Chương 102: Ra một quyết định khó khăn

"Tiếng hót đầu tiên" của An Tâm vô cùng thành công, số lượt tải nhạc đã đột phá 7 triệu. Kết quả này làm công ty điện ảnh, công ty quản lý của An Tâm và Nham Thạch đều rất hài lòng. Mặc dù cho tới bây giờ, tôi chưa nhận được bất kỳ một lời khen thưởng nào, nhưng chỉ cần tốt cho An Tâm, đó chính là phần thưởng lớn nhất đối với tôi.

Trên "Toàn Tâm Toàn Ý", mọi người đều đang sôi nổi bàn luận về bài hát này, không ít người nói không ngờ rằng An lão đại hát cũng không tệ nha, ra album được luôn rồi. Thậm chí có người nói nhạc đệm guitar rất bắt tai, lúc tôi nhìn thấy còn vui thầm.

Nam diễn viên mà bên Lưu Giai muốn ra đĩa hát, ở trong giới điện ảnh cũng được xem là sao hạng A, trên người mang theo luồng khí tức phong độ của người trí thức, luôn khiến tôi nghĩ đến các thư sinh vào kinh đi thi, đây là mẫu đàn ông mà mẹ tôi thích nhất. Đừng hiểu nhầm, ba tôi không phải mẫu người này. Nhưng mà, đây gọi là "càng không có được càng yêu thích". Lần hợp tác này biểu hiện của Nham Thạch vô cùng hăng hái, đợi đến lúc tôi tiếp nhận công đoạn thu âm là kết thúc rồi.

Tôi một bên đưa "thư sinh" đến phòng thu, một bên lên kế hoạch tuyên truyền cho đĩa hát này, đây là case cuối cùng trước khi tôi rời khỏi Nham Thạch, tôi đặc biệt dốc sức làm.

"Ừm... Về mặt phương án đã có thể hiệu đính rồi." Chị Lulu xem phương án tuyên truyền mà tôi đã sửa đi sửa lại nhiều lần, gật đầu nói.

Đợi lúc tôi trở về vị trí làm việc, phát hiện Khoai Sọ đang khoanh tay đứng trước bàn máy vi tính của tôi, hầm hừ nhìn tôi.

"Ra đây, tớ có chuyện hỏi cậu." Khoai Sọ ném ra một câu này, liền đi thẳng ra phía ngoài.

Nhìn thấy biểu tình của cậu ta, trong lòng tôi đã đoán được phần nào. Ôi ~ Từ sau khi quyết định sang công ty An Tâm, Khoai Sọ... chính là chỗ làm tôi khó xử nhất. Dù sao, tôi có chút đuối lý, chỉ có thể đền cho cậu ta vẻ mặt tươi cười đi theo sau.

Đến cầu thang, tôi lấy lòng nói: "Cậu về Bắc Kinh lúc nào thế, cũng không báo tớ đi đón cậu." Sau khi Khoai Sọ kết thúc tuyên truyền album của mình thì lập tức chạy đi tham gia tour diễn "Mị Lực Nữ Thanh", vẫn chưa về Bắc Kinh.

"Cậu tại sao vứt tớ lại? Cậu để mặc tớ sao?" Cậu ta cũng không hề để ý tới những lời vặt vãnh của tôi, đi thẳng vào vấn đề, chất vấn tôi.

Trán nổi ba vạch, gì mà "vứt" chứ? Tôi nào có bản lĩnh đó. Chỉ có điều, với tư cách là bạn bè cũng như là tuyên truyền hiện tại của cậu ta, cứ như vậy không chào không hỏi mà rời khỏi, quả thật có chút không thể nào nói nổi. Nên, người ta tức giận một chút cũng là lẽ đương nhiên.

Tôi có chút lúng túng nặn ra một nụ cười, "Xem cậu nói kìa, cậu bây giờ đã là cây hái ra tiền của Nham Thạch, bao nhiêu người tranh nhau muốn quản cậu đó."

"Nếu như cậu rời Nham Thạch, tớ cũng sẽ đi." Giọng điệu của cậu ta rất kiên quyết.

Thật ra, tôi quả thật có suy nghĩ đến việc đưa Khoai Sọ cùng đi, thế nhưng công ty quản lý người ta chỉ cần diễn viên, không quản lý ca sĩ nha! Suy nghĩ một chút, mới khéo léo khuyên nhủ: "Nếu không thì như thế này, đợi tớ ở bên đó có chỗ đứng, sẽ mời cậu qua, được không?"

