Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 117: Nữ minh tinh tiếp rượu sau lưng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối mặt với sự ngạc nhiên của tôi, chuyên viên trang điểm cho là tôi không thích cách trang điểm này, còn nghiêm túc giảng giải, "Gullit rất có mắt nhìn, chiếc đầm trắng Rochas này cực kỳ hợp với em nha, em xem kiểu thiết kế gấp nếp này rất cá tính, hơn nữa rất thanh nhã. Còn có tóc em bình thường hẳn là nếu không buộc đuôi ngựa thì xoã ra nhỉ, lần này chúng tôi bện cho em đơn giản kiểu tóc đang thịnh hành nhất mùa xuân năm nay. Còn mang thêm vòng tay Chanel, giày cao gót bạch kim... So với lúc em bước vào cửa, tuyệt đối là nhìn em thay đổi 180 độ nha!"

Ok, tôi thừa nhận, tôi sửa sang lên còn có thể lên được cả sân khấu, hê hê!

Đáng thương chính là, vì với tư cách người điều khiển buổi tiệc này, tôi liên tục chạy nhảy khắp các ngõ ngách hội trường, uổng công "trang điểm l*иg lộn" như thế, căn bản không người thưởng thức. Có thể biến hoá của tôi quả thực đủ lớn, rất nhiều đồng nghiệp trong thoáng chốc đều không nhận ra tôi. Ngay cả chị Hoa giây đầu tiên nhìn thấy tôi, ánh mắt cũng lộ ra ý tứ "who are you?", má ơi.

"Giày cao gót nhất định là do một tên đực rựa hận thù phụ nữ phát minh ra... Nhất định là bị phụ nữ đá..." Tôi trốn vào phòng vệ sinh len lén nghỉ ngơi một lúc, ngồi trên nắp bồn cầu cởi đôi cao gót đá sang bên, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Mắng xong, chửi xong, vẫn phải mang đôi cao gót đáng hận này lại lần nữa, ôi ~

Lưu trình chủ yếu của bữa tiệc đã kết thúc, nhìn các quan khách từng người bưng ly rượu tụm ba tụm năm tán gẫu, tôi cuối cùng có thể thở phào rồi. Một mình ra khỏi phòng tiệc, đến ban công hóng gió một chút, thuận tiện thưởng thức cảnh đêm đẹp đẽ. Ai ngờ, đυ.ng phải một trận gió lạnh thổi tới làm tôi run cầm cập.

"Khoác cái này vào." Một chiếc áo vest mang theo hơi ấm khoác lên vai tôi, xoay người lại, dọa tôi giật mình.

"Cảm... cảm ơn!" Người trước mặt, khiến tôi vô cùng không được tự nhiên. Ông ấy là một vị thiên vương siêu sao của Hồng Kông, lừng lẫy trong giới điện ảnh hơn hai mươi năm. Có thể nói, tôi là xem phim của ông ấy mà trưởng thành.

Ông ấy tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi vẫn phong độ, càng nhiều hơn là mùi vị trưởng thành nam tính, dùng giọng nói không phải quá lưu loát tiếng phổ thông hỏi tôi: "Bữa tiệc là do cô lo liệu?"

Tôi sững sờ nhìn ông ấy, gật đầu.

"Cô bé trẻ tuổi vậy mà thật lợi hại!"

Sặc, tôi lại xấu hổ rồi.

"Sau này mặc lễ phục, nhớ mang theo khăn choàng." Ông thân thiện nhắc nhở tôi.

Ông ấy đang định tiếp tục nói gì đó, Gullit đột nhiên đi tới, vẻ mặt hớn hở, "Lát nữa vị khách quý mà anh hẹn riêng sắp đến rồi, anh bây giờ đi ra đón cô ấy, em cũng chuẩn bị nghênh đón một chút đi!"

"Dạ được!" Tôi lập tức khôi phục lại trạng thái làm việc, làm chính mình phấn chấn lên.

Nói cũng kỳ, bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi mới đến, thật đủ làm lớn. Tôi đi đến chỗ tiếp khách phía ngoài, bảo đồng sự phụ trách tiếp đón lấy ra một túi quà tặng chuẩn bị tặng cho vị khách mời ung dung tới muộn này. Chuẩn bị xong mới phát hiện trên người tôi vẫn còn khoác chiếc áo vest, vội vàng chạy đi trả lại cho người ta.

"Ai yo!" Mới chạy chanh mấy bước liền đυ.ng chân trúng tường, lực đàn hồi cực lớn làm tôi lùi về sau mấy bước, đôi cao gót không giữ được thăng bằng tốt, tôi té ngửa ra sau.

Trong lòng nghĩ thảm rồi thảm rồi, té chắc khó coi lắm. Ai ngờ, đột nhiên được một lực đạo kéo lại.

"Cô bé, đừng đấu đá lung tung như vậy." Người đỡ lấy tôi, thuận tay từ trên vai tôi lấy lại áo khoác của mình.

Tôi vâng vâng dạ dạ gật đầu, vừa xoay người lại bước được một bước, cơn đau ập đến. Thôi rồi, đoán chừng vừa rồi không cẩn thận bị trật chân rồi. Vết thương cũ ở mắt cá chân tái phát, đau đến toát mồ hôi lạnh.

"Rất hiếm khi mang giày cao gót hửm, bong gân rồi?" Người bên cạnh quan tâm hỏi, sau đó ngồi xổm xuống, "Nhấc chân lên, tôi xem xem bị có nghiêm trọng không?"

Tôi cúi đầu nhìn ông ấy, liên tục khuyên can: "Không đau không đau, cám ơn ngài quan tâm."

Đúng vào lúc này, bên tai truyền đến tiếng kêu la của Gullit: "Hựu Hựu, mau xem xem anh mời ai tới này ~"

Không phải là khách quý mời riêng của anh sao, cần gì phải la to gọi nhỏ như vậy chứ, tôi không thèm để ý ngẩng đầu lên, theo tiếng gọi nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau —— Đại minh tinh nhà tôi???

Đây là tình huống quỷ gì, cái tên Gullit này, sao lại mời An Tâm đến tham gia tiệc tri ân của Cửu Châu, đầu bị cửa kẹp à?

Không ngờ, ánh mắt An Tâm nhìn về phía tôi lại lộ vẻ rất là phức tạp. Kiểu như có chút ít giật mình, càng nhiều hơn thì là giận dữ.

"Cũng may, chỉ là trật chân nhẹ mà thôi." Người bên cạnh đứng dậy, rất nhẹ nhàng nói: "Cô đi bận việc đi, tôi còn có việc đi trước."

Thôi tiêu, lúc này tôi mới phản ứng kịp, An Tâm nhất định là nhìn thấy tư thế mập mờ vừa rồi ông ấy kiểm tra vết thương ở chân cho tôi, giận rồi!

Đợi lúc tôi hồi thần lại, người bên cạnh đã không thấy bóng dáng. Ôi trời, ông bạn, ông chạy nhanh như vậy làm gì, tốt xấu gì cũng lưu lại chứng minh "sự trong sạch" cho tôi chứ!

Tôi ở bên này còn đang ảo não, đại minh tinh của tôi ở bên kia không nói hai lời, xoay người vung tay đi ra ngoài. Tôi đang định đuổi theo, lại nghe thấy bên tai nhân viên công tác gọi tôi vào hội trường có việc gấp. Bà nội nó, ông trời đang chỉnh tôi à! Oán thì oán, tôi vẫn vội vàng khập khiễng đi trở về hội trường.

"Không nhìn ra nha, Tiểu Hựu Hựu, lại có thể khiến đại ảnh đế người ta quỳ gối dưới chân." Gullit lại làm bộ dạng vô lại, ghé đến bên tai tôi.

Tôi đang định tìm anh ta trút giận đây, "Đừng nói em, anh bị cái gì thế, sao lại mời An Tâm đến tiệc tri ân của Cửu Châu, có bị bệnh không? May là chị ấy còn chưa vào."

"Uầy, anh cũng chỉ là có lòng tốt nha! Lúc đó cô ấy vừa vặn đang phỏng vấn ở gần đây, hôm nay anh trang điểm em xinh đẹp như vậy, đương nhiên muốn cho cô ấy tiện đường sang đây thưởng thức. Cô ấy là bạn thân của anh, anh mời cô ấy đến ai dám nói gì nào."

Nghẹn chết, Gullit tôi thật sự bị anh hại thảm rồi. Còn không biết "quỳ gối chịu phạt" nưa.

Về đến nhà đã sắp mười một giờ rồi, muốn vào phòng ngủ, cửa lại bị khóa trái, người nào đó quả nhiên rất giận!

"Cục cưng, em muốn ngủ, chị mở cửa để em vào đi!" Tôi dùng giọng điệu rất thân mật cách cánh cửa gọi.

"Về giường mình mà ngủ." Một giọng sư tử rống doạ tôi run rẩy khắp người, nuốt xuống mấy lời nghịch ngợm định nói tiếp theo.

Trong lòng có chút bực bội, tôi cũng không làm chuyện gì quá phận mà, chị dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy? Người ta chỉ xem vết thương ở chân cho tôi thôi, cũng chỉ là xuất phát từ lòng tốt, hơn nữa cũng không phải tôi để ông ấy làm vậy, hừ! Nhưng ngẫm lại, đại minh tinh nhà tôi cũng không biết đầu đuôi ngọn ngành, lúc đó chị chỉ nhìn thấy hình ảnh kia, tức giận cũng không thể tránh được. Vì vậy tôi một lần nữa mở miệng nói: "Em biết chị không vui, nhưng chuyện không phải như chị nghĩ, chị nghe em nói, thực ra..."

"Đừng làm ồn, chị phải ngủ rồi." Người trong phòng gào lên.

Bị bít cửa, tôi nán bên ngoài thêm hai phút, trong phòng vẫn không có động tĩnh, đành chịu lắc đầu, về phòng ngủ "đã xa cách bao lâu" của mình.

Ngày hôm sau lúc sắp tan làm, đột nhiên nhận được điện thoại của Lưu Giai. Chị ta nói An đại minh tinh của chúng ta, hôm nay rất bất thường, nhận lời mời dùng bữa với một ông chủ quay quảng cáo, lúc này đang cùng người ta xã giao trên bàn cơm kìa.

Ôi trời, chị đang làm cái quái gì vậy, cố ý muốn chọc giận tôi à. Chị thích cùng ai ăn cơm thì cùng ai ăn đi, em cũng không nhỏ nhen như chị.

Tăng ca đến bảy giờ chuẩn bị về nhà, ngẫm lại vẫn không thể yên lòng, liền gọi cho Lưu Giai, kết quả mới biết đại minh tinh nhà tôi lại còn cùng người ta uống rượu. Lưu Giai ở trong điện thoại nhỏ giọng dặn dò tôi hay là qua đây một chuyến, nếu không với tình hình trước mắt, An Tâm không uống say mới lạ.

Ây, thật không thể khiến người ta bớt lo! Miệng lầm bầm, lập tức gọi xe chạy qua.

Nửa tiếng sau đến chỗ bọn họ dùng bữa, Lưu Giai đã chờ ở trước cửa đón tôi.

"Em mau đi khuyên em ấy đi, uống cũng sắp không phân biệt được đông tây nam bắc rồi." Lưu Giai kéo tôi bước nhanh đi vào nhà hàng.

Vào phòng ăn, không có lấy một người, tình huống gì đây? Tôi và Lưu Giai mắt to mắt nhỏ liếc nhau. Đúng lúc có một nhân viên phục vụ tới thu dọn bàn, Lưu Giai níu cô ấy lại hỏi: "Khách ở phòng này đâu?"

Nhân viên phục vụ liếc nhìn Lưu Giai, "Tính tiền đi rồi!"

"Vậy... còn cô gái rất xinh đẹp cũng đi rồi?" Lưu Giai hỏi tới.

Một nhân viên phục vụ khác đi tới giúp đỡ, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, nói chêm vào: "Cái cô có dáng dấp giống minh tinh ấy à? Oh, được người ta dìu đi rồi! Hình như bọn họ đi lên lầu thuê phòng đó!"

Mặt Lưu Giai lập tức biến sắc, "Tiêu rồi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »