Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chút Chuyện Hư Hỏng Của Giới Giải Trí

Chương 100: Em là của riêng tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dành tặng captaal

---

"Đứng ngẩn ra đó làm gì, mau qua đây." Chung Hạo Nhiên ngoắc tay gọi tôi qua, "Mọi người đều quen biết, tôi không khách sáo nữa, vào thẳng chuyện chính."

Nghe Chung Hạo Nhiên đem sự việc nói ra, khiến tôi rất bất bình, chỉ vì một chút chuyện nhỏ này gọi tôi quay về sao? Còn nói cái gì công việc vô cùng cấp bách, chẳng qua chỉ là công ty điện ảnh sắp xếp để An Tâm hát ca khúc chủ đề cho bộ phim , mà bài này vừa hay là do chính tay Khoai Sọ sáng tác, cho nên Lưu Giai tìm đến chị Lulu muốn bộ phận tuyên truyền và thu âm của Nham Thạch phụ trách ca khúc này.

Tôi nhìn thấy biểu cảm vô cùng đắc ý của người nào đó đang ngồi trên ghế sô pha, giận đến không chỗ phát tiết, đây không phải là lấy chuyện công báo thù riêng, lợi dùng của công, cậy quyền mưu lợi sao?

"Chị Lulu, ca khúc này còn chưa hoàn chỉnh, chị gọi một tuyên truyền nhỏ bé như em về lại làm gì?"

"Chuyện lần này, em phải phụ trách toàn bộ, mấy em không phải đều quen biết nhau sao, làm việc với nhau sẽ càng tiện hơn."

Phụ trách toàn bộ? Hừ, không cần suy nghĩ, nhất định là ý của người nào đó để Lưu Giai điểm tên yêu cầu.

Lúc ánh mắt của tôi lần nữa hướng về chị, chiếc cằm cao ngạo kia của chị như nói với tôi, "Cừu con, em đấu lại chị sao?"

Vì vậy đầu tôi nóng lên, mở miệng nói: "Công việc tuyên truyền bên Tiểu Dụ sắp xếp quá kín, em sợ không cách nào phân thân, nếu không hay là để người khác phụ trách đi ~"

Nghe thấy lời từ chối của tôi, sắc mặt bốn người còn lại đều biến đổi. Đầu tiên Chung Hạo Nhiên nhảy ra làm khó tôi, "Bớt dong dài đi, công việc tuyên truyền của Tả Tiểu Dụ không phải đã giao cho Tần Phong rồi sao, em ở Bắc Kinh lo phụ trách tốt chuyện này. Còn từ chối thêm câu nữa, tôi trừ em một tháng lương đấy."

Tôi biết, Chung Hạo Nhiên khiển trách tôi như vậy là cố ý để An Tâm xem, nhưng đây lại càng khiến tôi khó chịu. Tôi cảm thấy mình giống như cá đã nằm trên thớt vậy, dù có bật nhảy thế nào kết cục vẫn là mặc cho người khác xâu xé. Mà bốn người còn lại trong căn phòng, trên tay ai cũng cầm một con dao. Tôi cũng không phải cảm thấy rất phẫn nộ, ngược lại càng nhiều hơn là cảm giác bi thương vô hình. Đúng vậy, bất luận là ở đâu trong cái vòng tròn hỗn tạp này, chỉ cần thân ở tầng lớp thấp, đều chạy không thoát vận mệnh "người ta là đao phủ, mình là thịt cá".

Tôi cứ như vậy cắn chặc môi dưới, cúi thấp đầu, đứng bất động tại chỗ.

Bây giờ nghĩ lại, tôi của lúc đó cũng không phải tức giận Chung Hạo Nhiên, càng không phải giận đại minh tinh nhà tôi, tôi là đang giận chính mình.

Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên có chút nhẹ cảm, dù sao tôi và An Tâm cũng quen biết nhau, Chung Hạo Nhiên cũng không tiện thật sự làm gì quá với tôi.

"Chung tổng, anh nổi giận với một đứa nhỏ cái gì vậy." Lúc này, Lưu Giai đứng lên cười đi tới bên cạnh tôi, vỗ vỗ vai tôi nói: "Tôi thấy đứa nhỏ này rất có trách nhiệm, tôi thích." Nói xong dùng lưng ngăn ánh mắt của những người khác, bay nhanh đến bên tai tôi nhỏ giọng nói: "Đợi em cắn nát môi, đoán chừng có người cũng tự cào rách tay mình."

Tôi biết "có người" mà chị ấy nói đến là ai, dư quang thoáng nhìn, đại minh tinh nhà tôi mặc dù vẫn vô cùng bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, nhưng ngón cái của một bàn tay đang theo bản năng bấu vào mu bàn tay của bàn tay còn lại. Với mức dùng lực đó, tôi vẫn thật sự lo lắng chị cào nát tay mình.

Để tâm tình lắng xuống, tôi xoay mặt sang Chung Hạo Nhiên nói: "Nếu không thì... em đem công việc trong tay chuyển giao chút ít cho anh Phong, để đảm bảo công việc hai bên đều không để lỡ."

Nghe vậy gương mặt căng thẳng của Chung Hạo Nhiên và chị Lulu thoáng thả lỏng, đều dùng vẻ mặt ôn hòa gật đầu, ngón cái của An Tâm cuối cùng cũng ngừng lại động tác.

Bàn xong công việc, Chung Hạo Nhiên làm chủ mời mọi người cùng nhau đi ăn. Trước khi ăn, chị Lulu len lén kéo tôi đến một góc dặn dò tôi nhất định phải "hầu hạ" An Tâm và Lưu Giai. Bởi vì nếu như lần hợp tác này thuận lợi, thì có thể cùng công ty quản lý nhất nhì trong nước đạt thành hướng hợp tác lâu dài, đối với Nham Thạch mà nói là vụ việc rất lớn. Ôi ~ kết quả là, trên bàn ăn, tôi còn cần cùng chị Lulu dồn dập nói những câu xã giao với An Tâm và Lưu Giai. Các bạn nói xem có buồn cười hay không?

Từ nhà hàng Lá Chuối đi ra, Lưu Giai mượn cớ thuận đường đưa tôi về nhà để tôi lên xe của hai người. Bắc Kinh tháng năm hạ tuần vẫn chưa vào những ngày hè oi bức, cực kỳ mát mẻ, buồn phiền thối nát quẩn quanh đến giờ phút này đây cũng không còn tồn đọng. Lưu Giai lái xe, tôi và An Tâm ngồi ở băng ghế sau. Mấy ngày bôn ba vừa qua quả thật làm tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, vì vậy lên xe tôi liền nghiêng hơn phân nửa người trên cửa sổ, cảm nhận gió mát hiu hiu táp vào mặt.

"Dựa vào người chị ngủ một chút đi ~" Người bên cạnh kéo kéo tay tôi, dùng giọng điệu rất dịu dàng nói.

Tôi nhìn chị, lại đưa mắt nhìn Lưu Giai đang lái xe... Có chút do dự, dù sao tôi cũng không quen biểu hiện quá thân mật trước mặt người ngoài.

"Chị sẽ không nhìn lén, hai người muốn ở sau xe làm cái gì đều được." Lưu Giai này, chị không nói toạc ra thì chết à?

Bị chị ta nói như vậy, tôi ngược lại càng co người lại, rút tay về, tiếp tục dựa người lên cửa xe.

Về đến nhà tôi trước tiên thay giày, sau đó xoay người lại rất tự nhiên đón lấy túi xách và áo khoác của chị treo lên giá, vẫn giống mỗi lần chị từ bên ngoài vất vả mệt mỏi vội vàng trở về nhà vậy.

Ai ngờ khi tôi treo xong đồ, xoay người lại, chị đứng ngay sau lưng tôi. Doạ tôi giật mình, theo phản xạ lùi về sau một bước; chị theo đó cũng tiếp lên một bước, tiến sát đến gần, sau đó chặn tôi lại trên vách tường. Chị mặc dù kề rất sát tôi nhưng lại không ôm tôi, một tay chống lên tường xoa xoa tai tôi, tay còn lại nắm lấy cằm tôi, dùng ánh mắt khó thể gọt giũa nhìn tôi.

Hơi thở của chị đều phả vào mặt tôi, làm nhịp tim tôi bắt đầu tăng nhanh, trong đầu một mảng trống không, không rõ chị sẽ làm cái gì.

"Ở Nham Thạch, em thường bị mắng lắm à?" Lúc hỏi câu này vùng chân mày chị nhíu chặt.

Có thường bị mắng không à? Tôi cần phải nghĩ lại xem: Chung Hạo Nhiên từng mắng tôi, chị Lulu từng mắng tôi, Khiết Nhi từng mắng tôi, Phương Di từng mắng tôi... Đổ mồ hôi.

Tôi gật đầu, có chút không cam lòng thừa nhận: "Em ở công ty chỉ là một tay mơ, ai cũng đều có tư cách dạy bảo em."

"Khốn nạn ~" Giọng chị trầm xuống phun ra hai chữ.

"Này, bị mắng là khốn nạn à?" Tôi cực kỳ bất mãn khiếu nại nói.

Bàn tay nắm cằm tôi của chị chuyển dời đến mũi tôi quệt một cái, "Năng lực lý giải kiểu gì vậy, chị là chửi mấy người mắng em."

Oh, được đó, trong lòng dễ chịu chút ít.

"Tư cách?" Chị nghiền ngẫm đọc lại hai chữ này, sau đó ánh mắt ngưng lại, "Em là của riêng tôi, ngoại trừ tôi ra, không có bất kỳ ai có tư cách này."

Huo... Xem khẩu khí kìa, phách lối dữ thần ha, nhưng mà tôi thích giọng điệu này của chị.

"Em yên tâm, chị nhất định sẽ mau chóng đưa em về bên cạnh chị." Chị hứa hẹn với tôi, trong mắt tràn đầy vẻ chắc chắn.

Cảm nhận được chị để tâm đến tôi như vậy, trong lòng ấm áp lên, tâm tư cũng cuồn cuộn sôi trào, ngọt ngào cười nói: "Không ở Bắc Kinh lâu như vậy, em thật sự rất nhớ chị..." Chị nghe thấy lời này của tôi, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, ai ngờ tôi nói tiếp: "... Nhớ giường của chị." Sau đó vừa ngáp vừa lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá, em phải trèo lên giường ngủ một giấc đây."

Trò đùa của tôi khiến chị rất chi là giận, đang định dạy bảo tôi vài câu đột nhiên lại xấu xa cười lên: "Em thật sự định thật thà đi ngủ? Cũng không nhìn xem tay của em đang đặt ở đâu?"
« Chương TrướcChương Tiếp »