Chương 101: Mặc chị cần gì thì cứ lấy

Tay của tôi? Cúi đầu xuống, má ơi, ngón tay phải của tôi từ khi nào câu lấy thắt lưng quần chị???

Chỉ có điều, nếu tay tôi đã nhanh hơn đầu vậy thì hết thảy nghe theo cảm giác đi! Được, em hôm nay quyết tâm muốn câu dẫn chị đó sao nào?

Tôi không thu tay lại, ngửa đầu, không hé răng nửa lời, thích thú ngắm nhìn chị tiếp theo sẽ làm sao ứng phó với tôi.

Chị không nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng nên có của tôi, lộ vẻ hơi bất ngờ. Song chỉ có hai giây như vậy, trên mặt chị lại khôi phục nụ cười xấu xa. Vì vậy, chị cũng nhìn tôi mà không nói lời nào.

Hai chúng tôi cứ như vậy giằng co, đều đợi đối phương có chút động tác, mới phán đoán ý đồ tiếp theo. Ấy vậy mà chúng tôi cứ trong tư thế mập mờ này dán chặt lấy nhau, tôi cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng. Trái lại chị vẫn bình tĩnh như thường, khá nhàn nhã nhìn tôi. Người phụ nữ này quá đáng sợ, đến tột cùng là thiên thần hay ác quỷ?

Trong nụ cười tà mị kia của chị, chút e dè này của tôi toàn bộ đều tiêu tán vô hình. Tôi nhịn không nổi nữa rồi, bắt đầu cố ý dùng ngực như có như không cọ cọ vào chị. Tôi muốn dùng chiêu này khởi lên ngọn lửa tình nơi chị, không ngờ mỗi một lần thân thể khẽ cọ sát lại khiến tôi bộc phát khó nhịn. Dưới sự chủ động "câu dẫn" của tôi, chị vẫn như cũ không chút nhúc nhích, sức kiềm chế cũng quá cao rồi nhỉ, tôi giơ tay đầu hàng.

Lúc tôi đang định buông bỏ sự cầu xin của mình, chị đột nhiên đưa đầu tiến đến sát bên tai tôi, giọng khàn khàn nói: "Vừa rồi ông chủ tụi em mời cơm chị vẫn chưa ăn no."

???

Trong đầu tôi toàn là dấu chấm hỏi, lúc này chẳng lẽ chị bảo em đi nấu cơm cho chị ăn? Có cần gϊếŧ phong cảnh như vậy không!

Chị nhìn thấy phản ứng của tôi, búng lên trán tôi một cái, nhịn cười tiếp tục nói: "Ông chủ tụi em không cho chị ăn no, em thân là thuộc hạ của ông ấy, ắt phải có trách nhiệm chứ nhỉ!"

Ss! Đau! Tôi sờ sờ trán, bất mãn nói: "Trách nhiệm thì trách nhiệm, chị muốn ăn gì, em nấu cho chị là được chứ gì."

"Trước đây nếu chị gặp phải mấy đứa ngốc sẽ rất phiền, thế nhưng..." Chị hơi dừng một chút, dịu dàng nói: "... tại sao bây giờ chị lại cảm thấy em như vậy rất đáng yêu nhỉ?"

Được lắm, rẽ ngang mắng tôi ngốc chứ gì, đừng tưởng tôi không nghe ra. Tôi vừa định mở miệng phản bác, lại bị chị đặt ngón trỏ chặn ngay môi. Ánh mắt chị sáng rực nhìn tôi, "Ngốc thật, chị là muốn ăn em đó!"

Trong nháy mắt mặt tôi phồng đỏ bừng lên, vì để che đậy sự quẫn bách, nũng nịu mắng: "Đồ háo sắc!"

"Ấy? Lẽ nào chị hiểu sai rồi, vừa rồi em chẳng phải là muốn câu dẫn chị?" Chị giả vờ kinh ngạc nói.