Đáp lại tôi là trầm mặc ngắn ngủi, trì hoãn một lúc cậu ta mới từ xa xôi phun ra một câu, "Cậu không ở Nham Thạch, tớ về lại quán bar hát."

Sặc... Khoai Sọ thối này, thật đúng là cố chấp!

"Thư sinh" con người này đối với nhân viên đều rất thân thiết, mỗi ngày vào khoảng khe hở thu âm luôn mua đồ ăn vặt khao mọi người. Nói thật, giọng hát của anh ta làm tôi và chế tác đều đau đầu chết được. Thế nhưng công ty đã nhận lời, bạn cũng không thể xoi mói người ta được! Trước tiên cứ thu âm đi, phần hậu kỳ để chúng tôi lại sửa.

Hôm nay, sau khi thu âm xong đã rất muộn rồi, "thư sinh" hỏi tôi ở đâu, tôi trả lời tên công viên gần nhà An Tâm, anh ta sợ tôi không đón được xe, nói muốn đưa tôi về. Vốn đã muộn như vậy tôi cũng không nên tuỳ tiện lên xe của một người đàn ông, nhưng nhìn thấy trợ lý của anh ta cũng ngồi trong xe liền buông lỏng cảnh giác. Xe lái đi được một đoạn thì người trợ lý xuống xe rồi, "thư sinh" nói anh ta biết đường tắt đi nhanh hơn nên rẽ xe vào một con hẻm mờ tối. Trong lòng tôi hơi có chút căng thẳng, nhưng mà nghĩ đến anh ta nho nhã lịch sự như vậy lại cảm thấy mình đa nghi rồi.

Xe đột nhiên dừng bên đường, anh ta bảo thắng xe có chút vấn đề, muốn xuống xe xem thử. Tôi ngồi trên xe buồn chán, cũng đi xuống hóng gió một chút, thế nhưng xuống xe càng oi bức. Nghĩ về xe ngồi máy lạnh thì hơn, tay mới đυ.ng tới cửa xe, đột nhiên bị người ta từ phía sau đè lên xe.

"Hựu Hựu, tôi thích em." Bên tai truyền đến giọng thở gấp của "thư sinh".

Trong lòng cả kinh, xoay người đẩy anh ta ra.

Anh ta không hề tức giận, híp mắt hỏi tôi, "Đừng giả vờ e thẹn trước mặt tôi, tôi gặp qua nhiều rồi."

Tôi lắc đầu hệt như một cái trống bỏi, "Không, không, chúng ta chỉ là quan hệ công việc có được không?"

Anh ta lại tiến sát đến gần tôi, một tay chống trên thân xe, nhíu mày, "Thời khắc em bước lên xe tôi, chúng ta đã không còn quan hệ công việc nữa rồi."

"Hả..." Tôi ấp úng đáp lại: "Không phải... như vậy, tôi..."

Có lẽ là bộ dạng hoảng sợ của tôi càng kí©h thí©ɧ thú tính của hắn ta, hắn dùng hai tay giam tôi lại, cúi người xuống hôn tôi...

Về đến nhà, trong lòng rất rối loạn, lúc uống nước cầm nhầm ly, lúc rửa mặt cầm sai khăn. An Tâm phát hiện bộ dạng ngẩn ngơ của tôi, hỏi tôi sao vậy, tôi lấy lý do mấy ngày nay hơi mệt liền bò lên giường nằm. Tôi không phải muốn giấu chị, mà là không biết nên nói với chị thế nào. Dù sao theo như tên kia nói, lúc đó là tôi lên xe của hắn, là tôi cho hắn cơ hội như vậy. Tôi quá bất cẩn rồi, tôi sao lại dễ dàng tin người như vậy? Thì cứ nghĩ như vậy, nước mắt theo khóe mi chảy xuống gối. Mặc dù lúc đó tôi chạy thoát được, cũng không để tên kia chiếm được bao nhiêu tiện nghi, nhưng trong lòng vẫn cứ tràn ngập hối hận.

