Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 114: Nàng dâu xấu xí gặp ba mẹ chồng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tháng 11, 12, 1, chị quả thật viết ba tấm phiếu bảo tôi thực hiện, yêu cầu chỉ tới tới lui lui cùng một điều kiện -- Bên chị, bên chị, và bên chị.

Chị sở dĩ có yêu cầu như vậy kỳ thật phải trách tôi, mấy tháng này chị Hoa giao công việc cho tôi càng lúc càng nhiều, cũng càng lúc càng khó xử lý, đến nỗi tôi gác cả những ngày nghỉ cuối tuần sang bên. An Tâm bên ngoài quay phim, thật không dễ gì trở về một chuyến, tôi lại không thể bên cạnh chị, rơi vào đường cùng chị mới cho "viết chi phiếu" yêu cầu tôi. Trên tấm phiếu yêu cầu rất đơn giản, bảo tôi tạm thời quên đi công việc, toàn tâm bên chị một ngày. Yêu cầu như vậy thật khiến tôi thấy thẹn.

Mặc dù công việc rất bận, rất mệt cũng may chúng tôi còn có thể nhắn tin "hồng nhạn đưa tình", thi thoảng điện thoại liên lạc với nhau. Bởi vì thời gian làm việc của chị so với tôi thường không cố định. Thông thường thì tôi đều đợi chị điện thoại cho tôi.

Lúc này chị đang cằn nhằn trong điện thoại nửa buổi, chính là không chịu cúp máy, tôi giơ tay trái lên xem đồng hồ đã sắp một giờ sáng rồi, nhớ tới ngày mai còn một đống chuyện phải làm, vì vậy nhắc nhở chị nên đi nghỉ ngơi. Cuối cùng, chị ở đầu dây bên kia dùng giọng điệu nũng nịu đến phát ngấy năn nỉ nói: "Hựu ~ Em qua đây thăm chị có được không?"

Càu nhàu nửa này là vì chuyện này à, giọng nói phát ngấy kia làm tim tôi rung động, đáp ứng nói: "Đợi em xử lý xong mấy chuyện gấp trong tay, liền đi."

Chị im lặng mấy giây, mới yếu ớt thở dài nói: "Trước đây không cần chị nói, em đều sẽ chủ động tìm đến; bây giờ chị đòi em đến, em còn đẩy ba đẩy bốn... Em thay đổi rồi."

Nghe xong lời oán trách này, trong lòng cảm thấy có chút có lỗi, nhất thời cũng tìm không được lời phản bác, vì vậy hai chúng tôi cứ như vậy mà kết thúc cuộc gọi lần này.

Đi ra ban công hít thở chút không khí, để tay lên ngực tự vấn: Mình... thay đổi rồi sao?

Album của Khoai Sọ sau hai tháng phát hành, lượng tiêu thụ đột phá tám mươi vạn bảng. Con số này lại lần nữa thay đổi kỷ lục của giới ca đàn nội địa, ngoài việc tự thân Khoai Sọ có nhân khí cao ra, càng là vì tuyên truyền nặng ký của Cửu Châu.

Cũng không, mấy lần Cửu Châu cố gắng bằng bất cứ giá nào vẫn đem Khoai Sọ nhét vào bảng xếp hạng Hoa Ngữ (Global Chinese Music). Ban đầu, bên "Golbal" vẫn không bằng lòng, nói thời gian báo danh đã qua. Thái độ Cửu Châu cũng rất cương quyết, bày tỏ nếu như vậy sau này không một nghệ sỹ nào của Cửu Châu tham dự bình bầu trên "Global" nữa.

Hehe, tác phong của Cửu Châu chính là tác phong của chị Hoa, cứng rắn lại không mất mềm dẻo. Ở buổi trao giải ngày hôm ấy, chị Hoa mang theo tôi và mấy đồng nghiệp bên bộ phận đĩa hát cùng Khoai Sọ đến Thượng Hải nhận giải, tỏ vẻ Cửu Châu rất xem trọng Global.

Buổi lễ trao giải này có chút điểm đen, mọi người đều biết, trên cơ bản thì "người nào đến người đó có phần". Bình chọn còn chưa kết thúc, đã cò kè mặc cả các kiểu giải thưởng, trên cơ bản chỉ là trần ai lạc định thôi: Người ta cho mình lĩnh giải nào, mình sẽ phái nghệ sỹ nấy đi nhận. Nghe thì rất vô nghĩa, nhưng đây là sự thật. Hiện nay rất nhiều bình bầu sớm đã mất đi sức công tín, trở thành miếng thịt béo bỡ để mọi người rót tiền vào theo nhu cầu.

So, lúc Khoai Sọ lên sân khấu nhận giải cũng không tỏ ra có bao nhiêu kích động, đa phần là lời cảm ơn khách sáo. Ngược lại Hương Dụ fans, kích động đến nhảy cẩn lên, vui đến không thể tả. Dù sao đây là "giải thưởng lớn" đầu tiên mà Khoai Sọ giành được sau debut đến nay.

Buổi lễ kết thúc, tôi bao một chiếc taxi đi suốt đêm đến Hàng Châu.

Bởi vì, An Tâm ở đây.

Đến Hàng Châu rồi, tôi trức tiên liên lạc với chị Mai mới biết An Tâm vẫn đang quay cảnh đêm. Chị Mai nói sắp quay xong rồi, bảo tôi về khách sạn đợi hai người họ. Ai ngờ, tôi ngồi ở đại sảnh khách sạn đúng 3 tiếng đồng hồ. Tôi từng làm ở đoàn phim, cho nên tôi có thể hiểu được chuyện quay phim là không đúng giờ nhất, đạo diễn nói quay thêm thì quay thêm. Vì không muốn làm phiền An Tâm quay phim, tôi căn dặn chị Mai đừng nói cho chị biết tôi đến. Bởi vậy sau khi chị quay xong mới biết tôi đã ở khách sạn đợi chị mấy tiếng đồng hồ rồi, lập tức hoả tốc chạy về, dọc đường còn không ngừng oán trách chị Mai.

Đại sảnh khách sạn dù sao cũng là nơi công cộng, lúc chị nhìn thấy tôi mặc dù mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ, nhưng cũng không tiện biểu hiện ra quá mức thân mật. Mãi đến lúc vào phòng, chị mới không kịp chờ đợi ôm chầm lấy tôi hỏi: "Sao em không báo trước với chị một tiếng?"

"Bởi vì em cũng không chắc có thể đến được hay không, không muốn để chị vội mừng."

"Vậy... sao lại đột nhiên đến thăm chị?" Cái đầu nhỏ nhắn vốn đang vùi trong ngực tôi ngẩn lên, đôi ngươi nhìn tôi tràn đầy mong đợi.

Tôi kéo chị ngối xuống bên giường, nâng mặt chị lên nói: "Em đến chỉ là muốn nói cho chị biết, em không có thay đổi! Em vẫn là Hựu Hựu vì chị mà bỏ mặc hết thảy!"

Nghe xong lời này của tôi, trong đôi mắt to tròn xinh đẹp kia của chị ngập tràn hạnh phúc.

Xem đồng hồ, còn một tiếng nữa tôi phải chạy về Thượng Hải, 60 phút tiếp theo lập tức trở nên vô cùng quý giá. Hai chúng tôi đều có rất nhiều điều muốn nói với nhau, đến giây phút này lại tâm linh tương thông không muốn nói cái gì cả, cứ như vậy dựa người trên đầu giường, ôm nhau trôi qua một tiếng thảm thương này.

Kim giây chuyển động từng vòng từng vòng, thời khắc xa nhau cuối cùng cũng đến rồi. Chị đột nhiên ôm tôi thật chặc, giống như tức giận lại vừa giống như làm nũng không cho tôi đi. Giờ phút này, phảng phất cái người lớn hơn mấy tuổi là tôi vậy. Tôi chỉ đành nhẫn nại dỗ dành chị, dùng lời nói, dùng nụ hôn.

Dường như, hợp ít ly nhiều, đã trở thành chuyện như cơm bữa của hai chúng tôi.

Lúc quay lại Thượng Hải trời mới vừa tờ mờ sáng, tôi trực tiếp đánh thức từng đồng nghiệp dậy để kịp chuyến bay về Bắc Kinh. Không ai phát hiện ra sự khác thường của tôi, ngoại trừ Khoai Sọ.

"Mắt cậu có chút đỏ, có phải ngủ không được?" Khoai Sọ nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu.

Tôi chỉ đành cười ha ha rẽ hướng câu chuyện của cậu ta.

Lại qua nửa tháng, An Tâm quay xong phim trở về lại. Mắt thấy cũng sắp đến Tết rồi, đây là chuyện làm tôi hết sức lo nghĩ. Giao thừa năm nay nếu lại không về nhà bên ba mẹ thì thật sự hết nói nổi, nhưng tôi lại không đành lòng bỏ An Tâm lại Bắc Kinh. Suy đi tính lại, quyết định dứt khoát đưa chị về nhà.

Tôi trước tiên đánh tiếng với ba mẹ trước, nói tôi có một người bạn không cha không mẹ vô cùng đáng thương, muốn cho cô ấy cảm nhận được sự ấm áp của mái ấm. Giải thích một hồi lập tức kí©h thí©ɧ sự đồng cảm của ba mẹ tôi, không nói hai lời liền đồng ý.

Đến lượt An Tâm, chị trái lại lưỡng lự, một mực nói như vậy thích hợp sao? Tôi trêu chị nàng dâu có xấu xí cũng phải gặp ba mẹ chồng, sớm muộn gì cũng phải diện kiến mà.

Chị mặc dù rối rắm nửa ngày, đoán chừng vẫn là không nỡ xa tôi, cuối cùng quyết định theo tôi về nhà.

Khi tôi và An Tâm túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa nhà, giây phút mẹ tôi mở cửa, vẻ mặt bà phải gọi là vô cùng đặc sắc.

"Hựu Hựu à, đây là bạn... con... Hạ, Hạ Thiên???"

"Cháu chào dì!" Đại minh tinh nhà tôi tự nhiên thoải mái chào hỏi mẹ tôi.

Tôi thấy mẹ tôi vẫn còn đang choáng váng, chỉ đành một tay đẩy bà vào nhà, tay kia kéo An Tâm vào cửa.

"Con nhỏ này, sao không nói cho mẹ biết, bạn con chính là..."

"Mẹ đâu có hỏi con!" Tôi thong dong ngồi xuống ghế sofa, nhận lấy quả quýt đã sẵn vỏ mà mẹ tôi đưa qua, tách một nửa đưa An Tâm.

Thừa lúc mẹ tôi lại đi xuống bếp bổ táo, An Tâm nhỏ giọng ở bên tai tôi chế nhạo nói: "Hoá ra em ở nhà là thái thượng hoàng chờ người hầu hạ nha, phải cả ngày hầu hạ chị, ủy khuất cho em rồi ha."

Tôi không thèm để ý chút nào chớp chớp mắt, "Có tiền cũng khó mua được sự tự nguyện của em."

An Tâm vừa định đùa thêm mấy câu nữa, mẹ tôi bưng một bát táo bổ nhỏ đi ra rồi, bên trên còn cắm sẵn mấy cây tăm. Tôi đang ăn, mẹ tôi đột nhiên ném mấy túi thuốc bổ cao cấp mà chúng tôi xách về đến trước mặt, chỉ tay bắt đầu quở trách tôi, "Phí tiền vô mấy thứ này làm gì, con cho rằng mình kiếm được bao nhiêu hả. Ba mẹ thân thể còn khoẻ mạnh, không cần dùng ba cái thứ này..."

"Dì ơi, cháu xin lỗi, cháu thật sự không biết dì và dượng thích gì, nên tuỳ tiện mua mấy thứ này." An Tâm mặt đầy áy náy chủ động đứng ra giúp tôi nói đỡ. Nói thực, những thứ này đều là do hai chúng tôi cùng đi mua.

Mẹ tôi lập tức vui vẻ nhẹ nhàng nói với chị: "Ôi, không ngờ cháu lại tinh tế đến vậy! Nói thật thì, dì và ba con Hựu cảm thấy sức khoẻ già yếu rồi, cũng nên dùng một chút đồ bổ dưỡng..."

Tôi choáng! Đây là gì với gì vậy, phân biệt đối xử cũng quá rõ ràng đi!

Ba tôi còn hài hơn, mua thức ăn về lại, vừa nhìn thấy An Tâm, còn nhiệt tình hỏi thăm tôi, "Ơ, bạn con nhìn hơi giống minh tinh, dáng dấp có chút giống cái người trên tấm hình trong phòng con."

Câu này, tức khắc làm ba người chúng tôi cười nghiêng ngã.

Xem lời của ba tôi kìa, không những lộ ra mình đặc biệt không có mắt nhìn, còn làm bại lộ cả chút "riêng tư nhỏ" của tôi.

Quả nhiên, An Tâm quay đầu nhìn tôi một cái, ý tứ rất rõ ràng, đợi lát nữa nhất định phải đến phòng tôi "tham quan" một chút.

"Chỉ dán một tấm poster của chị thôi hả!" An Tâm nắm tay tôi đong qua đưa lại, có chút bất mãn nói.

Tôi si mê khá khiêm tốn, không thích khoe khoang? Tôi vội vàng từ trong tủ mang ra mấy hộp giấy, mở ra cho chị xem, bên trong đều là những trang cắt từ báo hồi đó tôi sưu tập. Có cái cắt từ báo, còn có cái cắt từ tạp chí, có một số trang đã hơi hơi có chút ố vàng. Chị cẩn thận lật xem, càng xem càng xúc động.

"Hoá ra, em đã thích chị nhiều năm như vậy rồi." Chị bỏ những trang giấy trên tay xuống, lại nắm lấy tôi, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn tôi.

"Đúng vậy, chị đuổi không kịp em đâu." Tôi si ngốc cười lên.

"Ừm... Vậy chị chỉ đành, yêu em gấp bội." Nói xong, chị đưa tay tôi đến môi hôn một cái.
« Chương TrướcChương Tiếp »