Chương 108: Gϊếŧ chết chính mình

Lúc tôi lê thân thể chết lặng chậm rãi đi ra khỏi toà nhà, chiếc BMW vọt đến dừng ở bên cạnh tôi.

"Hựu Hựu ~" Khoai Sọ từ trên xe nhảy xuống liền lao như điên đến chỗ tôi, nhìn thấy áo sơ mi trên người tôi bị xé vụn, còn có vết bầm trên cánh tay, kinh hãi nói không nên lời.

Khi đó ở phòng vệ sinh, sống chết không gọi được cho An Tâm, tôi chỉ đành cầu cứu Khoai Sọ.

Kiều Mục cùng theo đến, nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của tôi, phẫn nộ nói: "Thằng khốn, đợi chị lên phế hắn." Nói xong liền muốn lên lầu.

Tôi kéo cánh tay chị ta lại, im lìm lắc đầu: "Đây là em thiếu nợ anh ấy."

Kiều Mục nặng nề thở dài một hơi, cùng Khoai Sọ đưa tôi về nhà.

"Tại sao chị không bắt điện thoại của em... Tại sao chị không bắt điện thoại của em..." Tôi co mình ngồi trên giường Khoai Sọ, ôm thật chặc hai chân mình, trong miệng liên tục lặp đi lặp lại câu này.

Khoai Sọ thực sự không nhìn nổi nữa, nhẹ giọng dỗ dành giúp tôi thay quần áo. Kiều Mục ngăn cậu ta lại, rất tức giận nói: "Đừng động, để đại minh tinh chúng ta đến xem xem, cô ấy hại người ta thành thế nào rồi."

"Tớ đi tìm chị ta!" Khoai Sọ vứt lại một câu, liền lao ra khỏi phòng.

Kiều Mục ngồi xuống bên cạnh tôi, lạnh tĩnh hỏi, "Tôi có thể đáp ứng em không động tay với tên khốn kiếp kia, nhưng tôi nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá vì hành vi của mình. Em nghĩ nên để hắn ngồi tù bao lâu?"

Nghe thế, tôi cuối cùng rời khỏi thế giới của mình, cảm kích liếc nhìn Kiều Mục, "Cảnh Cảnh anh ấy không làm gì em cả, chị đừng làm khó dễ anh ấy."

"Không làm gì cả? Em đã thế này rồi, còn nói không làm gì sao???" Kiều Mục một mặt phẫn nộ, la ầm lên.

Tôi biết thủ đoạn của Kiều Mục, sợ chị ta thật sự đi đối phó Cảnh Cảnh, chỉ đành đem cái đoạn tôi vô cùng không muốn nghĩ đến một năm một mười kể cho chị ta.

Sau khi khàn cả giọng gào thét, tôi đối mặt với Cảnh Cảnh đã đánh mất lý trí, tôi buông bỏ giãy giụa vô nghĩa, mặc cho chính mình giống như cái xác không hồn bày trên giường.

Lúc mới đầu Cảnh Cảnh còn nhập tâm in liên tiếp từng dấu vết trên cổ tôi, rất nhanh anh ấy phát giác thấy sự lạnh giá của tôi, dừng động tác lại.

"Em thiếu nợ anh, lần này trả hết cho anh." Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, giọng nói không mang theo chút độ ấm nào.

Ai ngờ, Vương Cảnh Cảnh đột nhiên giống như thú dữ bị thương rống lên một tiếng thật dài, sau đó ngã người xuống bên cạnh tôi, nghẹn ngào khóc rống lên.

"Con mẹ nó anh không phải con người... Trước đây anh căm ghét nhất là loại đàn ông dùng bạo lực với phụ nữ, không ngờ có ngày anh cũng biến thành cái thứ không bằng cầm thú này." Cảnh Cảnh che mặt khóc không thành tiếng: "Anh đã từng thề phải yêu em, bảo vệ em cả đời này, không để em chịu bất cứ thương tổn gì, kết cục người thương tổn em lại là anh."

"Anh cũng không còn mặt mũi nào gặp em nữa, em đi đi!"

Cứ như vậy, tôi rời khỏi nhà Cảnh Cảnh.

Nghe xong những lời này, Kiều Mục không nói gì, chúng tôi mỗi người đều rơi vào trầm tư.

Qua một lúc lâu, cánh cửa bịch một tiếng bị đẩy ra, An Tâm lảo đảo nghiêng ngã xông vào. Có lẽ là một đường chạy quá mức kịch liệt, chị mở to miệng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, vọt thẳng tới bên giường, đỡ vai tôi, "Hựu Hựu, chị xin lỗi, chị đến muộn rồi..."

Mắt tôi ửng đỏ, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, "Vì cớ gì không bắt điện thoại của em?"

"Chị xin lỗi, chị..." Vẻ mặt chị tràn đầy áy náy muốn giải thích gì đó, nhưng rồi dừng lại. Bởi vì chị ở trong mắt tôi nửa điểm dịu dàng và cưng chìu cũng nhìn không thấy, có chăng chỉ là một người xa lạ lạnh lùng băng tuyết.

"Vì cớ gì không bắt điện thoại của em?" Tôi giống như một con rôbot không ngừng lặp đi lặp lại câu này.

Chị hung hăng cắn môi dưới của mình, "Đều là chị sai rồi, là chị khốn kiếp."

Cuối cùng, tôi đem chị đẩy ra, mắt đỏ ngầu gào lên: "Tại sao không bắt điện thoại của em?"

Chị hé miệng muốn nói cái gì đó, lời còn chưa ra khỏi miệng nước mắt đã theo gò má lăn xuống. Sau đó chị lần nữa ngồi vào bên cạnh tôi, khẩn thiết nói: "Cùng chị về nhà có được không?"

"Nhà? Đó là nhà em sao?" Tôi đau khổ nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy chị nữa.

"Hựu Hựu, cậu ở lại chỗ tớ, nơi nào cũng không được đi." Khoai Sọ kiên định nói: "An Tâm, chị chắc không quên giao hẹn ban đầu của chúng ta chứ?"

Tôi mở mắt ra, nắm lấy cánh tay Khoai Sọ: "Giao hẹn gì?"

An Tâm chỉ thở dài, Khoai Sọ thản nhiên nói: "Tớ và chị ấy giao hẹn, chỉ cần chị ấy có thể khiến cậu luôn luôn vui vẻ, tớ sẽ buông tay, không can dự vào giữa hai người nữa. Thế nhưng một khi cậu không còn vui vẻ nữa, tớ sẽ đến mang cậu đi."

Nghe vậy tôi và Kiều Mục đều sửng ra, một lúc lâu nói không nên lời.

"Hai người cùng tôi ra đây một lát." Kiều Mục gọi An Tâm và Khoai Sọ ra ngoài. Tôi thấp thoáng nghe thấy giọng chị ta, là đang giải thích tất cả mọi chuyện phát sinh của tôi ở chỗ Cảnh Cảnh.

Sau đó, ba người bọn họ lại đi vào. Đưa mắt nhìn thấy bộ dạng suy sụp của An Tâm với đôi môi đều bị mình cắn nát, trong lòng tôi không khỏi co rút đau đớn, cố nén dòng nước mắt đang trực trào. Tại sao, đã đến nông nỗi này, điều đầu tiên tôi nghĩ đến vẫn là chị đang đau.

"Em đã không có chuyện gì rồi, chị về đi!" Vì không muốn khiến chị quá đau buồn, tôi giả vờ tâm trạng đã ổn định.

An Tâm nhìn tôi, đáy mắt đều là đau đớn, "Em thật sự không cùng chị về sao?" Thấy tôi không trả lời, chị tiếp tục thuyết phục: "Nếu chị cứ như vầy mà về, sẽ tự gϊếŧ chết chính mình."

Nghe thấy câu này tim tôi giật nảy, vừa định nói gì đó, nhưng lại bị Khoai Sọ cắt ngang, "Bớt ở đây doạ người đi, chị cho rằng như vậy sẽ làm Hựu Hựu mềm lòng?"

Đúng vậy, đại minh tinh của tôi, chị biết rất rõ tôi quan tâm chị còn hơn bản thân mình mà, chị lại muốn lấy mình ra uy hϊếp tôi?

"Nếu như chị còn muốn em hồi tâm chuyển ý, thì đừng làm gì thương tổn bản thân." Trong đầu tôi rất rối, không nghĩ rõ ràng được giữa hai chúng tôi nên làm thế nào để đi tiếp, còn có thể đi tiếp được hay không. Thế nhưng những lời này, có lẽ sẽ "bảo vệ" chị!

Cuối cùng, An Tâm lảo đảo đi ra khỏi phòng, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp của chị giờ phút này lại còng đi, khiến tôi không đành lòng nhìn chị.

Tôi ở nhà Khoai Sọ cứ như vậy ngồi ngây ngốc hai ngày, bất luận cậu ta bưng món gì đến, tôi đều không thể nuốt trôi. Đôi lúc nước mắt lại bất tri bất giác lăn dài, đợi lúc tôi phát hiện đã ướt đẫm cả mặt. Thật không dễ dàng đi vào giấc mộng, vẫn không cách nào thoát khỏi hình bóng An Tâm, không ngừng nhớ lại những giây phút đẹp đẽ đã qua.

Chịu đựng đến thứ hai, tôi phải đến công ty mới làm việc rồi. Khoai Sọ thấy gương mặt không chút máu của tôi, giúp tôi đánh một chút má hồng.

Thời khắc tôi bước ra ngoài, tôi gào với chính mình: Hựu Hựu, không có chị ấy, mầy cũng phải sống thật tốt đó!

Chị Hoa nghiêm túc khác thường giới thiệu tôi cho mọi người, sau đó đưa cho tôi rất nhiều tư liệu nội bộ công ty bảo tôi dùng thời gian một ngày làm quen một chút. Tôi dùng nửa ngày, đem toàn bộ các phương án kế hoạch xem qua một lượt, chuẩn bị buổi chiều chọn một số case để tiến hành tìm hiểu cặn kẽ. Buổi trưa cơm nước xong, đi ngang qua bàn một đồng nghiệp, bị một vài trang báo trên bàn hấp dẫn tầm mắt.

"An Tâm sắc mặt nhợt nhạt tại buổi họp báo, bị người khác dìu khỏi hội trường."

"Hốc mắt lõm sâu, nghi ngờ An Tâm mắc bệnh hiểm nghèo"

"An Tâm tóc tai rối bù, sắc mặt ưu sầu, dù bệnh vẫn kiên trì tuyên truyền phim"

Nhìn thấy tiêu đề những trang báo này, tôi vừa đau lòng vừa giận, không phải đã nói với chị đừng thương tổn chính mình rồi sao?

[Theo Đuôi, lão đại đăng bài, tụi chị đều xem không hiểu cô ấy đang nói cái gì nữa!] Chị Hạ Thiên gửi cho tôi một tin nhắn.

Tôi đã bao lâu không lên "Toàn Tâm Toàn Ý" rồi? Mở trang web lên, một bài viết số chữ cũng không tính là nhiều đập vào mắt.

Tiêu đề: Tôi thật sự bệnh rồi

Nội dung: Tôi bệnh rồi, tôi thật sự bệnh rồi. Bao nhiêu năm qua chưa từng đổ bệnh, tôi cứ tưởng mình đã luyện được một thân mình đồng da sắt, không hề nghĩ rằng lại bệnh đến trời long đất lỡ. Nửa đêm, tôi nằm trên giường đau đến không thể đau hơn được nữa. Thật sự không thể chịu đựng nỗi, bác sỹ lại không chịu để ý đến tôi. Phải làm sao đây?

Những lời bình luận bên dưới bài đăng tất nhiên phần lớn đều là bảo An lão đại chú ý giữ gìn sức khoẻ, nhưng mọi người cũng mơ hồ, bác sỹ sao lại không chịu trị bệnh cho chị. Bọn họ nào có biết, vị "bác sỹ" đó vừa mới bị "bệnh nhân" đả thương.

Tôi tắt máy tính, không muốn nhìn thấy những thứ có liên quan đến chị nữa. Nhưng cả buổi chiều tôi đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lúc xem tài liệu, chữ trên mặt đều là bài viết mà chị đã đăng; đi ra ngoài hít thở không khí, cũng nghe thấy một số đồng nghiệp buôn chuyện đang thì thầm thảo luận nguyên nhân bệnh tình của chị; đi ngang qua bức tường minh tinh, từng tấm poster hoa lệ lại toàn bộ đều biến thành khuôn mặt đau khổ của An Tâm. Tôi không chịu đựng được nữa chạy đến phòng vệ sinh dùng nước lạnh giội mặt, muốn để cho mình tỉnh táo chút. Ai ngờ, ngẩng đầu một cái trong gương lại nhìn thấy bóng lưng khòm xuống của An Tâm. Tôi lùi về phía sau mấy bước, chán nản dựa người trên cửa, cuối cùng đã hiểu...

Lúc chị ở bên cạnh tôi, chị là tất cả của tôi; lúc chị không ở bên, tất cả đều là chị.