Hiển nhiên Tô Vãn không dự đoán được ta đột nhiên hỏi nàng vấn đề này, biểu tình kinh ngạc khiến không khí nhanh chóng lạnh đi.
“Sao tự dưng lại hỏi cái này?”
Tô Vãn nói.
Vì thế ta càng chắc chắn Tô Vãn đã từng trải qua loại tình cảm giống như của ta với nàng bây giờ, cũng càng tò mò muốn biết chuyện đó, bướng bỉnh nói:
“Qúa khứ yêu đương của mình cậu biết hết, mình cũng muốn biết toàn bộ của cậu.”
“Biết rồi thì sao?”
Tô Vãn nhíu mày.
Ta nhớ có đọc qua trong một quyển sách, ở đó có khuyên đừng hỏi người yêu những đoạn tình cảm đã qua của họ, trừ bỏ tăng thêm phiền não cho bản thân thì không có ý nghĩa gì nữa. Nhưng ta càng muốn biết, Tô Vãn càng không chịu nói, trong lòng ta lại càng muốn biết rõ ngọn nguồn, khẩu khí trở nên cứng ngắc lại:
“Trừ khi cô ấy đặc biệt quan trọng đối với cậu.”
Tô Vãn chăm chú nhìn ta hồi lâu, sau đó hít một hơi, từ trên người ta leo xuống, cả hai đối diện nhau nằm.
Một lúc sau Tô Vãn mới nói:
“Mình có thể kể cho cậu nghe, nhưng cậu phải hứa không được để trong lòng, dù sao cũng chỉ là chuyện quá khứ, mình không muốn bởi vì cô ấy mà giữa hai chúng ta tồn tại khúc mắc.”
Qủa nhiên! Qủa nhiên Tô Vãn và cô gái đó đã từng yêu nhau, trong lòng
bắt đầu cảm thấy chua xót. Ta và Tô Vãn biết nhau từ trung học, nhưng nàng là nữ nhân đầu tiên ta thích, bất quá đề tài do ta khơi mào, có hậu quả gì ta đều phải tự mình gánh vác.
“Cậu đã từng gặp qua cô ấy.”
Tô Vãn bắt đầu rủ rỉ nói:
“Lâm Lăng.”
Ta vừa nghe tên đã lập tức nhớ ra là ai, Lâm Lăng là bạn cùng lớp với Tô Vãn, có lần ta đi qua trường của Tô Vãn tìm nàng đã từng
gặp qua, bộ dạng thật sự rất được, cao gầy xinh đẹp, là hoa khôi của khoa quản trị, hơn nữa nghe Tô Vãn nói, Lâm Lăng còn là một nhân vật làm mưa làm gió, rất năng động sôi nổi ở trường. Ta nhớ rõ lúc ấy ta còn cười nhạo nàng, ôi, luôn luôn không coi ai ra gì thế mà cũng có một ngày có người để khâm phục, cho đến hiện tại ta mới hiểu được, thì ra quan hệ của các nàng là thế này, khó trách có một khoảng thời gian Tô Vãn luôn nhắc tới người này trước mặt ta, thời gian ước chừng hẳn là sau khi Tô Vãn và Dương Khang chia tay.
“Có lẽ do Dương Khang làm mình sinh ra thất vọng với nam nhân, cũng có lẽ thực chất bên trong mình vốn có gien thích nữ nhân, chính Lâm Lăng đã khai quật nó ra.”
Ta hiểu được ý nàng, giống như ta bởi vì Tô Vãn mà thích nữ nhân.
Tô Vãn lại nói:
“Không phải vì thích Lâm Lăng nên mình mới biết bản thân thích nữ nhân, nữ nhân đầu tiên làm mình có cảm giác chính là cậu, Dương Thần.”
