Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 113: Người tình nhỏ xấc xược của đại minh tinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
So với năm ngoái, thái độ năm nay của đại minh tinh nhà tôi đối với sinh nhật mình rõ ràng khác biệt. Mấy ngày gần sát đến 27, chị luôn vòng vo muốn thăm dò được gì đó từ tôi, tôi rốt cuộc tặng quà gì cho chị. Còn tôi, chỉ có thể úp mở nói lảng sang chuyện khác, nhất định không cho chị một đáp án rõ ràng. Chị cho là tôi cố ý làm ra vẻ thần bí, thật ra... Tôi vẫn đang đau đầu không biết nên tặng gì.

Mặc dù tiền lương của tôi bây giờ cao hơn năm ngoái rất nhiều, nhưng cũng không mua nổi món quà gì quá đắt tiền. Mà mấy món ngon tôi biết nấu, đối với chị mà nói đã quen thuộc đến tầm thường rồi. Cộng thêm công việc rất bận, vẫn chưa có thời gian tĩnh tâm suy nghĩ chuyện quà cáp. Càng không thể đến hôm sinh nhật, đem mình gói lại tặng chị!

Chủ nhật này là sinh nhật chị rồi, tối thứ sáu, tôi theo chị Hoa gặp gỡ ăn tối cùng một vị đạo diễn rất tài ba, quả thật không thể từ chối được thình tình của đối phương, bị rót ba ly rượu. Đầu óc choáng váng về đến nhà, đẩy cửa phòng ngủ ra...

!!! Tôi không phải đang nằm mơ chứ???

Đại minh tinh nhà tôi mặc một bộ váy rất ngành, thướt tha dựa bên cạnh bàn. Bộ váy này thật sự rất hút mắt, đường may rất vừa khít với độ lồi lõm của bộ ngực cùng ôm bó với vòng eo. Vạt dưới rất ngắn, chỉ bao được nửa đùi, để lộ ra cặp đùi đẹp đang mang đôi vớ đen, đẫy đà gợi cảm chết được. Chẳng biết là chị vô tình hay cố ý, cặp mông ở dưới làn váy ngắn ngủi kia hơi hơi nhếch lên, càng lộ thêm vài phần mượt mà, căng tròn.

"Làm gì vậy, muốn chơi trò diễn kịch với em à?" Tôi chảy nước miếng tiến đến gần chị, mặt cười cười nịnh nọt.

Chị không nói gì, gật đầu xem như là thừa nhận. Nhưng khi tôi đang định hôn chị, lại bị chị đẩy ra.

"Chị muốn em dùng lực." Khóe miệng chị kéo lên, dẫn ra một nụ cười quyến rũ, "Xấc xược một chút."

Tôi trước tiên là nhíu mày, sau đó vỗ ót một cái, mừng đến không tưởng nha, đại minh tinh nhà tôi còn ngon miệng thế này nữa chứ.

Vì vậy, khi tôi sáp lại chị lần nữa, chị bắt đầu giả vờ căng thẳng mắng tôi bảo tôi cút đi. Tôi coi thường cười nói: "Chị nên tiết kiệm sức lực, lát nữa lo mà hầu hạ tôi đi!" Nói xong mượn rượu nắm lấy váy chị mạnh tay xé ra. Lúc vừa định xé tôi sờ thấy chất liệu chiếc váy không tệ, đoán là hàng hiệu, còn đang do dự có nên xé rách không, lại thấy ánh mắt lộ vẻ thúc giục của chị, tim bị chém một nhát xuống tay.

Thoáng chốc, mấy nút áo khoác ngoài văng tung toé, lộ ra bra ren bên trong. Tôi muốn chảy máu mũi rồi.

"Đồ khốn, đừng đυ.ng vào tôi!" Chị che ngực mình, xoay mặt sang một bên, đầu hơi hơi hất lên, làm ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, bướng bỉnh không chịu khuất phục.

"Tôi càng muốn đυ.ng, sao nào?" Tôi ngang ngược, hung hãn một tay kéo cánh tay đang che trước ngực chị ra, một tay trực tiếp xuyên vào trong bra, vuốt ve bộ ngực trắng nõn mềm mại của chị.

Chị liều mạng giãy dụa, gào thét: "Cầm thú, cô còn không bằng cả cầm thú."

Chị phản ứng quá khích làm tôi sửng sốt, tôi có phải đã hiểu sai ý của chị rồi không! Nhìn qua, chị dường như thực sự rất ghê tởm hành động của tôi.

"Đồ ngốc, dừng lại làm gì?" Chị thấy tay tôi không có động tác, bất mãn nũng nịu nói. Ơ, cứ thế mà tôi từ trình độ "đồ khốn" biến thành "đồ ngốc" rồi.

Hê hê, ngẫm lại thì thú vị lắm nha. Đại minh tinh nhà tôi á, đôi lúc cảm thấy chị rất đơn giản, rất dễ lấy lòng; đôi lúc lại cảm thấy chị khó mà gọt giũa, tâm tính bất định. Bao nhiêu cánh đàn ông ngưỡng mộ chị như vậy, dùng đủ mọi cách mưu tính đều không thể chiếm được nụ cười của giai nhân. Mà chị ngược lại nguyện ý cùng tôi chơi trò khiến người ta có nghĩ cũng không dám nghĩ đến, ông trời thật sự là chiếu cố tôi nha!

Tôi từ phía sau ôm lấy chị, hai tay ở trên bộ ngực chị không ngừng xoa nắn, hưởng thụ xúc cảm tuyệt vời.

"Tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô." Chị buông bỏ giãy dụa, cắn răng nghiến lợi nói.

Một tay tôi còn lưu lại trước ngực chị, một tay khác lại vén làn váy chị lên, dò đi vào, ở bên tai chị thổi khí: "Nghìn vạn lần đừng tha cho tôi."

"Ưnn... Hừ..." Dưới sự vuốt ve của tôi, chị bắt đầu rêи ɾỉ.

Vì thỏa mãn yêu cầu dùng sức mạnh của chị, tôi còn thỉnh thoảng phát lên cặp mông đầy đặn kia của chị, "Mỗi lần đυ.ng mặt chị ở công ty, tôi liền tưởng tượng muốn lột đồ chị, hưởng thụ chị. Giống như cảnh tượng ở thời khắc này đây." Mặc dù tôi giả vờ rất thô bạo đánh chị, nhưng trong lòng thương yêu không thiếu chút nào, tôi cẩn thận khống chế lực đạo, chỉ sợ làm đau chị.

"Cô đừng nghĩ đến chuyện ở lại công ty này nữa." Chị vừa sợ hãi vừa giận.

Ngón tay của tôi linh hoạt ở chốn bồng lai của chị cố gắng làm việc, chọc cho hai chân chị rõ ràng bắt đầu run lên. Tôi cố ý dùng vẻ mặt rất đê tiện buông lời: "Tôi vào công ty này là vì chị, sau ngày hôm nay tôi còn lo gì chứ."

Nói xong, nhấc bỗng chị lên ném lên giường, tức khắc doạ chị hoảng sợ.

"Cô muốn làm gì?" Chị hoảng hốt hét lên.

"Đã đến lúc này rồi, còn hỏi tôi muốn làm gì, có phải là giả vờ ngây thơ không?" Tôi một bên trêu tức chị, một bên cởi toàn bộ vướng víu trên người chị, nhảy ngồi lên đùi chị, sau đó cúi đầu ngậm hai quả anh đào.

Chị nhịn không được khẽ rên lên một tiếng, sau đó khẩn thiết cầu xin: "Cầu xin cô, đừng vậy..."Chị đánh lên cánh tay tôi, vẻ mặt đều là lo lắng xen lẫn xấu hổ, tuyệt đối có thể kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của người khác ăn bằng sạch chị.

Bụng tôi sôi lên, xoay sang ngậm lấy quả anh đào còn lại, trong miệng đứt quảng lẩm bẩm: "Thật đẹp... Ai có thể có được chị nhất định là... phúc ở kiếp trước tu luyện được... phải là người ưu tú đến cỡ nào... mới có thể nắm được trái tim của chị thế ~"

Nghe xong lời tôi, chị nhịn cười, nhưng lại dùng giọng nghẹn ngào đáp: "Người tôi yêu rất ngốc, em ấy không có lợi hại được như cô, thế nhưng tôi không thể có lỗi với em ấy, van xin cô tha cho tôi đi!"

"Chị thật sự có người yêu rồi?" Tôi giả vờ tức giận nói: "Nếu cô ta đã ngốc như vậy, chi bằng bỏ cô ta đi, đi theo tôi!" Trong lúc nói, tôi đã từ trước ngực chị một đường liếʍ chiếc bụng không có chút thịt dư nào, dùng đầu lưỡi vòng quanh rốn chị mấy vòng.

Xúc cảm của chị đều bị tôi khai phá đi ra, cho nên hết thảy đều nằm trong bàn tay tôi, quả nhiên, thân thể chị nhanh chóng nóng lên, nôn nóng khó chịu vặn vẹo, "Mặc dù em ấy ngốc, nhưng tôi chỉ yêu mỗi mình em ấy. Cô có được người tôi, cũng không có được trái tim tôi."

Sặc, diễn viên phái thực lực có khác ha, lời thoại sến súa dung tục đến thế cũng không biết ngượng đem nói ra. Nhưng mà, nửa câu đầu, tôi nghe còn rất hưởng thụ. Vì vậy, tôi dùng hết khả năng có thể trêu chọc chị, mãi đến lúc chị sắp đạt đến đỉnh cao của thế giới cảm quan, tôi đột nhiên dừng động tác lại, lạnh lùng nói: "Cầu xin tôi, cầu xin tôi muốn chị."

"Không, không bao giờ." Chị nhắm hai mắt lại, muốn để mình tỉnh táo lại.

Hừ, tôi cứ không để chị đạt được ý nguyện đấy. Tôi tiếp tục thiêu đốt du͙© vọиɠ của chị, không cho chị cơ hội phóng thích. Chỉ chốc lát sau, chị cuối cùng gánh không được, ôm lấy cổ tôi, ở bên tai tôi nhỏ giọng cầu xin: "Hựu Hựu, muốn chị!"

Giây phút ấy, tôi quên mất mình đang sắm vai gì, chỉ muốn cho chị thứ tốt nhất, từ thể xác đến tinh thần.

Sáng ngày hôm sau, lúc chúng tôi đang ăn bánh mì do chính tay tôi nướng, nhớ tới chuyện tối qua, tôi không có ý tốt hỏi: "Hôm qua sao chị có hứng thú chơi trò đó vậy, ở trên mạng xem được mấy cảnh tình thú hả?"

"Nói bậy bạ gì đấy." Chị khinh thường trừng tôi một cái, rút khăn giấy lau miệng, "Vừa nhận một kịch bản, bên trong có một cảnh như vậy, trước đây chưa diễn qua, muốn luyện tập trước."

Gì??? Té ra là đem tôi ra diễn thử? Đóng kịch, vẫn đúng là đóng kịch a!

Nhưng mà, tôi đột nhiên nghĩ đến gì đó, khẩn trương nắm cánh tay chị, "Nam diễn viên là ai? Bỏ đi, dù hắn là ai, chị cũng không được phép diễn cảnh như vậy." Vừa nghĩ tới chị cùng một người khác diễn cảnh tối qua của hai chúng tôi, mặc dù biết bước mấu chốt sẽ không có, nhưng vẫn không khỏi ghét bỏ.

"Không diễn cũng được..." Chị kéo dài lời đang nói để tôi vui mừng, nhưng sau đó nói tiếp: "Trừ phi em nói cho chị biết, em định tặng sinh nhật chị quà gì."

Sặc!!! Đại minh tinh nhà tôi ơi, chị quá lắm nha, thật là cạn lời.

"Quà sinh nhật chị ngày mai em tặng rồi, chị vội đến mức không đợi thêm được một khắc à!"

"Chị muốn biết trước!"

"Không nói cho chị." Chị đùa giỡn ngang ngược, tôi cũng không thua, who sợ who chứ!

Chủ nhật, chị Mai có việc không tới được, vì vậy Lưu Giai, Gullit nhận ưu ái được mời đến nhà cùng chúc mừng sinh nhật An Tâm.

Sau khi ăn uống no căng, hai người kia còn không biết thức thời rút lui, ngược lại đem vẻ mặt hóng chuyện hỏi tôi rốt cuộc chuẩn bị quà gì tặng chị. Các bạn nói xem, sao năm nay, lấy đâu ra nhiều người thích xen vào chuyện của người khác như vậy chứ!

Bó tay, khẳng định không thể trốn nổi hai vị Phật tôn này rồi. Tôi chỉ đành chạy về phòng, cầm ra một phong thư giao đến tay An Tâm, "Này, chị xem có thích không."

"Không biết là tiền tục lắm hả?" Lưu Giai làm bộ dạng hụt hẫng.

"Anh đoán là vé máy bay du lịch Châu Âu dành cho hai người." Gullit rất chắc chắn nói, "Chỉ có điều, em bây giờ bận vậy, chị Hoa nhất định không cho em nghỉ phép."

An Tâm từ trong phong thư rút ra một xấp tấm chi phiếu, "Chi phiếu?"

"Ôi, Hựu Hựu bé bỏng, em đã có tiền có thể mở chi phiếu rồi sao?" Lưu Giai kinh ngạc nói.

Tôi nắm tay An Tâm, thản nhiên cười, "Đây là mười hai tấm chi phiếu trắng, từ hôm nay đến ngày này năm sau, một tháng một tấm. Chị có thể điền lên trên bất kỳ nội dung gì, chỉ cần em làm được, em sẽ không hỏi bất kỳ lý do tại sao, thực hiện chi phiếu của em."

"Woa, nhóc Hựu Hựu, em có cần lãng mạn đến vậy không!" Lưu Giai lại ở bên cạnh gào ma gào quỷ.

Gullit thì khoác tay lên vai tôi, trêu nói: "BF trước của em nếu được em lãng mạn như vậy, thì tốt biết bao."

Còn An Tâm, chị nắm ngược lại tay tôi, dùng ánh mắt chỉ có hai người chúng tôi mới có thể hiểu nói với tôi, "Món quà sinh nhật này, chị rất thích!"
« Chương TrướcChương Tiếp »