Ta dùng cách quanh co ngoằn ngoèo để diễn đạt ý của mình, ta nói tôi thích một người không nên thích.
Phản ứng đầu tiên của Từ Nghiên Nghiên là, đàn ông đã có vợ?
Ta nói còn phức tạp hơn so với cái này.
Từ Nghiên Nghiên sau một lúc tự hỏi liền lộ ra vẻ mặt giật mình, gật gật đầu nói:
“Tôi hiểu.”
Ta cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao chuyện đó cũng không phải vẻ vang gì.
May mắn Từ Nghiên Nghiên có vẻ không quá mức kinh ngạc, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, chọn tới chọn lui, trầm mặc một hồi sau mới nói:
“Cô ấy nhất định là rất đẹp.”
Ta sửng sốt, sau đó gật đầu:
“Ừ.”
Từ Nghiên Nghiên cười cười:
“Khó trách biết rằng không thể nhưng vẫn làm.”
“Tôi thích cậu ấy không phải vì cậu ấy xinh đẹp.”
Ta sửa lời nàng:
“Chúng tôi đã biết nhau mười mấy năm.”
Từ Nghiên Nghiên lập tức tỏ ra vô cùng hứng thú:
“Kể tôi nghe xem.”
Chất chứa trong lòng bao lâu nay, ta cần một thính giả nghe ta nói, vì thế ta đem chuyện của mình và Tô Vãn chậm rãi kể cho nàng nghe, bắt đầu từ thời trung học, chuyện lý thú, chuyện không vui, trong quá trình tường thuật ta mới phát hiện thì ra rất nhiều chuyện trong ký ức hãy còn mới mẻ, thậm chí còn nhớ rõ cảm giác lúc đó. Hóa ra thật lâu trước kia ta đã tràn ngập tính chiếm hữu đối với Tô Vãn, chỉ là khi đó trên danh nghĩa là bạn bè.
“Những người rộng rãi phóng khoáng, lúc đối mặt với tình yêu cũng sẽ biến thành kẻ nhát gan.”
Từ Nghiên Nghiên sau khi nghe xong chuyện xưa của ta, đưa ra bình luận.
Ta vô cùng tán thành với lời nhận xét này, không phải tìm cớ cho bản thân, trên thực tế, ta quả thật chỉ có ở trước mặt Tô Vãn mới có các loại biểu hiện không tự tin.
“Tình cảm như vậy hẳn là mệt chết đúng không?”
Từ Nghiên Nghiên hỏi.
Ta suy nghĩ rồi trả lời:
“Dù đau nhưng cũng xem là hạnh phúc.”
Bản chất của tình yêu rất đẹp, nhưng mà đặt trên hiện thực chỉ còn lại bất đắc dĩ, chẳng những không thể quang minh chính đại cùng nhau như các đôi tình nhân khác, thậm chí ngay cả bạn bè đều bởi vì băn khoăn nhiều cái mà không dám chia sẻ với họ.
“Xem ra tôi là người đầu tiên may mắn được nghe chuyện xưa của các bạn.”
Ta có chút băn khoăn:
“Tôi cũng không ngờ lần đầu tiên gặp mặt lại bắt bạn nghe tôi than phiền.”
Từ Nghiên Nghiên nói:
“Đây không gọi là than phiền, tôi rất thích trở thành thùng rác để người khác xả cảm xúc vào.”
Ta không khách khí nói:
“Vậy từ đây về sau mỗi lần có chuyện không vui, tôi có thể quấy rầy bạn đúng không?”
Từ Nghiên Nghiên cười:
“Hoan nghênh đến quấy rầy.”
Nhìn chung mà nói, chúng ta tán gẫu thật sự rất vui, đã lâu rồi ta không có cảm giác vui sướиɠ như vậy, nhìn lại lúc trước, lúc thất tình ta vẫn luôn cùng Tô Vãn nói chuyện thâu đêm suốt sáng. Đột nhiên ta phát hiện, kể từ sau khi ta và
Tô Vãn chính thức cùng một chỗ, đã không còn giống như lúc trước có thể ở trước mặt nàng không hề cố kỵ mà kể khổ, quả nhiên ứng với câu nói, được cái này thì mất cái kia, bạn bè và người yêu là hai loại thân phận khác hẳn nhau.
Từ Nghiên Nghiên không làm ta thất vọng, chẳng những hào phóng đón nhận quan hệ của ta cùng Tô Vãn, lại còn khiến người khác bất ngờ khi tiết lộ nàng cũng có người bạn giống chúng ta, hơn nữa cùng một chỗ đã năm năm.
Nghe chuyện này lòng ta lập tức nhảy nhót:
“Thật vậy sao?”
Không nghĩ tới lại có tiền lệ có thể noi theo.
“Ừ, tuy rằng không chính thức come out nhưng cũng có vài người bạn chơi chung biết, lúc bắt đầu có chút không quen, bây giờ tập mãi thành thói quen rồi.”
“Người nhà của bọn họ thì sao?”
Ta tìm hiểu triệt để.