Tôi đưa lưng về phía An Tâm, thân thể cuộn tròn lại, đè nén tiếng khóc của mình. Có lẽ là thân thể run rẩy của tôi làm chị chú ý, chị lật người tôi lại, dịu dàng hỏi: "Sao vậy, không khoẻ ở đâu à?" Đợi đến lúc nhìn thấy viền mắt khóc đến đỏ ửng của tôi, chị lập tức căng thẳng truy hỏi, "Em... sao vậy? Đau chỗ nào sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của chị, bộ dạng sốt ruột lo lắng cho tôi, tôi oà khóc lên, chui vào trong lòng chị. Vì vậy, chị không truy hỏi nữa, chỉ ôm lấy tôi thật chặc, mặc tôi ở trước ngực chị càng rỡ khóc lóc. Cho dù sau khi tôi ngừng khóc một lúc lâu, chị cũng không nói một lời nào, lặng lẽ đợi tôi mở miệng nói với chị tất cả.

"Mặt người dạ thú!" Nghe xong toàn bộ mọi chuyện, chị nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ này. Rồi sau đó nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa hai gò má tôi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên quyết, "Yên tâm, chị sẽ không bỏ qua cho hắn."

Quá tốt rồi, chị cũng không trách tôi dễ dàng lên xe người khác, tâm trạng lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.

Qua ngày hôm sau, tôi lấy cớ ngã bệnh không đến phòng thu, An Tâm thì nói đi tìm Lưu Giai bàn bạc nên xử lý chuyện này thế nào. Buổi trưa, hai người cùng nhau về đến nhà nhìn thấy một bàn đầy thức ăn đều lộ vẻ mặt khó xử.

"Hựu Hựu à, cái loại khốn kiếp đó chị sớm muộn gì cũng sẽ thay em chỉnh đốn, nhưng trước mắt từ góc độ công ty cân nhắc, vẫn thật sự không nên đυ.ng đến hắn." Lưu Giai nhịn nửa ngày cuối cùng cũng nói với tôi: "Hơn nữa, em cũng sắp vào công ty chúng tôi rồi, chuyện này vẫn không nên làm lớn chuyện, em nói đúng không."

Lúc Lưu Giai nói những lời này, An Tâm ở bên cạnh luôn nhíu chặc đôi chân mày không nói một lời.

Không khí trong phòng im lặng đè nén đến khó chịu. Tôi nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Lưu Giai, trong lòng không phải không tiếp thụ, ngồi bên bàn ăn vừa lúng túng vừa ủy khuất.

"Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, đúng không?" Tôi nhàn nhạt hỏi Lưu Giai một câu.

An Tâm vẫn luôn im lặng không nói gì đột nhiên kích động lên, giành lấy lời của Lưu Giai, xoẹt đứng dậy nói: "Hóa cái gì mà hóa, chị đi tìm ông chủ, công ty này có hắn thì không có chị, có chị thì không có hắn."

Tôi nghe thấy lời này của chị, trong lòng cũng rất vui sướиɠ, nhưng nghĩ lại, đây không phải là khiến đại minh tinh nhà tôi khó xử sao. Công ty này cũng không phải chị mở, nếu như chị thật sự thế này đi đối đầu với ông chủ, nói không chừng sẽ làm sự việc càng thêm nghiêm trọng.

"Thôi bỏ đi, dù sao hắn cũng chưa làm gì em." Tôi kéo cánh tay chị lắc lắc, nặn ra vẻ mặt tươi cười: "Chúng ta đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân là được rồi."

Chị thở dài một hơi, lần nữa ngồi xuống. Vì vậy, bàn thức ăn thơm ngào ngạt không một ai động đũa.

Điều càng làm tôi không ngờ đến chính là, tôi không những không thể so đo chuyện này, còn phải bấm bụng nhẫn nhịn tiếp tục làm tuyên truyền cho tên "thư sinh".

Tâm trạng của tôi chỉ có thể dùng một chữ để diễn tả —— Nhịn!

Giám đốc tuyên truyền của công ty An Tâm vì muốn xem năng lực của tôi, cố ý đưa ra một yêu cầu, hy vọng hiện trường của buổi họp báo album lần này có thể mới mẻ khác biệt một chút, không nên lúc nào cũng khách sạn lớn gì gì các kiểu. Sau này, cô ấy chính là lãnh đạo trực tiếp của tôi, tôi đương nhiên phải có chút biểu hiện. Vì thế, tôi chạy khắp thành Bắc Kinh, cuối cùng trên 798 tìm thấy một địa điểm rất đặc biệt.