Ta lấy làm kinh hãi, nhìn nàng, trong lòng một chút cũng không tin. Ta tình nguyện tin rằng Tô Vãn nói như vậy chỉ để chọc ghẹo ta, như vậy sẽ làm cho ta dễ chịu hơn một chút, dù sao hiện tại chúng ta mới là người yêu.
Tô Vãn lộ ra một tia cười khổ:
“Cậu nhất định không tin, ngay cả chính mình còn không tin được, nhưng ngày đó mình xác thực có rung động với cậu.”
“Ngày nào?”
Ta hỏi.
“Chính là ngày mình gọi điện cho cậu, cậu trốn học đi với mình. Mình nhớ rõ ràng hai chúng ta chen chúc trên chiếc giường nhỏ ở kí túc xá, lúc đó cậu đã ngủ, mình thì bị mất ngủ vì lời Lâm Lăng nói, Lâm Lăng nói nam nhân đều là động vật nửa thân dưới, nửa
thân dưới
luôn luôn phản ứng nhanh hơn nửa thân trên, cho nên mới có thể đem tìиɧ ɖu͙© cùng tình yêu phân chia rõ ràng như vậy, một bên luôn miệng nói yêu cậu, bên kia lên giường với nữ nhân khác. Nữ nhân không như vậy, tình yêu của họ đơn thuần và tận tâm, thậm chí có thể không màng đến tìиɧ ɖu͙©.”
“Mình vừa mới nghĩ cô ấy
so sánh rất đúng, kết quả cô ấy
lại nói, bởi vì chuyện này nên cô ấy
thích nữ nhân, mình không có lòng dạ nào đi phân tích lý lẽ này có ăn khớp hay không, mình bị câu ‘thích nữ nhân’ kia làm cho kinh ngạc. Mà cái làm cho mình kinh ngạc hơn chính là cô ấy nói có cảm tình với mình, nhưng không có cơ hội để nói, hiện tại mình đã biết rõ bản chất của nam nhân, cô ấy hỏi mình có thể chấp nhận cô ấy hay không.”
“Rồi cậu đáp ứng?”
Ta chua xót xen vào, tình huống của Tô Vãn lúc đó tính ra có điểm
giống với tình huống hiện tại của ta. Ban đầu bị chuyện thất tình đả kích,
sau đó có một cô gái thổ lộ với nàng, nàng đồng ý cũng là chuyện sớm muộn, huống hồ Lâm Lăng còn là một cô gái hào quang bắn ra tứ phía.
Tô Vãn nói:
“Không, cô ấy chỉ là giúp mình
thức tỉnh, cô ấy làm mình nghĩ đến một nữ nhân đối xử với mình rất tốt, người đó mặc kệ phải nhận bao nhiêu đả kích đều ân cần quan tâm mình, tốt đến mức mình hận không thể đào tâm phế ra mà cảm ơn.”
Ta biết người nàng nói đến là ta.
“Mình muốn nghiệm chứng suy nghĩ của bản thân nên mới gọi điện cho cậu, mình biết hôm đó cậu có tiết học, kết quả cậu vẫn đến, nói rất nhiều lời để an ủi mình, còn nhấn mạnh là cho dù tận thế, vẫn còn có cậu ở bên mình, làm mình rất cảm động. Từ lúc đó, cảm tình của mình đối với cậu bắt đầu dần dần nảy sinh, thậm chí lúc chúng ta ngủ cùng nhau, mình cũng có cảm giác với cậu, nhìn gương mặt cậu lúc ngủ, rồi nhìn đến nơi nhô cao trên áo ngủ của cậu mà miệng đắng lưỡi khô. Mình từng trải qua chuyện nam nữ, mình biết rõ đó là cảm giác ham muốn khi nam nữ ở với nhau, mà mình lại có ý niệm như vậy với cậu. Tuy lúc đó không cấp bách, không mãnh liệt như hiện tại, nhưng thật sự là có, khiến mình bị dọa đến nơi.”
Ta mường tượng lại ngày đó, cũng không có ấn tượng đặc biệt gì, không ngờ tâm lí Tô Vãn lúc ấy lại phức tạp như thế.
“Đáng tiếc cậu không biết gì cả,”
Tô Vãn tiếp tục nói:
“Từ đầu đến cuối cậu đều lấy thái độ bạn bè để đối đãi, mình thậm chí từng thử bật đèn xanh, cậu cũng vẫn không nghĩ gì nhiều. Hơn nữa lúc đó Lâm Lăng theo đuổi mình rất mãnh liệt, cuối cùng mình đồng ý, thứ nhất cũng vì để bù đắp khoảng trống trong lòng, thứ hai là mình muốn đời đi ý niệm trong đầu với cậu, bên cạnh đó mình cũng có chút cảm tình với Lâm Lăng, đương nhiên giới hạn cũng chỉ tới mức thưởng thức thôi.”
Nói như vậy, từ đầu đến cuối là ta đem Tô Vãn đẩy cho Lâm Lăng. Trong lòng cảm thấy hối hận, lúc ấy như thế nào lại không có được suy nghĩ như bây giờ đâu.
“Nói thật, quen với Lâm Lăng, mình cũng không băn khoăn lắm. Lâm Lăng thật sự là một người rất nhất thời, nói như thế nào nhỉ, chính là bề ngoài sáng ngời xinh đẹp, đi đến đâu cũng thành tiêu điểm, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác khó nắm bắt. Từ ngày đầu tiên bọn mình chính thức quen, mình đã biết là cả hai sẽ không lâu dài được, hơn nữa thành cũng là Lâm Lăng, chia tay cũng là Lâm Lăng, sự thật là như thế.”
Nghe Tô Vãn nói như vậy, ta lập tức biết nguyên nhân, hai người họ đều có cá tính, tự nhiên sẽ dễ dàng hấp dẫn lẫn nhau. Lâm Lăng ta không rõ, nhưng Tô Vãn thì ta biết rất rõ, nàng vĩ đại kiêu hãnh, hào quang bắn ra tứ phía, tuy ta cũng là một người tranh cường háo thắng, nhưng đứng trước Tô Vãn đều phải chịu thua. Ta nguyện ý khuất bóng dưới hào quang của nàng, để cho nàng làm tiêu điểm, ta cảm thấy rất tự hào, nữ nhân xuất sắc này có quan hệ không nhỏ với ta, hơn nữa ta còn biết được nhược điểm của nàng. Ta nghĩ Lâm Lăng khẳng định không thể chịu nổi.
“Lâm Lăng rất lãng mạn, lúc bọn mình quen nhau, cô ấy đã làm rất nhiều việc lãng mạn, có một lần
bọn mình đi hồ Thiên Đảo chơi đã phát sinh quan hệ.”
Qủa nhiên Tô Vãn nửa điểm cũng không giấu giếm, khi nàng nói lời này, ánh mắt không hề chớp, ngữ điệu bình thản, tựa hồ muốn xem phản ứng của ta.
Ta cay đắng cười cười, ta có thể nói gì đây, chuyện này khi lần đầu tiên ta và Tô Vãn làʍ t̠ìиɦ
ta đã nghĩ tới, nàng quen thuộc với thân thể nữ nhân như vậy, chỉ là ta không rõ, nếu không yêu đến sâu sắc, làm sao lại dễ dàng lên giường? Cho dù ta đối với bạn trai cũ không có loại cảm tình nồng nàn này, nhưng ít nhất ta đã chuẩn bị cưới hắn. Còn Tô Vãn biết rõ nàng và Lâm Lăng sẽ không có kết quả, các nàng vẫn vượt rào, ta thậm chí còn liên tưởng đến một chuyện, Tô Vãn nói vì dời đi ý niệm trong đầu đối với ta nên yêu Lâm Lăng, vậy hiện tại thì sao? Trải qua một vòng tuần hoàn, có phải ta thành thế thân của Lâm Lăng hay không?