Xấu hổ chết rồi, xấu hổ chết tôi rồi, nào có ai lại đem những lời này nói thẳng ra như vậy. Nhưng mà, trong lòng vẫn dâng lên một chút ít nhảy nhót, mưu kế mới nãy thành công rồi, yeah!

Nghĩ vậy, tôi dũng cảm ưỡn ngực lên, chờ mong đại minh tinh nhà tôi "hạ miệng" như thế nào.

Nào ngờ, chị rõ ràng đã hiểu khát vọng nơi đáy mắt tôi, lại cố ý mất mác thở dài: "Xem ra, đúng là chị nghĩ nhiều rồi. Nếu như em thật sự rất mệt, vẫn nên đi ngủ sớm đi!"

Tôi giận đến nói không nên lời, chỉ liều mạng mở to hai mắt, hung hăng trừng chị.

Đang lúc tôi chuẩn bị dùng sức đẩy chị ra, chị đột nhiên hôn đến. Môi chị lành lạnh du dương, thật dễ chịu. Hai tay tôi khó mà kiềm chế vòng lấy eo chị, say sưa hôn đáp trả lại chị.

Giữa lúc tôi mãi mê với nụ hôn ngọt ngào của chị, chị lại chủ động lui về, vô cùng dịu dàng nói với tôi: "Cả ngày hôm nay... em quả thật đủ mệt rồi, nên lo nghỉ ngơi, đi ngủ đi."

Lần này, tôi thật sự có chút không hiểu. Đây vẫn là đang trêu ghẹo tôi sao? Nếu như không phải, thì tại sao, chị có thể rút ra nhanh như vậy? Chẳng nhẽ chị không giống như tôi, say đắm bên trong, không cách nào tự thoát khỏi à? Tôi không nhìn chị nữa, có chút ủy khuất gật đầu. Đợi khôi phục lại tâm tình, mới rất miễn cưỡng kéo ra vẻ tươi cười, ngoan ngoãn đi về phòng ngủ.

Ai ngờ trong tích tắc tôi vừa mới đẩy cửa phòng ngủ ra, thì chợt bị chị ôm lấy từ phía sau. Cánh tay của chị ghì eo tôi thật chặc, dùng hết sức siết tôi vào trong lòng chị.

"Ặc... buông ra..." Tôi trầy trật la lên. Chị quá dùng sức rồi, tôi bị chị ghì sắp không thở nổi. Tôi định đẩy cánh tay chị ra một chút, nhưng căn bản không thể lay động được chị. Tôi buông bỏ chống cự, dứt khoát để mặc chị, dù sao chắc chị sẽ không đến mức làm tôi tắt thở là được rồi.

"Chị nhịn thật vất vả, chi bằng... tối nay đừng ngủ nghỉ gì nữa." Lúc đầu tôi sắp tiến vào trạng khái thiếu khí, chị nằm sấp trên lưng tôi úng thanh úng khí nói ra câu này. Rồi sau đó chị cuối cùng cũng buông lỏng cánh tay, lật người tôi lại, để tôi mặt đối mặt chị. Tôi lúc này mới nhìn rõ, nơi đáy mắt chị đang ngùn ngụt bùng cháy ngọn lửa khát vọng. Nhưng tôi không hiểu, trong vòng mấy giây ngắn ngủi, tâm trạng chị lên xuống cũng quá lớn rồi nhỉ, tôi gần như không thể theo kịp tiết tấu của chị.

Thấy tôi có chút thất thần, chị còn lắc lắc thân thể nhỏ bé của tôi. Tôi có thể cự tuyệt sao? Không thể, cũng không muốn.

"Chị nói sao thì vậy đi!" Tôi yếu ớt như tiếng muỗi đáp lại một câu.

Chị nở nụ cười, nụ cười rất vui vẻ. Sau đó không nói hai lời kéo tay tôi đi tới bàn ăn. Tôi phát hiện cái đầu ngốc nghếch của mình lại không theo kịp tempo của nữ vương nhà tôi, chị thật sự đói bụng sao? Phải ăn no mới có sức làm việc?

Đáng tiếc, tôi lại đoán sai rồi. Chị đột ngột đẩy một cái, tôi không đứng vững liền đặt mông ngồi lên bàn. Đúng vậy, không phải ghế, là trên bàn.

"Làm gì vậy?" Tôi không hiểu hỏi.

Chị cười xấu xa, "Ăn đồ ăn, hẵn là nên ngồi vào bàn phải không?"

Hả ~ Đồ hư hỏng, lời như vậy cũng nói được ra khỏi miệng, quá hư hỏng rồi. Thật làm tôi xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ lửng.

Nào ngờ tôi càng xấu hổ càng khiến chị dâng cao thích thú, nâng mặt tôi lên hôn xuống môi tôi. Tôi câu lấy cổ chị cùng chị quấn quít hôn lưỡi. Hôn đủ rồi, chị lại khẽ liếʍ tai phải tôi, thổi khí nhẹ nhàng nói: "Vẫn còn đương thân mang quân lệnh tại ngoại, không thể tiếp chỉ không?"

Ặc... Bà chị này đã là lúc nào rồi còn nhớ mấy thứ vặt vãnh này.

Vì để chị tiếp tục, tôi chỉ đành "ép dạ cầu toàn" nói: "Tiếp, em tiếp hết."

Chỉ chờ tôi nói câu này, hai tay của chị liền vén áo T-shirt của tôi lên, cởi bra của tôi, ngón cái ngón trỏ bắt đầu vân vê trái ô mai mẫn cảm kia của tôi. Vốn là đang trên bàn làm loại chuyện thế này ít nhiều khiến tôi có phần ngượng ngùng, nhưng nơi ấy truyền tới từng đợt sóng kí©h thí©ɧ, làm tôi lại dần dần ngẩn ngẩn ngơ ngơ, như đang ngà ngà trong men say.

Không biết qua bao lâu, chị nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái, rồi sau đó để tôi nằm ngửa ra trên bàn. Rất lưu loát cởϊ qυầи của tôi, bàn tay lập tức phủ lên quần trong của tôi.

"Đã ướt rồi nhỉ ~"

Nghe thấy câu này của chị, một cổ xấu hổ mãnh liệt kéo tới, hai tay tôi che lấy mặt mình.

Chị tất nhiên không định buông tha cho tôi, rất nhanh ngay cả quần trong của tôi cũng bị cởi ra. Chị tách hai chân tôi đang cuộn tròn, sau đó kéo ghế qua ngồi xuống, bắt đầu vùi đầu vào nơi ấy của tôi mà "cày bừa".

Bị chiếc lưỡi linh hoạt của chị liếʍ đến, toàn thân tôi run bắn lên, gần như tim cũng mềm nhũng ra, hơi thở dồn dập, bi ai nói: "Đừng... ừm... ah..."

"Đừng? Thật không muốn à?"

Tôi mặc dù nhìn không thấy mặt chị, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của chị khi nói ra lời này. Rõ ràng... Tôi biết nếu như tôi không trả lời, chị nhất định sẽ ngừng động tác lại, đành phải dùng giọng nói chỉ mình mới có thể nghe thấy đáp: "Muốn, muốn chứ."

Tiếp đến, chị không ngừng đi sâu vào, không chút kiêng dè công thành chiếm đất. Còn tôi chỉ sót lại một thân ướt đẩm mồ hôi, kịch liệt thở dốc, nhất thời không biết người đang ở nơi nào, nghi mình đã bay vào hư không.

Chị ở nơi ấy chơi đùa đủ rồi, cũng cởi đi quần áo của chính mình, nằm sấp lên người tôi, triền miên hôn tôi. Tựa như sợ đè đau tôi, chị ôm tôi ngồi lên ghế, để tôi tựa vào lòng chị mặc chị cần gì thì cứ lấy.

Tôi bị chị làm cả người như bại liệt, chỉ có thể gắt gao ôm lấy cổ chị, phòng ngừa mình ngã ra sau. Lúc tay chị đi xuống dưới lần mò đến nơi ấy của tôi, đầu óc tôi chợt tỉnh táo, nắm lấy cổ tay chị muốn để ngón tay chị "đi vào".

Nào ngờ, chị lại cùng tôi đọ sức, chính là không chịu đi vào. Tôi càng dùng sức đẩy vào trong, chị càng gắng sức rút ra ngoài.

"Chị không muốn em sao?" Tôi có chút thẹn quá hoá giận, lên tiếng chất vấn, "Đừng nói với em cái quỷ gì mà từ từ thưởng thức nữa."

Thấy thế chị do dự một chút, rồi đổi sang vẻ mặt rất nghiêm túc nói, "Em còn nhỏ như vậy, chị không muốn để em sau này phải hối hận..."

Không đợi chị nói xong, tôi nhớt nhác từ trên người chị bật dậy, "Hối hận, chị dựa vào cái gì nói em sẽ hối hận? Chị là cảm thấy em chưa đủ yêu chị, hay là căn bản không có lòng tin với em."

Chị rõ ràng không nghĩ tới tôi lại phản ứng mạnh như vậy, mặt mũi kinh ngạc nhìn tôi, "Chị chưa từng nghĩ như vậy, chỉ là..." Vẻ mặt của chị nhìn qua rất rối rắm, nhất thời tìm không được từ ngữ thích hợp, "Chỉ là..."

"Không chỉ là gì cả." Tôi một lần nữa ngồi trở lại đùi chị, ôm chặc lấy chị, "Em sẽ không hối hận, em sẽ mãi mãi giống như hôm nay yêu chị như vậy, chị phải tin em."

Chị nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, dỗ dành tâm trạng kích động của tôi, "Được, chị tin em."

Có được lời hứa hẹn của chị, tôi trấn định rất nhiều, cũng bảo đảm với chị: "Em không ép chị, chị lúc nào muốn em đều được."

Nghe xong lời này của tôi, chị nở lên một nụ cười, vén những sợi tóc vì thấm ướt mồ hôi mà dính chặt trên đôi gò má của tôi, tiếp tục in những dấu hôn dày đặc lên người tôi.

Sau trận hoan ái kết thúc, vốn là lúc nên nói với nhau những lời âu yếm, tiếc rằng tôi thực sự quá mệt, nằm trên người chị ngủ thϊếp đi.

Những ngày tháng tiếp theo trở nên thoải mái hơn, tôi không cần đến công ty, mỗi ngày quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận cùng đại minh tinh nhà tôi đi luyện hát. Ngoài mặt, tôi vẫn là Hựu Hựu bé nhỏ, ngây thơ, đơn thuần yêu say đắm chị. Nhưng trong thâm tâm tôi lại không ngừng nhắc nhở bản thân: Phải nhanh chóng trưởng thành lên, nhanh chóng chín chắn lên, phải có thể gánh vác trách nhiệm, phải làm một người khiến chị có thể tin cậy để dựa vào. Nói thật nhiều những lời hứa hẹn, thật nhiều những lời tỏ tình cuồng si, đều không bằng hành động thực tế. Tôi phải dùng nổ lực của chính mình chứng minh cho chị thấy tình yêu của tôi đối với chị là cả đời này cũng sẽ không thay đổi.

Lúc đến phòng thu, chị khăng khăng chọn tôi đệm đàn guitar cho chị, giám chế cũng không phản đối. Vì vậy, ca khúc chủ đề cùng tên với bộ phim là do tôi cùng đại minh tinh nhà tôi hợp tác kết thành, ahihi!

Tôi trao đổi qua với Lưu Giai, bài hát này không cần ra EP làm chi, chi bằng cân nhắc đến việc lấy phương thức tải nhạc chờ của công ty di động làm quảng bá. Trước đây công ty di động có đến Nham Thạch bàn việc hợp tác mua bản quyền ca khúc để kinh doanh dịch vụ, công ty không đồng ý. Chủ yếu là do ngày trước công ty di động có tràn đầy lòng tin đối với dịch vụ tin nhắn MMS vừa mới tung ra, kết quả gặp phải thất bại. Làm trong nghề đi theo xu hướng thì đối với những thứ mới nổi lên như vậy rất khó nắm bắt, thêm nữa giá cả thương lượng lại thấp, nên dứt khoát cự tuyệt không cần cân nhắc.

Nhưng mà loại chuyện rủi ro như thế này, chính là gu của tôi. Lúc còn đi học, chúng tôi có học một môn gọi là quản lý rủi ro. Giảng viên có giảng, không có rủi ro lớn, thì lấy đâu ra lợi nhuận lớn. Cho nên đề nghị của tôi là, chúng tôi tiến hành hợp tác với công ty di động, cùng chia rủi ro, cùng hưởng lợi nhuận. Bên di động suy xét đến độ nổi tiếng và sức ảnh hưởng của An Tâm, cho rằng nếu như lần hợp tác này thành công, đối với dịch vụ tin nhắn MMS là xúc tiến rất lớn, liền đồng ý đề nghị của chúng tôi.

Lưu Giai đùa rằng, kế hoạch quảng bá nhạc chờ lần này, công ty bọn họ có rất nhiều người đang chờ để chế nhạo chị ta. Kỳ thực, Nham Thạch có rất nhiều người cũng không phải là không như vậy.

Đầu tháng sáu, tôi nghênh đón một nét huy hoàng trong sự nghiệp của mình. Album cá nhân đầu tiên của Khoai Sọ đạt kỷ lục 500 nghìn bảng tiêu thụ; đồng thời, bài hát mới tung ra hai tuần, lượt tải nhạc chờ liền đạt tới 520 vạn lần. Lập nên hai kỷ lục thành tích này, ở trong mắt người khác tôi là ăn may đến cỡ nào. Chỉ có tôi tự biết, tôi tốn bao nhiêu thời gian nghiên cứu tài liệu liên quan vụ việc này, chính tay tôi tích góp và phân tích hơn 30 trang A4, trên mặt giấy dày đặc số liệu, biểu đồ, hàm số phân tích các kiểu. Rất nhiều người trong ngành đĩa hát, phần lớn đều là xuất thân làm âm nhạc, đa số lúc bọn họ dự đoán thị trường là dựa vào cảm giác. Tôi không có bối cảnh như vậy, chỉ có thể dựa vào góc độ thuần thương mại mà mình học được để dự đoán. Có lẽ, đây chính là khác biệt lớn nhất của tôi và bọn họ. Không thể nói rõ ai hơn ai kém, xem ai thích hợp với tình thế hơn mà thôi.

Mượn thời cơ này, Lưu Giai chủ động tìm đến chị Lulu đề cập đến việc muốn để tôi đến làm việc dưới trướng chị ta. Chị Lulu nói từ lúc biết tôi có quen biết với An Tâm, thì đã sớm dự liệu sẽ có ngày này rồi. Chỉ là trước đây Lưu Giai có đề xuất một nam diễn viên sang đây, Nham Thạch sắp phát hành đĩa hát cho cậu ta, tạm thời không tìm được người đến phụ trách, chi bằng để tôi hoàn thành xong case này, cũng cho công ty thời gian sắp xếp lại nhân lực.

Yêu cầu này rất hợp tình hợp lý, Lưu Giai tất nhiên nhận lời.

Tôi giơ ngón tay tính toán, chậm nhất tháng bảy này tôi đã có thể đến công ty An Tâm làm việc rồi. Vừa nghĩ tới viễn cảnh có thể ngày ngày cùng chị đi làm, trong lòng liền nhảy nhót không thôi.