Từ Nghiên Nghiên khẽ thở dài một chút, không vì sợ đả kích đến ta mà giấu diếm:
“Vẫn còn một chút không đồng tình, hơn nữa bên người thân
của P đã tới tận nhà làm ầm lên vài lần, nếu không phải tình cảm của bọn họ sâu đậu, chỉ sợ đã sớm chia tay, ngẫm lại quả thật không dễ dàng gì.”
Tâm tình của ta lại u ám đi, do đó cũng không để ý lắm mấy thuật ngữ chuyên nghiệp mà Từ Nghiên Nghiên nói, ví dụ như “come out”, ví dụ như “P”. Tô Vãn từng thảo luận với ta về chủ đề “TP”, ta cực kì không thích phân chia như vậy, hoặc là nó không thích hợp với ta và Tô Vãn. Ta thích nữ nhân thuần túy giống Tô Vãn, tuy rằng đôi lúc nàng cũng sẽ mặc đồ trông rất tuấn tú, nhưng hương vị nữ nhân trên người không cách nào che giấu được, bản thân ta cũng là một người có tư tưởng truyền thống, kêu ta cắt đi mái tóc dài, ăn mặc giống nam nhân, căn bản là không có khả năng, kể cả khi làʍ t̠ìиɦ, cho tới bây giờ chúng ta đều là hỗ động. Cũng bởi vì chuyện này, Tô Vãn từng rất vui mừng, nói may mắn là ta cũng có du͙© vọиɠ với nữ nhân, bằng không hằng đêm nàng chỉ có thể
□.
Ta nói với Từ Nghiên Nghiên:
“Nghe bạn nói vậy, hi vọng của tôi ngày càng xa vời.”
Như thế nào ta cũng không dám làm ra chuyện khiến mẹ ta đau lòng, Tô Vãn đương nhiên cũng như vậy.
Từ Nghiên Nghiên an ủi ta:
“Không ai hiểu rõ con bằng cha mẹ, trừ khi là những người hồ đồ đến mất khôn, bất quá những chuyện ác liệt bên ngoài này chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là hai người, nếu tình cảm của cả hai phai nhạt, cho dù cả thế giới đồng ý thì cũng coi như vô ích.”
Ta nghe xong trong lòng khẽ động, cuộc nói chuyện này cùng với những cuộc nói chuyện của ta và Tô Vãn đều có hiệu quả thần kì như nhau. Ta định nói Từ Nghiên Nghiên dắt ta đi gặp người bạn kia của nàng, nhưng lại cảm thấy có hơi đường đột, cuối cùng cũng không nói ra. Ngược lại Từ Nghiên Nghiên muốn biết về Tô Vãn, muốn nhìn xem là người như thế nào lại có thể làm cho ta thần hồn điên đảo như thế, ta đáp ứng nàng, có dịp nhất định sẽ cho nàng gặp.
Về đến nhà, Tô Vãn hỏi ta đi đâu, trễ như vậy mới trở về.
Ta nói cho nàng biết hôm nay ta đi gặp một người bạn online.
Tô Vãn dùng ánh mắt “không thể tưởng tượng nổi” nhìn ta:
“Không phải chứ, Dương Thần cậu đã có kinh nghiệm rồi, còn thích chơi trò gặp bạn online sao?”
Tô Vãn có phản ứng như vậy cũng là chuyện có thể hiểu được, thời điểm lên đại học, ta chỉ gặp qua một người bạn online, người đó còn đặc biệt đi từ Lạc Dương đến để gặp ta, bởi vì đối phương là nam, ta mới dắt Tô Vãn theo để lấy thêm can đảm… Kết quả đứng từ xa nhìn một lúc lâu, ta liền kéo Tô Vãn chạy, thật sự là bộ dạng người đó xấu xí đến lợi hại, ta là bị dọa đến bỏ chạy. Sau lần đó Tô Vãn sung sướиɠ khi người gặp họa cười trêu ta thật lâu, đó cũng là sự kiện ta quyết không bao giờ nhắc đến nữa.
Ta nói hôm nay người ta gặp là “Hồng Nhan Họa Thủy”.
Tô Vãn
ngay lập tức biết là ai.
Ta nói cho nàng biết “Hồng Nhan Họa Thủy” thật đúng là hồng nhan họa thủy, vừa xinh đẹp vừa có khí chất, hơn nữa rất có sức thuyết phục, nói chuyện cả buổi với nàng giúp ta giảm bớt đi không ít phiền não.
Tô Vãn không vui, túm lấy cổ ta, hỏi ta hai người nói chuyện gì.
Ta vắn tắt thuật lại
giai đoạn khó khăn của người bạn Từ Nghiên Nghiên, Tô Vãn nghe xong vỗ đùi nói:
“A, “P” mà nàng nói sẽ không phải là chính mình đi.”
Ta liếc nàng một cái:
“Nghĩ đi đâu vậy.”
Sau đó không tự chủ được lại hồi tưởng một chút thần thái cử chỉ của Từ Nghiên Nghiên, có điều nhãn lực của ta kém, không cảm thấy được có gì bất thường, nếu quả thật là như thế, vậy cũng thật trùng hợp.