Chương 105: Trận đổ máu "lãng mạn"

Tôi bụng đầy nghi ngờ đẩy cửa ra, nhìn thấy một đại soái ca tuấn mỹ vô song, đang nháy mắt với mình.

"Gullit?" Tôi không hiểu nội tình xoay đầu nhìn An Tâm, không biết trong hồ lô chị bán thứ thuốc gì.

Đại minh tinh nhà tôi cong miệng cười, dùng giọng điệu nhàn nhạt quen thuộc của mình giải thích: "Em không thể suốt ngày ngẩn ngơ trong nhà ha, phải ra ngoài tiếp xúc nhiều với người khác một chút. Tên Gullit này khá thích chơi bời, em theo cậu ta tuyệt đối sẽ không buồn chán."

Sặc... Được thôi, mặc dù trước đây tôi luôn không có hảo cảm với cái người tên Gullit này, nhưng đã là ý tốt của đại minh tinh nhà tôi, vậy cứ mặc kệ đi là được. Thế nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt đào hoa của Gullit, tôi liền không khỏi liên tưởng đến hồi còn làm thư ký trường quay, người này luôn đem tôi ra trêu chọc. Sau khi tôi biết được quan hệ của anh ta và An Tâm ngày càng tốt, hại tôi có một dạo vì vậy mà không ngớt ghen tuông. Hôm nay xem ra, ghen tuông của tôi khi đó đều là phí công rồi.

"Hựu Hựu em, lâu rồi không gặp!" Gullit chủ động đi tới bên cạnh tôi, kéo tay tôi ngồi vào bàn.

Đệt, người này sao vừa bắt đầu đã dám động tay động chân rồi, dư quang ném sang gương mặt không chút để ý của An Tâm, thấy vậy tôi cũng không tiện nổi cáu. Đợi sau khi gọi món xong, Gullit liền bắt đầu giới thiệu cho tôi mấy nơi ăn chơi ở Bắc Kinh, giống như tôi lần đầu đến Bắc Kinh vậy. Nói đến cuối cùng, tôi rốt cuộc nghe ra, người này hoá ra là Gay nha! Nghe anh ta nói những quán bar mà mình thường lui đến, gần như đều thuần một sắc là kinh đô nổi tiếng của Gay!

Gullit nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của tôi buồn cười xoay sang hỏi An Tâm, "Ây, cậu chưa nói cho em ấy à?"

"Có cần thiết không?" An Tâm hỏi ngược lại.

Nhìn xem khí tràng của đại minh tinh nhà tôi kìa, tuy là đang hỏi ý kiến người khác, nhưng lại mang theo dáng điệu không cho người khác chất vấn.

Gullit cũng không để bụng, tiếp tục tán dóc với tôi, cuối cùng mới xấu xa nhìn An Tâm, sau đó thì thầm bên tai tôi: "Biết tại sao cô ấy lại để em theo anh nhiều không?"

Tôi lắc đầu. An Tâm bên cạnh vừa giả vờ phớt lờ chuyện chúng tôi thì thầm to nhỏ, vừa sớm đã dựng thẳng tai lên nghe ngóng.

"Bởi vì anh vô hại á!" Gullit khoác một tay lên vai tôi, "Đem em để bên cạnh anh là cô ấy yên tâm nhất."

Ò, cái này đích thật tôi hiểu, thảo nào lúc mới đầu Gullit động tay động chân với tôi, chị cũng không chút để ý.

Ha, haha ~ buồn cười quá, đại minh tinh nhà tôi lại có tính toán nhỏ nhen này.

[Anh về rồi, em có thể ra sân bay đón anh không?]

Đang ở trên group chat "Toàn Tâm Toàn Ý" cùng mọi người tán gẫu, một tin nhắn gửi đến, là của Cảnh Cảnh.

Trong lòng phân vân, không biết nên từ chối thế nào. Haizz, không phải chỉ là ra sân bay đón thôi sao, thì xem như là một người bạn đi!

Trên phát thanh sân bay thông báo, chuyến bay XX từ Paris vừa hạ cánh, Cảnh Cảnh chính là ngồi trên chuyến bay này.

Từ xa xa Cảnh Cảnh đã nhìn thấy tôi rồi, mặt mày rạng rỡ đẩy xe hành lý đi tới chỗ tôi. Tôi rất lịch sự chào hỏi anh ấy vài câu, sau đó tiễn anh ấy về nơi ở. Anh ấy mời tôi lên nhà ngồi một chút, bị tôi từ chối. Đang chuẩn bị cầm quà sinh nhật mà anh ấy tặng trả lại anh ấy, lại bị anh ấy ôm lấy.

"Cảm ơn em lại cho anh một cơ hội, anh sẽ từ từ làm em yêu anh."

Cái quái gì?

"Cơ hội gì?" Tôi nghe thấy đầu óc mơ hồ.

Cảnh Cảnh buông tôi ra, cười cười, "Em lại giả vờ e thẹn nữa, sao, còn muốn giả vờ tiếp hửm?"

Tôi càng mơ hồ hỏi, "Em giả vờ cái gì?"

Lần này vẻ mặt Cảnh Cảnh biến đổi, có chút bất đắc dĩ nói: "Quà sinh nhật anh tặng em đó, em..."

Tôi vội vàng móc chiếc hộp được gói tuyệt đẹp ra đưa cho anh ấy, "Đúng lúc, em đang định trả lại anh á!"

Sắc mặt Cảnh Cảnh thoáng trở nên trắng bệt, chỉ vào chiếc hộp run run nói: "Em... em... không mở nó ra?"

Tôi gật đầu.

Vẻ mặt của anh ấy trở nên rất kỳ lạ, dường như tràn ngập lửa giận, lại không biết nên phát tiết với tôi thế nào. Anh ấy giật lấy chiếc hộp, thô bạo xé bao bên ngoài, hoá ra đây là một hộp nhạc xinh đẹp, bên trên hộp nhạc vẽ một công chúa bạch tuyết diễm lệ. Bên cạnh còn đặt một tấm thiệp, anh ấy đưa tấm thiệp cho tôi.

"Hựu Hựu, sinh nhật vui vẻ. Nếu như, anh là nói nếu như, em thật sự không muốn làm công chúa của anh, thì xin hãy đem món quà này gửi trả lại anh. Từ đây về sau, anh sẽ không còn trông mong gì nữa."

Tôi há hốc mồm, trong đầu vang lên tiếng nổ lớn. Trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp không biết nên nói thế nào mới phải.

"Em, em không có mở ra, em xin lỗi, em không biết..."

Sắc mặt Cảnh Cảnh cứng nhắc chất vấn: "Anh ở trong lòng em thật sự không có chút trọng lượng nào sao? Cả quà của anh cũng lười bóc ra."

Tôi gục đầu.

"Em hãy thành thật cho anh biết, cái người trong lòng em rốt cuộc là ai, anh muốn xem xem gã ta có chỗ nào tốt hơn anh?" Cơn giận của Cảnh Cảnh cao ngút tận trời, cầm hộp nhạc hung hăng ném vào thùng rác bên cạnh.

Tôi là có chỗ khó nói mà, "Không, không tiện nói cho anh."

Cảnh Cảnh nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng thu hồi lửa giận, vẻ mặt phức tạp cay mày, "Anh mệt rồi, em về đi!"

Tôi nghe vậy thở phào một hơi, giống như được đại xá vậy, ảo não rời đi.

Chuyện này về sau tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi lúc đó không mở quà của anh ấy ra xem, là sai rồi sao?

"XX cùng vợ rất đằm thắm? Ha, đó đều là đóng kịch trước mặt truyền thông." Gullit một mặt khinh thường nói, "Bọn họ mới chung sống vài năm đầu đúng là tình cảm cũng không tệ lắm, sau này... lúc anh cùng anh ta quay phim chính mắt nhìn thấy anh ta cùng nữ diễn viên cùng quay ôm ấp không chút kiêng dè. Anh đoán vợ anh ta cũng biết, chỉ là không biết có thể nhịn tới khi nào. Mấy ngày trước anh còn đυ.ng mặt hai vợ chồng bọn họ. Xem bộ dạng đó... Nếu như anh đoán không lầm, chậm nhất đầu năm sau bọn họ ly hôn..."

Tên Gullit này, hễ là tôi khen ai, anh ta không cào ra chút màn đen thì không có vui. Vừa rồi nhìn thấy XX cùng vợ thắm thiết mặn nồng trên tờ kỳ mới nhất, tôi chỉ nói một câu bọn họ kết hôn 7 năm rồi vẫn gắn bó keo sơn như xưa. Thật sao, Gullit lập tức bóc trần da mặt người ta ra.

"Được rồi, được rồi, giới giải trí không phải đều toàn mấy chuyện hư hỏng này sao, còn ngại thiếu chuyện tám à!" Đại minh tinh nhà tôi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, đυ.ng Gullit một cái, tỏ ý bảo anh ta im miệng.

Ôi ~ trong khoảng thời gian chung chạ với nhau, phát hiện Gullit này không tệ, chỉ là miệng mồm có chút tê tiện. Anh ta mắng mấy minh tinh kia trong giới giải trí không còn mặt mũi nào, mà... hoàn toàn quên mất chuyện mình là đại soái ca vô địch trong cái vũ trụ đó.

Ba chúng tôi vừa mới từ nhà hàng đi ra, đang đi về hướng bãi đậu xe, bất thình lình bị người ta chặng đường.

"Là hắn đúng không?" Vương Cảnh Cảnh trầm tĩnh nhìn Gullit vừa rồi còn cùng tôi khoác vai nhau.

Gullit thì khó hiểu nhìn Vương Cảnh Cảnh lại nhìn sang tôi. An Tâm đi phía sau hai chúng tôi, không nói lời nào.

Thấy tôi không trả lời, Vương Cảnh Cảnh đột nhiên nổi giận nắm vai tôi quát: "Em vì loại người này mà vứt bỏ anh? Cái loại đào kép giới giải trí này, xứng đáng để em tin tưởng hả? Xứng đáng để em giao phó cả đời hả?"

Tôi bị anh ấy lắc đến choáng váng đầu óc, cũng sắp nôn. An Tâm ở sau lưng đi lên phía trước định kéo anh ấy ra, tiếc rằng sức lực chênh lệch căn bản không lay động được anh ấy. Gullit dường như hiểu ra tình huống trước mắt, một tay đẩy Cảnh Cảnh ra, ôm vai tôi nói: "Miệng mồm làm ơn sạch sẽ một chút, gì mà đào kép hở?"

Vương Cảnh Cảnh bị đẩy lảo đảo vài bước, xém chút ngã nhào. Sau khi ổn định, cũng không chút khách khí nói: "Bọn diễn viên tụi mày, trước đây không phải gọi là đào kép à? Kỹ nữ bạc tình đào kép bạc nghĩa, không phải là nói bọn mầy à?"

Tôi hoàn toàn không ngờ tới Cảnh Cảnh lại nói ra những lời lẽ như vậy, sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, không chút nhúc nhích.

Gullit cũng không phải là dạng vừa, anh ta biết vấn đề đào kép có nhiều lời cũng vô nghĩa, vì vậy cố ý lộ ra bộ dạng lưu manh lăng la lăng nhăng, tay cũng từ trên vai tôi trợt đến eo, "Tuỳ anh nghĩ thế nào, dù sao người Hựu Hựu thật sự yêu là tôi, anh chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót ghen tỵ đến phát điên, miệng sủa bậy."

Sặc... không ngờ Gullit mắng người cũng thuận miệng như vậy.

Quả nhiên, Vương Cảnh cảnh bị chọc giận, xông lên tóm lấy cổ áo Gullit kéo lại.

Loạn rồi loạn rồi ~

"Hai người làm gì vậy?" Tôi cuống cuồng la lên, động tay kéo bọn họ ra, "Đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nữa."

Thế nhưng, lúc hai người đàn ông đang nổi máu l*иg lộn, tôi và An Tâm liều mạng lôi kéo khuyên can thế nào chăng nữa cũng chẳng ăn thua gì. Rất nhanh, trên ngực Vương Cảnh Cảnh bị trúng liên tiếp những nắm đấm, trên mặt Gullit cũng đã đổ máu rồi.

Máu miệng Gullit không ngừng trào ra ngoài, thấy thế tôi bị doạ hết hồn, không kịp nghĩ nhiều liền ngăn cản trước người anh ta, đón nhận nắm đấm đang vung lên của Vương Cảnh Cảnh, lẫm liệt nói: "Muốn trút giận đúng không, trút vào em này!"

Vương Cảnh Cảnh thu lại nắm đấm, thở hổn hển nhìn tôi và Gullit, đau đớn nhắm mắt lại, cũng không nói thêm gì nữa xoay người bỏ đi.

An Tâm móc ra một tờ khăn giấy giúp Gullit lau vết máu trên miệng, Gullit vừa nhịn đau vừa không quên trêu chọc chị: "Ây, vừa rồi lúc đứa nhỏ nhà cậu bảo vệ tôi, tôi thật sự cảm động đó. Bằng không cậu nhường em ấy cho tôi, như vậy tôi không phải là Gay, cậu cũng không phải là Les nữa."

Nghe thấy lời này, tay của An Tâm chợt dùng lực.

"Ôi đau, đau ~" Gullit bị đau la lên.

Cách ngày, Gullit nói với tôi anh ta bị quản lý mắng một trận. Cũng đúng, diễn viên quan trọng nhất là gương mặt, quản lý có thể không nổi giận sao?

Được rồi, xem như tôi thiếu nợ Gullit một ân tình.