Chương 115: Nắm tay nhau không bao giờ buông

Lúc sắp đi ngủ, nhìn thấy mẹ tôi ôm một tấm chăn đặt ở sofa, tôi thấy lạ hỏi bà, "Tối nay, còn có ai đến nhà mình ngủ hả?"

"Con đó!" Mẹ tôi nói xong xoay người lại đi vào phòng ôm ra một cái gối.

Tôi và An Tâm đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu ý của mẹ tôi, vội truy hỏi bà: "Con có giường không ngủ, sao phải ra ngủ ghế sofa làm gì?"

Mẹ tôi thấy tôi thật sự không hiểu, mới dừng lại nhẫn nại giải thích: "An Tâm là khách con mời về, cũng không thể để khách ngủ sofa nhỉ!"

"Ôi mẹ, giường con lớn như vậy, đủ ngủ hai người mà."

Tôi trả lời như chuyện đương nhiên, nhưng mẹ tôi lại quay sang An Tâm nói: "Cháu xem, đứa nhỏ nhà dì thật không hiểu chuyện, sao có thể để cháu cùng nó chen chung một giường được. Nó ở nhà không biết lớn nhỏ quen rồi, để cháu chê cười rồi."

Ha, haha, hoá ra mẹ tôi thật sự xem đại minh tinh nhà tôi thành khách quý nha.

"Dì ơi, không sao đâu, để Hựu Hựu ngủ chung với cháu đi!" An Tâm cười ngọt ngào mà dịu dàng, khiến tôi trong lúc nhất thời nhìn đến ngây dại.

Mẹ tôi quả nhiên cũng bị nụ cười ngọt ngào ấy mê hoặc rồi, không tự chủ gật đầu, "Vậy... được rồi!"

"Em đang nghĩ gì vậy?" Tôi và An Tâm nằm xuống giường không lâu, chị đột nhiên hỏi.

Tôi nắm tay chị ở dưới chăn, không khỏi cảm khái, "Em đang nghĩ, thế giới này thật kỳ diệu! Lúc đó mỗi đêm nằm trên chiếc giường này, đều ảo tưởng sẽ có một ngày có thể gặp được chị, chỉ cần có thể tận mắt nhìn thấy chị thì được rồi. Nào nghĩ đến, chị lại có thể nằm cạnh em trên chiếc giường này, cùng em trò chuyện."

Nghe xong những lời cảm khái này của tôi, chị đột ngột lật người lại, đè lên người tôi, vẻ mặt mập mờ hỏi tôi: "Ngoài chuyện đó ra, em còn nghĩ chuyện gì khác không?"

Tóc chị giống như lông vũ phe phẩy trên mặt tôi, cực kỳ dễ chịu. Tôi nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu, "Hết rồi, có thể gặp được chị chính là mục tiêu cuối cùng của em khi đó rồi."

"Khi đó không nghĩ, bây giờ có thể nghĩ, ví dụ như..."

"Ví dụ như gì?" Tôi có chút mơ hồ.

Chị bất mãn quệt mũi tôi một cái, sau đó xoay người lại nằm xuống, thấy tôi vẫn còn đang ngây người, mới không cam lòng nói ra khỏi miệng, "Ví dụ như cùng chị làm yêu đó!"

Hả!!! Tôi bật người ngồi dậy.

Có ai có thể giống như đại minh tinh nhà tôi, dùng bộ dạng nghiêm túc chững chạc nói ra những lời mắc cỡ này, nhưng lại làm người ta không cảm giác có chỗ nào bất ổn. Chị thuận miệng nói một câu, liền có thể dễ dàng làm nhiệt huyết tôi sôi trào, rối loạn ruột gan.

Tôi kéo chị ngồi dậy, thử thăm dò hỏi: "Chị là nói, chị bây giờ muốn cùng em..."

"Không biết, chị chỉ cảm thấy làm trên giường em, cảm giác chắc không giống thôi!" Chị cúi đầu, nhàn nhạt nói.

Sặc, chị có thể đừng nói bình tĩnh như vậy không?

Thế nhưng tôi lại bị chị kích động rồi, ngón trỏ khiêu cằm chị lên, "Chị gái, chị có thể nhìn em nói chuyện không."

Lúc chị bị ép ngẩn đầu lên, tôi lại cười rồi. Chị có thể khống chế lời nói của mình, nhưng lại không thể khống chế ngọn lửa du͙© vọиɠ đang hừng hực cháy ở đáy mắt. Hoá ra, chị thật sự rất muốn...

Tôi ôm lấy chị, chậm rãi đặt chị ngã xuống giường, không khí trong phòng thoáng chốc trở nên mập mờ nóng rực lên.

Lúc ngón tay của tôi tiến vào vùng lầy lội ấy, người bên dưới giống như mọi khi rêи ɾỉ thành tiếng, "Ưn... ahh..."

"Xuỵt ~" Bàn tay trống không của tội vội vàng che miệng chị, "Ba mẹ em ngủ sát vách đó."

Chị mím chặc môi, dùng sức gật đầu.

Không biết có phải thật sự bởi vì làm yêu trên giừng tôi không, chị hôm nay ướt nhanh hơn mọi hôm rất nhiều. Tôi rút ngón tay ra, bắt đầu chơi đùa hai quả ô mai trước ngực chị.

"Bịch bịch..." Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, làm hai chúng tôi xác thực sợ hết hồn. Thân thể cứng đờ, không dám động một chút nào.

"Hựu Hựu, một tấm chăn đắp đủ không, mẹ đem thêm cho các con một tấm nhé!" Giọng mẹ tôi từ ngoài cửa vọng vào.

Tôi lập tức hét trả lại: "Không cần đâu, đủ đắp rồi."

"Oh ~" Tiếng bước chân vào phòng kế bên.

Phù ~ Tôi phun ra một hơi thật dài.

An Tâm lần nữa quấn lấy cổ tôi, môi dán lên tai tôi, chậm rãi nói: "Thể nghiệm này thật đúng là đủ kí©h thí©ɧ."

Chóp mũi tôi chạm da mặt chị, thân thể cũng dính sát lên người chị, "Kí©h thí©ɧ? Tim em sắp thòng xuống rồi."

"Đồ nhát gan ~" Chị cười duyên nói: "Nếu như bị mẹ em nhìn thấy, em cứ nói là chị dụ dỗ em được rồi."

"Chị á ~" Tay trái tôi vòng lấy eo chị, tay phải vuốt ve mái tóc chị, nghiêm túc hỏi: "Bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ ở bên chị. Không có thứ gì có thể chia tách được chúng ta, đúng không?"

Chị nhếch môi lên, đầu ngón tay lướt qua lông mày tôi, rồi đến mắt, sống mũi, môi, cuối cùng nhéo cằm tôi một cái, "Chị sẽ mãi mãi bên cạnh em. Cùng em cười, cùng em khóc, cùng em điên, cùng em quậy, cùng em nấu cơm, cùng em xem phim, cùng em nghe nhạc... cùng em đến già."

Nghe được lời hứa hẹn nghiêm túc này của chị, tôi dường như biến thành một quả bong bóng, hạnh phúc căng phồng.

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa lam nhạt, chiếu lên hai thân ảnh đang ôm nhau gần như không có khe hở.

Đêm 30 Tết, ba mẹ tôi bắt tay nhau chuẩn bị một bàn cơm tất niên, tôi ăn đến một bụng căng tròn. Sắp đến 12 giờ đêm, lại bị ba tôi lôi đi bắn pháo hoa. Thừa lúc mọi người đều ngửa đầu xem pháo hoa, tôi phi nhanh hôn trộm lên mặt đại minh tinh nhà tôi một cái, chọc chị kinh hoảng nhìn bốn phía xung quanh, xác nhận không ai phát hiện mới bất mãn trừng tôi một cái.

Hì hì, đại minh tinh nhà tôi trừng mắt cũng đẹp như vậy nữa.

Hôm mùng hai, bà ngoại gọi điện đến nói nhớ tôi, bảo tôi đến thăm bà. Không có cách nào khác, cả nhà nhích thân về quê. Đương nhiên, còn dẫn cả "cô vợ" của tôi về.

Đổ mồ hôi, trong nhà ngoại ngồi chừng mười người, đều là cậu, mợ, anh chị em họ của tôi. Khi bọn họ nhìn thấy người tôi dẫn vào cửa, biểu cảm trên mặt đặc sắc hệt như mẹ tôi. Kế tiếp, An Tâm liền bị bọn họ "cướp mất". Nào là ký tên, chụp ảnh chung các kiểu, lạnh người.

Hệ thống bơm nước tự động nhà ngoại bị đông cứng rồi, phải đi đến cái giếng gần đó gánh nước về. Tôi xung phong nhận việc, kéo theo An Tâm cùng tôi đi xách nước, thực ra là muốn "giải cứu" chị.

Ai ngờ trên đường đi trở về, tôi giữ thăng bằng hai thùng nước không tốt, nước trong thùng cứ văng ra ngoài. An Tâm nhìn không vừa mắt, nhận lấy đòn gánh tự mình gánh đi thẳng.

Ơ? Chị gánh sao nước không văng ra ngoài nữa nhỉ?

"Ôi, cháu giỏi hơn Hựu Hựu nhà mấy bác nhiều rồi." Một bà con nhìn thấy không ngớt lời khen.

An Tâm đặt thùng nước xuống giải thích: "Cháu từng quay một bộ điện ảnh ở nông thôn, lúc đó vì có một đoạn thời gian thể nghiệm cuộc sống gia đình ở vùng quê, ít nhiều biết làm chút việc nhà nông."

Bà ngoại tôi nghe xong liền khen An Tâm, vừa đẹp vừa chịu khó. Lòng tôi sướиɠ ran! Đáng tiếc còn chưa sung sướиɠ được bao lâu, trên bàn cơm, bà ngoại lại hỏi An Tâm có bạn trai chưa. An Tâm nói chưa có, bà hỏi tiếp chị thích mẫu con trai thế nào. Tôi giận đến mức cướp lời châm vào một câu: "Chị ấy thích người vừa cao vừa đẹp trai vừa có tài."

"Ô, này thật không dễ tìm rồi." Bà ngoại còn rất nuối tiếc thở dài nói.

Sau bữa cơm trưa, tôi dẫn An Tâm đi ra ngoài tản bộ. Bất tri bất giác đi tới bờ sông, An Tâm hình như rất thích nơi này, dừng bước lại ngắm nhìn mặt nước thật lâu. Một luồng gió nhẹ thổi qua, mái tóc chị tung bay. Tôi nắm tay chị, trong tim là một trận cảm động vô hình. Trong lòng nổi lên một ý niệm —— Thật muốn mãi nắm tay chị không bao giờ buông, tình yêu cứ thế đơn giản tiếp tục.