Đó là một nhà kính toàn bộ trong suốt, kiến trúc thiết kế mang tràn đầy phong cách hiện đại, rất mạnh dạn cũng rất đẹp. Tôi nhờ nhân viên trang trí sân khấu phác bức vẽ hiện trường buổi họp báo, dù người nào nhìn thấy đều thán phục lia lịa. Vì vậy người phụ trách hai bên công ty lập tức vỗ bàn, chính là nó rồi.

Buổi chiều trước ngày mở họp báo, tôi giám sát toàn bộ nhân công dựng background, sân khấu, v.v... lắp đặt xong xuôi, sau đó tiến hành hai lần diễn tập xác định xem qui trình còn có chỗ nào sơ suất hay không.

Đợi toàn bộ mọi thứ chuẩn bị xong về đến nhà, đã sắp mười giờ rồi. Hôm trước, An Tâm theo một đoàn từ thiện đi Sơn Tây hoạt động công ích rồi, phải sáng sớm ngày mai mới gấp rút trở về tham gia buổi họp báo buổi chiều. Tôi vừa mới đặt lưng lên sô pha nằm một lúc, anh Phong điện thoại đến.

"Người phụ trách thông báo với phóng viên sai thời gian tổ chức họp báo rồi, nói thành sáng sớm ngày mai, em xem chuyện này làm sao giải quyết đây?"

Đệt, ai lại phạm sai lầm đơn giản như vậy chứ! Song lúc này cũng không có thời gian truy cứu, tôi uể ải trả lời: "Không sao, hiện trường em đều diễn tập qua rồi, không vấn đề, sáng mai thì sáng mai!" Nói xong, dựa người lên ghế sô pha ngủ thϊếp đi.

"Bà mẹ nó, là cô cố ý đúng không, vì để trả thù tôi đúng không?"

Sau khi kết thúc buổi họp báo, "thư sinh" lớn tiếng mắng tôi, mắng đến mức đầu tôi cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng hết thảy. Bởi vì, lỗi ở tôi. Tôi thiếu chút nữa phá nát buổi họp báo rồi.

Buổi họp báo sáng hôm nay tất cả đều hoàn mỹ, nhưng mà đến khi màn hình lớn trình chiếu PPT, tôi chỉ biết sững sờ. Ánh mặt trời gay gắt xuyên qua bức tường thuỷ tinh phản xạ lên màn hình, phản quang chói mắt khiến tất cả mọi người không nhìn rõ nội dung PPT. Phóng viên và khách mời phía dưới bắt đầu thì thầm với nhau, thảo luận sôi nổi, buổi họp báo gần như không thể tiến hành tiếp được nữa. Cũng may mà anh Phong phản ứng nhanh, xông lên nói mấy câu để đốt cháy giai đoạn. Ngay sau đó phân đoạn phía sau là đoạn video chúng tôi chuyên tâm thu âm, v.v..., hễ là những phân đoạn cần dùng đến màn hình lớn đều không cách nào mở cho mọi người xem. Buổi họp báo dự định tiến hành 40 phút, nhưng mà qua loa 20 phút thì kết thúc, không cần nói, đây là một buổi họp báo rất thất bại.

Chị Lulu liên tục hướng "thư sinh" xin lỗi, tôi không có lời nào để nói.

"Xảy ra chuyện gì?" An Tâm vội vội vàng vàng chạy tới hiện trường, vốn tưởng rằng sẽ là tràng diện vui vẻ, không rõ nội tình hỏi giám đốc tuyên truyền bên công ty họ.

Sau khi vị giám đốc tuyên truyền ghé tai chị đơn giản thuật lại vài câu, chị kéo tôi sang một bên, cau mày lại nói, "Chuyện lúc trước là hắn không đúng, nhưng em dùng việc công để báo thù riêng như vậy..."

Nghe thấy thế, tôi chợt ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Chị vậy mà cho rằng tôi cố ý??? Nếu như những người khác chỉ trích tôi sai xót trong công việc sẽ chỉ làm tôi có chút hổ thẹn, nghe thấy lời trách móc này từ chị lại làm tôi đau lòng, bởi vì điều này đại biểu cho sự không tin tưởng. Chị có thể cho là tôi thiếu năng lực, nhưng sao lại có thể hoài nghi nhân phẩm của tôi, Hựu Hựu tôi trong mắt chị là loại người ngấm ngầm đâm sau lưng người khác sao?

Tôi ngẩng đầu nhìn quanh mọi người ở đây một vòng, đa số họ đều lộ vẻ mặt xem kịch vui. Trong cái giới này, ngang hàng ganh ghét đặc biệt xấu xa, tôi cảm thấy thướng xót cho bản thân.

"Mặc dù bình thường em không thích em ấy, nhưng em tin em ấy không phải cố ý." Người mà tôi không ngờ đến nhất lại đứng ra, Phương Di chỉ vào tôi nói với chị Lulu: "Thời gian buổi họp báo vốn định là buổi chiều, hôm qua em bên em ấy ở đây lúc diễn tập, ánh nắng đã chiếu sang một hướng khác rồi, em ấy đâu nghĩ đến buổi họp báo dời lên buổi sáng."

Tôi cảm kích ném cho Phương Di một cái nhìn, ai ngờ "thư sinh" nhảy ra mắng: "Cô thì biết cái bép gì, cô ta mưu tính trước rồi, quỷ mới biết buổi họp báo bị dời có phải là chủ ý của cô ta không."

Trong lúc nhất thời, mọi người lại bắt đầu thảo luận ầm ỉ. Tôi đưa mắt nhìn An Tâm, biểu cảm trên mặt chị biến đổi trắng đỏ bất định. Tôi biết nếu như bình thường chị nhất định sẽ nhảy ra bảo vệ tôi, nhưng hôm nay... chị không có phần sức mạnh này, bởi vì trong lòng chị cũng tồn tại hoài nghi với tôi.

"Thư sinh" còn đang làm ầm ĩ là tôi đừng mong nghĩ đến chuyện vào công ty của bọn họ, phải làm sao diệt tôi, làm sao để tôi không thể lăn lộn nổi trong cái giới này. Chị Lulu thì ở bên cạnh vừa nói xin lỗi, vừa trách mắng tôi.

Tôi siết chặc nắm tay ẩn nhẫn, không biết mặt mình đã trắng không còn chút máu nào. Tôi cảm thấy cơ thể mình đang run lên, không phải tức giận, không phải kích động, cũng không phải ủy khuất. Tôi cảm giác mình giống người bệnh yếu ớt, lòng tắc nghẽn, không thoải mái, khó chịu, là một loại khó chịu không rõ nguyên do.

Từ đầu đến cuối, người tôi quan tâm nhất chỉ có một. Tôi dồn hết sức làm tốt công việc của mình, vì để có thể đi đến bên cạnh chị, thậm chí tôi phải ngày ngày đối mặt với tên "lưu manh" để phục vụ cho hắn. Bây giờ phải chịu đựng tên lưu manh này sỉ nhục, chị lại nghi ngờ tôi như vậy.

Tim tôi lạnh rồi, phí hết sức lực mới nhìn thẳng được tên "thư sinh" còn đang lải nhải mắng tôi, đem câu nói sau đây đưa đến trên miệng, "Tôi sẽ không vào công ty anh, cũng sẽ không ở lại Nham Thạch, không phiền anh nhọc lòng."

Nói xong, lại liếc nhìn sang An Tâm đang do dự bên cạnh, thở ra một hơi dài, xô đẩy đám người đang chen chúc xung quanh, ưỡn ngực sải bước đi ra ngoài.

Mãi đến lúc bắt một chiếc taxi, tuỳ tiện nói ra một địa điểm, chiếc xe khởi động, tôi mới ở phía sau mang nước mắt nén nhịn bao lâu đều trút ra.

An Tâm ơi, Hựu Hựu em ban đầu không cần tiền, không cần địa vị, làm trái kỳ vọng của ba mẹ, đâm đầu vào cái giới giải trí như đầm nước đυ.c này. Làm hết thảy mọi chuyện đều là quyết định của em, em không oán trách ai, nhưng em có khí khái của mình nhé! Để loại "lưu manh" đó lớn lối làm nhục mình như vậy, em chịu không được!

Sau khi khóc xong, tôi tựa lưng lên ghế, lau khô dòng lệ trên mặt, điện thoại cho Khoai Sọ.

"Hai ta cùng nhau rút khỏi giới giải trí thế nào?"