giai sáng lên, túm ấy tôi chạy vội tới.

Đi vào phòng, chỉ thấy đại minh tinh nhà tôi dựa người trên sofa, mặc dù có hơi say nhưng thần trí vẫn coi là tỉnh táo, tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Phòng này là công ty chúng tôi dùng để tiếp đãi khách quý, thấy An Tâm uống hơi nhiều, nên để cô ấy đến đây nghỉ ngơi một chút."

Vị ông chủ quảng cáo kia căn dặn mấy câu, thì đi rồi, để ba chúng tôi lưu lại căn trong phòng này.

Tôi và An Tâm sững sờ đối mắt nhìn nhau mấy giây, chị đột nhiên oán giận nói: "Đồ ngốc, gọi gì lớn tiếng vậy, chị cũng không phải bị điếc."

Tôi sải bước vọt tới bên cạnh sofa, quỳ một gối xuống, nâng mặt chị lên, hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của chị. Tôi cứ như vậy hừng hực hôn chị, hôn đến khi hai chúng tôi đều gần như ngạt thở mới buông ra. Lùi về sau vài bước, hung dữ với chị, "Nếu như sau này chị còn làm loạn như vậy nữa, em... em không để ý tới chị nữa."

Chị hình như cũng nén nhịn uất ức một bụng, nhưng lại không biết nói từ đâu, chỉ hóa thành hai hàng lệ theo gò má chảy xuống. Vừa khóc, vừa hướng về phía tôi la ầm lên: "Không để ý tới tôi, đi đi, có bản lãnh thì đi đi!"

Tôi thở dài, xoay người đi ra ngoài. Vừa mới đi được vài bước, liền bị vật thể không rõ đập trúng lưng, quay đầu nhìn thì là gối dựa sofa. Đại minh tinh nhà tôi bi thảm ngồi trên sofa, miệng méo mó càng khóc lớn tiếng hơn, "Bảo em đi, em đi thật à!"

Sặc! Thật sự là thua chị luôn rồi!

Tôi rót ly nước đưa cho chị.

Chị nghiêng đầu đi, cố ý không nhìn tôi, trên miệng lại vẫn không nhịn được nói: "Chị cũng không khát!"

"Không phải, lão phật gia người khóc lâu như vậy, trôi mất bao nhiêu nước rồi, tiểu nhân bổ sung cho người." Tôi một mực cung kính dùng hai tay dâng ly nước đến trước mặt chị.

"Hì hì ~" Chị nín khóc mà cười, một tay nhận lấy ly nước, một tay nhéo lên cánh tay tôi một cái, "Không ba hoa thì ngứa da à!"

Lưu Giai vẫn luôn ở bên cạnh lặng lẽ quan sát toàn bộ quá trình, đột nhiên vỗ tay nói, "Woa woa, quá đặc sắc, còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình!"

Tôi và An Tâm nhất thời nhớ tới nụ hôn nóng bỏng vừa rồi diễn ra Lưu Giai cũng ở hiện trường, đều đỏ mặt.

Sáng sớm, nằm trên chiếc giường lớn quen thuộc thức giấc, liếc nhìn người đẹp vẫn còn đang say ngủ bên cạnh, nhớ tới màn dây dưa tối qua của hai chúng tôi... Chị biết mình trách lầm tôi nhưng lại không chịu chủ động thừa nhận lỗi lầm, vì vậy ở trên giường phá lệ bán sức. Chắc là mệt lắm đây, tôi tiến tới gần khẽ cắn chóp mũi của chị một cái, chị cũng không vì vậy mà tỉnh giấc.

Thêm một lúc nữa, di động tôi reo lên, vì sợ đánh thức chị, chuẩn bị ngồi dậy ra khỏi phòng nghe điện thoại. Nào ngờ, vừa bước xuống giường lại bị chị mạnh mẽ chặn eo từ phía sau ôm lại, cáu kỉnh kéo tôi nằm xuống, lấy chăn trùm hai chúng tôi bên trong, ôm tôi ngủ tiếp. Điện thoại trên bàn vẫn đang không ngừng réo, chị lại càu nhàu lẩm bẩm: "Không nghe thấy, không nghe thấy."

Sặc, sao có thể lừa mình dối người như vậy được nhỉ?

Bất đắc dĩ chỉ đành dỗ chị, "Bảo bối, để em nhận xong cuộc gọi này lại tiếp tục ngủ nha!"

Chị không trả lời, trái lại ôm tôi chặc hơn nữa.

Chuông điện thoại ngừng chốc lát, lại không chịu buông tha reo lên, bất luận là ai tìm tôi hẵn là có chuyện gấp. Không còn cách nào, tôi hôn lên chóp mũi chị, rồi ngồi dậy đi nghe điện thoại.

"Chị Hoa, tìm em có chuyện gì vậy... Vâng, như vậy à, được, buổi trưa em qua."

Cúp điện thoại, xoay người, phát hiện An Tâm đã bò dậy ngồi ở trên giường bĩu môi nhìn tôi.

"Công ty có chút chuyện, cơm trưa chị tự mình ăn nha, đồ ăn trong tủ lạnh hâm nóng lại một chút là được." Tôi ngồi xuống bên cạnh chị, vẻ mặt áy náy, thật không dễ dàng gì, cuối tuần cũng không thể bên chị. Ôi ~

Vốn tưởng rằng chị sẽ trách móc tôi, ai ngờ chị kéo tay tôi, rất nghiêm túc hỏi: "Hựu, em vì chị mới bước chân vào giới giải trí phải không?"

Hoàn toàn chính xác, tôi gật đầu.

Chị cắn môi dưới lại hỏi: "Vậy... em có thể vì chị, rời khỏi giới giải trí không?"

Nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của chị, tôi biết chị không phải đang nói đùa.

"Tại sao? Là bởi vì cái cảnh mà chị nhìn thấy ở bữa tiệc hôm đó, chị hẵn biết em và ông ấy..."

Chị lắc đầu, "Chị biết em và ông ấy không có gì, cũng biết ông ấy không phải là loại người trêu hoa ghẹo nguyệt. Chính vì vậy, những gì ông ấy thể thiện đều là vì có thiện cảm với em, em có nghĩ qua là tại sao không?"

Chuyện này... Tôi quả thực không hiểu, với địa vị của ông ấy làm sao có thể chú ý đến tôi?

"Hôm đó giây đầu tiên chị nhìn thấy em, quả thật có chút giật mình. Nói thật, nếu như không phải tên ranh Gullit nhắc nhở, chị chưa từng nghĩ đến, Hựu Hựu nhà chúng ta thật sự kà một con tiểu hồ ly tinh nha."

Hồ ly tinh... Nếu như Con Muỗi nghe thấy có người đem từ này gắn lên đầu tôi, chắc cười chết mất.

"Em có biết em cuốn hút người khác nhiều thế nào không, sức hấp dẫn của em không đơn thuần là dựa vào vẻ bề ngoài, mà nhiều hơn là trên người em tản một thứ không thể nói ra được. Lúc chị hiểu rõ được điểm này, chị sợ rồi." Nói đến đây trên mặt chị ẩn náu sự lo lắng, "Nếu em lại bị người khác nhìn trúng thì làm sao đây?"

Đến giây phút này, tôi rốt cuộc hiểu rõ, chị đề cập đến yêu cầu tôi rời khỏi giới giải trí không phải là suy nghĩ nông nỗi, yêu cầu này nhất định đã ủ trong lòng chị lâu rồi. Vụ việc kia ở bữa tiệc chẳng qua mồi dẫn lửa mà thôi.

Chị áp bàn tay tôi lên má chị, nài nỉ nói: "Ở nhà, đừng đi đâu cả. Nếu như em ở nhà buồn chán, chị đưa em đi du lịch. Paris, Tokyo, New York? Em mún đi đâu đều được."

Đối mặt với lời cầu khẩn của chị, đầu óc tôi có chút loạn, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không xong. Cuối cùng, tôi xin chị cho tôi một ít thời gian suy nghĩ.

"Không được!" Khoai Sọ sau khi nghe xong phiền não của tôi, vụt đứng dậy, hai tay chống nạnh, bực tức nói: "Chị ta đây là muốn bao nuôi cậu, tớ kiên quyết không đồng ý."

Kiều Mục bên cạnh kéo cánh tay cậu ta, cau mày nói: "Đây là chuyện nhà hai người bọn họ, em có quyền gì không đồng ý chứ!"

"Em là bạn thân của Hựu Hựu, sao lại không có quyền gì!" Khoai Sọ nghiêm chỉnh nói với tôi: "Tớ tin cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu ngang ngược như vậy."

Tôi ấp úng lên tiếng: "Thực ra..."

"Thực ra cái gì, cậu có muốn bị bao nuôi không!" Khoai Sọ trách móc nói: "Nếu như cậu đồng ý, tớ xem thường cậu."

Kiều Mục gắng sức kéo Khoai Sọ ngồi xuống, "Đừng bao nuôi này bao nuôi nọ nữa, nói khó nghe vậy."

"Đây mà khó nghe? Cậu ta nếu dám đồng ý, em còn nói khó nghe hơn."

Kiều Mục thấy tình trạng Khoai Sọ, không muốn tiếp lời cậu ta nữa, xoay sang phía tôi, "Em trước tiên nói cách nghĩ của mình đi, chúng tôi sẽ giúp em phân tích!"

Sặc, dáng điệu Kiều đại luật sư lại lòi ra rồi.

"Thực ra, ban đầu em bước vào giới giải trí quả thật là vì chị ấy. Nhưng bây giờ, em đã thích công việc của mình rồi. Thế nhưng, nếu em không đồng ý, chị ấy nhất định sẽ không vui, cho nên..."

"Làm gì có nhiều thế nhưng như vậy, chỉ cần cậu không phải cam thâm tình nguyện, vậy cậu đừng nên đồng ý với chị ấy." Khoai Sọ lại nhảy ra làm ầm lên.

Cuối cùng, vốn muốn tìm hai người ngoài cuộc cho tôi ý kiến, vẫn là không có lời giải.

An Tâm biết quyết định này đối với tôi mà nói rất quan trọng, cũng không vội ép tôi trả lời. Vì vậy, tôi mang theo rối rắm tiếp tục bộn bề công việc.

Đứng ở vị trí hôm nay nhìn lại, tôi của lúc đó thực sự không cần thiết rối rắm. Bởi vì bất luận tôi có đồng ý hay không, đều sẽ không thể thay đổi được cục diện ngày hôm nay.
« Chương TrướcChương Tiếp »