Chương 109: Người trong mộng

Sau hai ngày bù lại vốn tiếng Pháp, tôi theo chị Hoa tham gia một buổi party của những người làm điện ảnh Trung - Pháp. Trong buổi party các thương gia cùng diễn viên, đạo diễn nổi tiếng v.v... của hai nước tụ tập đông đúc dưới một vòm trời, còn tôi luôn theo chị Hoa cùng một vị thương nhân người Pháp trao đổi làm sao để giới thiệu các diễn viên nổi tiếng dưới trướng Cửu Châu cho khán giả Pháp.

Đột nhiên một mùi hương quen thuộc tràn vào mũi, tôi không tự chủ nghiêng đầu tìm kiếm ngọn nguồn của mùi hương ấy.

Quả nhiên, cách một mét phía ngoài, người đẹp trong một bộ váy dài màu tím đang cùng mọi người chào hỏi, bên cạnh là Lưu Giai đeo túi xách LV. Không biết liệu có phải là tôi quá nhạy cảm hay không, tôi cảm thấy mặc dù chị đang chào hỏi mọi người xung quanh, nhưng dư quang lại luôn liếc về phía tôi.

"Hựu Hựu ~" Chị Hoa phát giác đầu óc tôi lơ đễnh, gọi tôi một tiếng, tôi vội vàng lấy lại tinh thần tiếp tục phiên dịch.

Không biết tại sao, luôn cảm thấy căn phòng này vô cùng ngột ngạt, tìm một cơ hội chuồn ra ngoài hít thở không khí. Đi thang cuống lên tầng ba, trong đầu tuỳ tiện suy nghĩ lung tung.

"Hựu ~~" Giọng nói say lòng người vang lên bên tai.

Không cần quay đầu tôi cũng biết là ai.

"Vẫn không muốn cùng chị về nhà sao?" Ánh mắt chị nhìn tôi khiến tôi rất đau lòng.

"Em..." Vừa định mở miệng, cửa bị đẩy ra, khách khứa tham gia buổi party bắt đầu lục tục đi ra.

Thấy thế tôi chỉ đành thu lại lời định nói, đơn giản nhắn nhủ một câu, "Sau này hẵn nói đi!"

Ai ngờ, chị nắm tay tôi không buông, giọng vô cùng cương quyết, "Hôm nay nếu em không về cùng chị, nhất định sẽ hối hận."

Trong những người vừa đi ra, đã có một số người chú ý đến hành động bất thường của An Tâm và tôi, vì để tránh thu hút sự chú ý của người khác, tôi một bên ép mình kéo ra một nụ cười, một bên dùng sức gỡ tay chị ra, xoay người chuẩn bị trở về phòng khách đi tìm chị Hoa.

Ai ngờ vừa đi đến cửa, một tiếng thét thê lương xông thẳng vào sống lưng tôi, "Em sẽ hối hận!!!"

Quay đầu nhìn thấy là ánh mắt cao ngạo lại dứt khoát của An Tâm. Người chung quanh nháo nhào ghé mắt nhìn, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đột nhiên chị cười lạnh hai tiếng, dùng giọng điệu mang theo sự giễu cợt nói: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng chị nói —— Hựu Hựu, chị yêu em."

Vẻ mặt của tôi và những người chuẩn bị xuống lầu hoảng hốt không thôi, cả người chị ngã ra sau...

"Đừng!!!" Tôi điên cuồng gào thét, mặc kệ tất cả chạy tới muốn kéo chị, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chị từ thang cuốn lăn xuống.

Nửa đêm từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sững sờ nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng. Từ từ lấy lại bình tĩnh, biết được vừa rồi chỉ là nằm mơ, lòng tôi mới buông lỏng, không cách nào kiềm được bắt đầu bật cười thành tiếng, nằm trở lại. Nhưng mà sau khi cười xong trong lòng lại nổi lên lo lắng, lại bắt đầu nghi ngờ có thật mình nằm mơ không? Lại lần nữa ngồi dậy, kỹ càng suy xét hết thảy những gì xảy ra trong giấc mơ. Tôi cứ lặp đi lặp lại nằm xuống rồi lại bò dậy, lăn qua lăn lại một lúc lâu, cuối cùng đánh thức Khoai Sọ đang ngủ ở một giường khác dậy.

"Cậu làm gì vậy?" Khoai Sọ vặn sáng đèn đầu giường, trở mình ngồi dậy hỏi.

Trong lòng tôi đã ra một quyết định, quyết đoán nói với Khoai Sọ: "Tớ vẫn không yên tâm chị ấy, tớ phải về xem chị ấy."

Nghe vậy, Khoai Sọ không đáp lời, sau một lúc lâu mới thở dài, "Cậu đi đi!" Nói xong kéo chăn lên, tiếp tục ngủ.

Bàn tay xoay chìa khoá không tự chủ run lên, biết rõ chỉ là mơ, biết rõ đại minh tinh của tôi tuyệt sẽ không làm loại chuyện ngốc nghếch đó, nhưng vẫn... Đây là lo sợ không đâu sao?

Bỏ đi, tóm lại, không nhìn thấy chị, không thấy chị bình yên vô sự, tôi làm thế nào cũng không yên tâm.

TV phòng khách vẫn mở, còn chị, lại đang tựa người ngủ trên ghế sofa. Tôi đi tới, quỳ gối trước ghế sofa, sâu đậm ngắm nhìn chị đang chìm trong giấc mộng. Mới mấy ngày không gặp, lại gầy đi nhiều như vậy???

Không biết chị nằm mơ thấy gì, mà lại cắn chặt môi dưới, đôi chân mày dồn thật chặc.

Đau? Đúng rồi, chị nói nửa đêm luôn đau đến không thể đau hơn được nữa.

Đừng lo, "bác sỹ" của chị đến rồi.

Đầu ngón tay của tôi vuốt nhẹ trên hàng chân mày của chị, muốn duỗi thẳng cái cay mày của chị. Không biết là chị ngủ quá cạn hay căn bản không có ngủ, hàng lông mi thật dài khẽ rung động mấy cái, đôi ngươi xinh đẹp liền chợt mở ra.

"Hựu ~~~" Một tiếng gọi bách chuyển thiên hồi này, làm tôi đứt từng đoạn ruột.

Chị ngồi thẳng dậy, mái tóc dài trên đầu vai hơi xoã xuống, nước mắt trên khoé mi như trực trào, sắc mặt trắng bệt, hai tay nâng mặt tôi, đôi vai vì cố sức kiềm nén mà run lên.

"Thật sự là em sao? Không phải là chị nằm mơ chứ?"

Chị cẩn thận dè dặt như sợ tôi sẽ bay mất vậy... Trái tim tôi như bị dao cắt, đau đớn vô cùng. Phải thế nào, mới có thể khiến con người cao ngạo, tự tin, luôn luôn lãnh đạm đối với hết thảy mọi thứ, biến thành bộ dạng lo lắng sợ hãi như giờ đây.

Là do tôi, tôi yếu đuối, tôi tuỳ hứng, tôi nhẫn tâm, chính là do tôi, con người trên miệng lúc nào cũng nói yêu chị nhiều đến thế nào.

"Em xin lỗi ~" Tôi nghẹn ngào nói tiếng xin lỗi, bàn tay phải đè lên ngực trái chị, "Chỗ này rất đau đúng không?"

Chị ra sức gật đầu, sau đó cũng đưa tay phải đè lên ngực trái của tôi, "Chị biết, chỗ này của em cũng rất đau."

Tại sao, tại sao luôn phải trải qua thương đau, chúng ta mới có thể lượng thứ cho đối phương. Tôi không muốn lại trải qua giày vò thế này nữa, tôi muốn thật tốt thật tốt ở bên chị.

"Hựu ~" Lại tiếng gọi tan nát cõi lòng ấy, không đợi tôi mở miệng, chị đã kéo tôi ngồi lên ghế sofa, vui vẻ nói: "Em về rồi, bệnh của chị hoàn toàn khỏi rồi."

Thấy chị cười, tôi cũng cười, "Chị đăng cái bài viết đó trên mạng, thật ra là cố ý viết cho em xem đúng chứ!"

Bị tôi phát hiện chút tâm tư của chị, khiến chị có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không định phủ nhận, ngược lại đắc ý nói, "Chị rất thông minh hén!"

Trong lúc không chút che giấu tự tâng bốc mình, chị lại nhìn tôi mang theo chút kỳ vọng, giống như là đang đợi lời khen từ tôi.

Vì vậy, tôi không chút lưu tình khẽ cắn lên chóp mũi xinh xắn của chị, trêu nói: "Thông minh, thông minh hơn Tiểu Cường nhiều."

"Tiểu Cường là ai? Là... Lâm Cường?" Chị vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một chặp.

Tôi ôm bụng cười phá lên, "Tiểu Cường... chính là con gián đó!"

Chị lúc này mới phản ứng kịp, chẳng những không tức giận, còn cười phá lên theo.

Quái lạ, nếu như bình thường chị ít nhất cũng hờn dỗi oán trách tôi vài câu, hoặc là không dùng sức đánh tôi mấy cái!

"Ơ, chị không giận à? Không đánh em?"

Chị vẫn rất vui vẻ nói với tôi: "Em về lại, chị rất vui... Chị, sao nỡ đánh em." Câu phía sau lại nhỏ xíu yếu ớt như tiếng muỗi.

Lòng tôi bắt đầu dập dờn, dâng lên từng đợt sóng.

"Đúng rồi, chị hứa với em, sau này cho dù có cãi vã hay tức giận với em, đều sẽ không cố ý không bắt điện thoại nữa." Chị giơ tay lên ngang chân mày, vẻ mặt thành khẩn thề với tôi.

Tôi cũng bắt chước theo cách của chị, cùng thề.

"Tối nay về rồi, sẽ không đi nữa chứ?" Chị vẫn chưa chắc chắn hỏi tôi.

Tôi cố ý gật gù đăm chiêu nói: "Cái này..."

Hai cánh tay chị quấn lấy cổ tôi, ngay sau đó dâng tặng một nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng, oh ~

"Đây có tính là chị đang hối lộ không?" Tôi liếʍ liếʍ môi, xấu xa cười.

"Đây có tính là em đang nhận hối lộ không?" Khóe miệng chị xé ra, câu lên một nụ cười mê hoặc.

"Lại dùng mỹ nhân kế với em?" Ngón tay tôi khêu cằm chị.

"Vậy em có trúng kế không?" Mặt chị lộ vẻ đắc thắng.

"Không trúng..." Tôi rất kiên định trả lời, đáng tiếc chỉ "kiên định" được nửa giây ỏn ẻn bổ sung hai chữ, "... mới lạ ~" Sau đó dâng tặng chị một nụ hôn ngọt ngào.