Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 111: Trận quyết chiến Ảnh Hậu Kim Mã

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Hôm nay cho em nghỉ phép, chúng ta ra ngoài ăn."

Tôi đang phơi đồ bên ngoài ban công, An nào đó sau khi nhận một cuộc điện thoại thì từ sofa phòng khách nhảy cỡn lên, vọt đến trước mặt tôi, phấn khích la ầm lên.

Có thể khiến một ngự tỷ lừng lẫy như đại minh tinh nhà tôi đột nhiên biến thành một Loli vừa nhúng vừa nhảy, trong lòng biết nhất định là có liên quan đến cuộc gọi vừa rồi. Tôi một bên không nhanh không chậm tiếp tục phơi quần áo, một bên nói đùa với chị, "Đừng nói với em, trung tâm xổ số vừa mới gọi cho chị báo, chị trúng được 100 vạn tệ rồi nha!"

Nghe vậy, chị vốn đang định mở miệng nói cho tôi biết thì ngừng lại, tiếp sau đó lộ ra nụ cười thần bí nói, "Trúng 100 vạn tệ cũng không là gì so với chuyện này."

Hả? Lần này tôi thật sự tò mò hỏi, "Chị nói nghe thử đi."

"Em đoán xem." Coi, còn cùng tôi trả treo.

Tôi phơi xong quần áo, dựa người trên ban công, nghiêm túc suy nghĩ mới nói: "Nhận được một kịch bản hay?"

Chị tươi cười lắc đầu.

"Được hợp tác với đạo diễn mà chị rất thích?"

Chị vẫn lắc đầu.

Lần này tôi đoán không ra rồi, ngoại trừ điện ảnh, nhận quay quảng cáo, diễn xuất, còn có chuyện gì lại khiến chị kích động đến như vậy mới được nhỉ!

Lại qua mấy giây, tôi vỗ đầu một cái như bừng tỉnh đại ngộ, "Ò..."

Chị vô cùng mong đợi tôi nói ra đáp án chính xác, nhưng lại có chút không dám tin bị tôi đoán trúng. Ai ngờ lại nghe thấy tôi nói: "Chị mang thai rồi, mang con của em."

"Mang cái đầu em!!!" Vẻ mặt tràn đầy mong đợi của chị bị đáp án vô nghĩa của tôi đánh tan tành, nổi giận nhéo eo tôi một cái, "Hai chúng ta sao có thể mang thai chứ, có chút kiến thức y học có được không."

Tôi làm bộ ngốc nghếch hỏi: "Trong sách không phải nói, hai người chỉ cần phát sinh loại quan hệ đó, thì có thể mang thai sao?"

Chị không nói gì túm lấy ngón tay tôi, giơ lên trước mặt, "Cái đồ chơi này của em cũng có thể làm chị mang thai?"

Tôi cười gian ngoắc ngoắc ngón tay, mập mờ nói: "Chị coi thường nó? Đừng quên ai bị nó làm chết lên chết xuống."

"Em..." Lần này, chị nổi giận muốn đánh tôi thật. Thấy vậy tôi vội chuồn đi, vì thế hai chúng tôi ở trong nhà người đuổi người trốn, tán loạn khắp nơi.

Sau khi đợi đến lúc chị rốt cuộc cũng bắt được tôi, hung hăng nhéo mấy cái trên eo tôi trả thù xả giận, tôi mới cười cười hỏi: "Đúng rồi, chị vừa rồi muốn nói cho em chuyện gì vậy?"

"Đều tại em cả, hại chị quên mất chính sự, đi làm loạn với em." Chị giận dữ quở trách tôi mấy câu, sau đó mới làm vẻ thờ ơ nói: "Cũng không có gì, chỉ được đề cử vào giải Kim Mã năm nay."

Kim Mã??? Tôi kích động nắm lấy tay chị truy hỏi: "Chị được đề cử Kim Mã? Là bộ phim nào, được đề cử giải gì?"

Chị nhìn tôi còn kích động hơn cả chị, cười rộ lên, "Cựu Mộng, được đề cử giải nữ chính xuất sắc nhất."

"Wow, chị tuyệt quá ò!" Tôi vui vẻ ôm lấy chị, đặt chị ngồi lên đùi tôi, nâng mặt chị cuồng hôn, "Cục cưng, chị quá tuyệt vời... Em phải chúc mừng chị xứng đáng mới được."

"Mới là đề cử, có gì đáng chúc mừng, đợi cầm được giải hẵn chúc mừng cũng chưa muộn." Mặt chị tràn đầy tự tin.

"Được, nghe chị." Tôi ôm lấy chị, miệng cười sắp đến mép tai luôn rồi.

"Cũng không phải em được đề cử, sao cảm thấy em còn vui hơn cả chị vậy?"

"Đương nhiên rồi, này gọi là vinh dự!"

Công việc ở Cửu Châu của tôi đã dần đi vào nề nếp. Sau nỗ lực một tháng qua, tôi đã trợ giúp chị Hoa ký kết được hợp đồng trị giá hai mươi triệu đô Mỹ với nhà sản xuất bên Hollywood. Căn cứ vào thoả thuận, hai bên ở Trung Quốc quay một bộ điện ảnh, và đồng thời cũng công chiếu bộ phim này ở thị trường Mỹ. Bởi vì nguyên nhân lệch múi giờ, bình thường lúc bên Mỹ gọi điện thoại trao đổi với tôi đều là nửa đêm hoặc là rạng sáng. Vì để không quấy rầy giấc ngủ của An Tâm, tôi chỉ đành tạm thời dời đến phòng khách ngủ. Có lẽ vì thái độ của tôi rất chân thành, nghiêm túc hợp tác, cuối cùng cảm động được bên Hollywood sang chảnh, đích thân bay đến Bắc Kinh ký hợp đồng.

Chị Hoa cũng không thể hiện ra mặt khen ngợi tôi, thế nhưng tôi biết chị ấy rất hài lòng với công việc của tôi, bởi vì Gullit nói với tôi, chị Hoa rất hiếm khi khen ai, cũng rất hiếm khi mắng ai. Nếu như chị ấy không hài lòng về bạn, chị ấy sẽ không nói nhiều hơn một chữ với bạn, bạn sẽ lập tức nhận được thông báo sa thải. Nhưng nếu như chị ấy thích bạn, tiền thưởng cuối năm của bạn vô cùng khả quan. Tôi hỏi Gullit có phải nhân viên trong công ty đều được tiền thưởng không, tên nhãi này lại nói đến cuối năm rồi biết.

Có lẽ chính vì có một ông chủ như chị Hoa, phong cách làm việc của nhân viên ở Cửu Châu đều vô cùng đơn giản lão luyện. Mỗi người đều làm nhiệm vụ của riêng mình, chỉ nghĩ đến làm thế nào để công việc của mình thật hoàn hảo. Giữa đồng nghiệp với nhau cũng không phải không có chuyện không vừa mắt, nhưng chỉ cần đυ.ng đến công việc, đều có thể đặt chuyện ân oán cá nhân sang một bên. Càng đáng quý hơn là, mỗi nhân viên của Cửu Châu đều tuân theo cách nghĩ của chị Hoa, xây dựng hình ảnh cho nghệ sỹ căn bản đều dựa vào đặc điểm vốn có của nghệ sỹ mà tiến hành, cũng không bởi vì trào lưu đang thịnh hành mà miễn cưỡng phát triển nghệ sỹ mình đi theo.

Cho nên, sau khi Khoai Sọ vào Cửu Châu, nhìn thấy bảng kế hoạch tuyên truyền đầu tiên của mình, chạy thẳng đến hỏi tôi, có phải là tôi làm không. Lúc đó, tôi đang vùi đầu vào một đống tài liệu tiếng Anh, cười khổ đáp lại: "Tớ bận đến không phân biệt được phương hướng, làm gì có thời gian chạy đến bộ phận đĩa hát giúp đỡ chứ."

Công việc đang vào giai đoạn thu thành quả, khiến trong lòng tôi rất vui. Vừa hay An Tâm muốn tìm Kiều Mục tư vấn một chút luật pháp về quyền sở hữu, vì thế tôi nói với Khoai Sọ, bốn chúng tôi cùng nhau đi ăn một bữa.

Giữa bữa ăn, không biết An đại mỹ nhân nhà chúng tôi là vô tình hay cố ý, một chốc thì bảo tôi đi ra giục lên món, một chốc thì bảo tôi chỉnh điều hoà cao lên. Nhìn qua, tựa như rất bất mãn cái nhà hàng mà tôi chọn. Không phải trêu chứ, tôi chỉ có thể lấy thái độ cẩn tuân thánh chỉ ra hầu hạ lão phật gia.

Cơm nước xong, An Tâm và Kiều Mục hình như còn có rất nhiều chuyện cần bàn bạc, vì vậy bốn người chúng tôi về nhà Khoai Sọ gần đó, pha một bình cà phê, để hai người tiếp tục nói chuyện. Tôi và Khoai Sọ đối với những chuyện đó cảm thấy rất vô vị, nên xuống lầu đi dạo một chút.

"Hựu Hựu, cậu không cảm thấy cậu..." Tôi và Khoai Sọ đi bộ trong khuôn viên, cậu ta đột nhiên nghiêng đầu nói với tôi: "... cậu suốt ngày bị sai tới sai lui, tớ nhìn không chịu được."

Tôi ngẩn ra, dừng bước lại.

"Sai? Cậu nói An Tâm sai tớ à?"

Khoai Sọ cau mày nói: "Chẳng lẽ không phải, như bữa cơm lúc nãy, chị ấy bảo cậu làm hết cái này đến cái khác, sao cậu một chút khí khái cũng không có."

Tôi chưa từng nghĩ xem, trong mắt người ngoài, tôi ở trước mặt An Tâm có phải là người không có khí khái hay không.

"Tớ cảm thấy cậu không nên để chị ấy nắm trong tay như vậy, cậu như vậy chỉ sẽ khiến chị ấy càng ngày càng muốn kiểm soát hết thảy về cậu, cuối cùng cậu chỉ trở thành một con rối, cậu hiểu không?" Lúc Khoai Sọ nói những lời này, vẻ mặt rất giận dữ.

Tôi biết Khoai Sọ là muốn tốt cho tôi, nghĩ đến chuyện trước đây hay bị cậu ta quở tôi "bị vợ quản nghiêm", tôi cảm thấy mình cần thẳng thắn nói chuyện với cậu ta suy nghĩ thật trong lòng mình.

Tôi kéo cậu ta đến một băng ghế đá trong khuôn viên, thản nhiên nói: "An Tâm là một người thiếu cảm giác an toàn, lúc chị ấy còn rất nhỏ, ba chị ấy nɠɵạı ŧìиɧ mà ly hôn với mẹ chị ấy, lúc chị ấy 18 tuổi thì mẹ chị bị bệnh qua đời, cho nên chị ấy từ rất sớm đã phải gánh rất nhiều trách nhiệm trên mình. Trong tiềm thức chị ấy luôn rất sợ những điều tốt đẹp đều sẽ biến mất, những giây phút hạnh phúc đều sẽ rời bỏ chị mà đi, cho nên chị ấy cần tĩnh táo đối với mọi thứ, cũng như nắm hết mọi thứ của mình trong lòng bàn tay. Nhưng thực tế chị ấy không thể nắm được, không có ai có thể nắm được mọi thứ. Thế nhưng, chị ấy có thể nắm được tớ, chỉ cần tớ tình nguyện. Tớ thật sự tình nguyện, bởi vì như vậy sẽ cho chị ấy cảm giác an toàn. Tớ yêu chị ấy, tớ có trách nhiệm cho chị ấy cảm giác an toàn. Có lẽ cậu rất khó hiểu, nhưng đây chính là lý do tại sao tớ tình nguyện để chị ấy sai bảo."

Một lúc lâu sau, Khoai Sọ mới chậm rãi nói: "Tớ hiểu rồi, cũng càng ngưỡng mộ chị ấy."

Tôi cười cười, trong lòng nói với Khoai Sọ: Đừng ngưỡng mộ người khác, đi mà nắm lấy hạnh phúc thuộc về mình đi!

"Hựu Hựu, em chuẩn bị chút đi, ngày mốt cùng chị đi Đài Loan."

Ngày thứ hai vừa mới đi làm, chị Hoa đã gọi tôi vào phòng làm việc của chị dặn dò.

"Đài Loan? Có chuyện gì vậy?"

"Người đại diện của Nhiễm Tịnh đột nhiên bệnh rồi, không thể cùng em ấy đi Đài Loan, tạm thời em chịu trách nhiệm đi!"

Gullit từng nói qua, quyết định của chị Hoa đưa ra, tốt nhất đừng trực tiếp phản đối. Cho nên, tôi thử hỏi thăm dò một câu, "Thủ tục đi Đài Loan khá phức tạp, em bây giờ làm có kịp không?"

"Công ty để phòng ngừa vạn nhất, trước đây có chuẩn bị trước sẵn rồi."

Hả... Vì vậy trong lòng tôi không cam tâm tình nguyện nhận lời.

Muốn hỏi tại sao tôi không muốn cùng Nhiễm Tịnh đi Đài Loan? Bởi vì —— lần này Nhiễm Tịnh cũng được đề cử vào giải nữ chính xuất sắc nhất. Nói vậy, bạn nhất định hiểu chỗ khó của tôi phải không.

Sau khi tôi biết tin tức An Tâm được đề cử không lâu, thì nhìn thấy danh sách đề cử của giải Kim Mã. Bốn diễn viên được đề cử, hai người nội địa, một người Hồng Kông, một người Đài Loan. Lúc đó, tôi còn vui mừng mình không phụ trách tuyên truyền cho nghệ sỹ, có thể tránh được cái khó xử này. Ai ngờ, còn để tôi dính vào, ôi~

Tôi bay sang Đài Bắc chậm một ngày so với An Tâm, lúc xuống máy bay chỉ có bốn năm phóng viên đợi phỏng vấn, một ngày trước lúc An Tâm đến, cảnh tượng rõ ràng tương phản. Nhiễm Tịnh dường như đối với chuyện này cũng không để ý, thậm chí ngay cả chị Hoa cũng nói được lọt vào danh sách đề cử lần này cũng là ngoài dự liệu, bởi vì bộ phim mà Nhiễm Tịnh được đề cử rất ít người xem, doanh thu phòng vé gần như phải dùng từ thảm hại để hình dung.

Mấy ngày An Tâm ở Đài Loan chật kín phỏng vấn, chúng tôi từ sớm đã hẹn là không liên lạc với nhau, đợi khi về Bắc Kinh rồi mới cùng chị ăn mừng. Buổi tối ở khách sạn xem TV, truyền thông Đài Loan cũng không ngoại lệ đem An Tâm và vị nữ diễn viên Hồng Kông kia làm phân tích dự đoán. Mặc dù 70% truyền thông đặt cửa An Tâm, trên thực tế tôi xem qua bộ phim của nữ diễn viên Hồng Kông kia, thực ra chỉ bàn về diễn xuất thì hai người khó phân thắng bại.

Mấy người chúng tôi cũng không có áp lực gì, cho nên mười giờ tối chạy đến chợ đêm Sĩ Lâm chơi. Chị Hoa trước đây từng đến Đài Bắc, rất quen thuộc giới thiệu cho tôi đủ món ăn vặt ngon ở Đài Loan. Có một chủ tiệm nhận ra Nhiễm Tịnh, chỉ tính cho chúng tôi nửa giá, haha.

Lướt xong thảm đỏ vào hội trường, liếc mắt liền thấy An Tâm ngồi ở hàng ghế trước chúng tôi. Lúc Lưu Giai quay đầu lại nhìn thấy tôi, thì thầm bên tai An Tâm mấy câu. Rất nhanh, điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn.

[Căng thẳng quá, thật muốn nắm tay em]

Hê hê, ngự tỷ không bình tĩnh nha!

[Lão phật gia, tiểu nhân đợi tin tốt của người]

Chị xem tin nhắn của tôi, cười đến mức cơ thể khẽ run vài cái.

Một tin nhắn đường dài với giá cước quốc tế, đã có thể xoa dịu sự căng thẳng của chị, chi phí thấp thu được lãi cao, yeah!

Đợi rồi đợi, cuối cùng cũng đến thời khắc công bố giải nữ chính xuất sắc nhất. Trên màn hình lớn chia làm bốn phần rơi vào khuôn mặt của bốn vị được đề cử. Sau khi đến Đài Loan, đây cũng là lần đầu tôi được chính diện nhìn đại minh tinh nhà tôi, hey.

Người trao giải nữ diễn viên chính xuất sắc cho Kim Mã lần này xé bao thư ra, lớn tiếng đọc to: "Giải nữ chính xuất sắc nhất của Kim Mã Đài Loan lần thứ XX..."

Cô ta cố ý dừng lại hai giây, tôi nhìn thấy bốn gương mặt trên màn hình lớn đều đang cố giữ bình tĩnh, ngay cả tôi cũng căng thẳng thay An Tâm.

"Chúc mừng, Nhiễm Tịnh!!!"

Hả? Tình huống quái quỷ gì vậy? Tôi nghe nhầm sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »