- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chút Chuyện Của Thặng Nữ
- Chương 21
Chút Chuyện Của Thặng Nữ
Chương 21
Thời tiết giống như biết ta với Tô Vãn sắp hẹn hò, thứ bảy hôm đó ánh nắng tươi sáng cực kỳ. Ta kéo màn ra, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính chiếu vào trong phòng khách, vừa trong lành mà lại rực rỡ, Tô Vãn đứng cách ta không xa, nàng mặc áo tay dài trễ cổ màu đen, chỗ cổ áo lộ ra đường cong khêu gợi, quần jean bó, khoe đôi chân vừa thon vừa dài, áo bành tô khoát lên cánh tay, trên mặt nhẹ nhàng nở nụ cười. Nàng lúc nào cũng đẹp mê người như vậy, ta không cầm lòng được liền tiến tới gần, cứ như vậy ngắm nhìn nàng, chúng ta quen biết đã lâu, nhưng nhìn nàng cả trăm lần ta đều không thấy chán, hiện tại còn có thêm hiện tượng tim đập nhanh. Đầu óc ta lúc này chỉ tràn ngập hình ảnh của nàng, cho dù nàng ngay bây giờ đang ở trước mặt ta.
“Cậu tính nhìn đến lúc mặt trời xuống núi luôn sao?”
Tô Vãn cong khóe miệng trêu tức ta.
“Chắc là chúng ta không cần phải đi đâu hết.”
Nàng choàng tay ôm vai ta, vẻ mặt mơ màng, vô cùng phong tình.
Lòng ta run lên, đúng là một ý kiến hay, nhưng mà ta cũng muốn ra ngoài dạo phố với Tô Vãn, không đúng, phải là hẹn hò, mong rằng cảm thụ sẽ khác với lúc trước.
Đi dạo phố là chuyện khiến người ta mệt chết, nhưng vì là đi cùng Tô Vãn nên ta cố ăn mặc nữ tính chút, mang giày cao gót cho đẹp, còn chuyện có mệt hay không thì tính sau.
Tô Vãn đem ánh mắt quét lên người ta từ trên xuống dưới, không nói gì, kéo tay ta đi đến thang máy, sự ôn nhu hiển hiện trong đôi mắt nàng.
Có điều ngày đẹp còn chưa kịp bắt đầu đã cảm thấy chán nản. Một chiếc xe hơi quen thuộc đậu dưới nhà, Tần Lãng vừa trông thấy chúng ta liền lập tức xuống xe. Anh ta mặc áo khoác nỉ màu đen, vừa nho nhã vừa không mất đi vẻ đẹp trai, thế nhưng sắc mặt thoạt nhìn rất hốc hác.
Ta quay đầu nhìn Tô Vãn, trên mặt nàng cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, ta biết điều liền nói với Tô Vãn ta ra cổng tiểu khu chờ nàng, Tô Vãn gật gật đầu.
Đối mặt với Tần Lãng ta cảm thấy xấu hổ, bởi vì ta mà Tô Vãn mới chia tay với anh ta, đồng thời ghen tị anh ta có thể quang minh chính đại theo đuổi Tô Vãn, anh ta có thể làm cho Tô Vãn rất nhiều thứ mà ta không làm được. Bởi vì lịch sự, ta gật đầu với Tần Lãng một cái, lúc Tần Lãng nhìn ta trên mặt cũng không có ác ý, rõ ràng là không biết chuyện của ta và Tô Vãn. Ta đi được vài chục bước, quay đầu nhìn, chỉ thấy Tô Vãn đã lên xe của Tần Lãng.
Ta đứng ở quầy báo đọc gϊếŧ thời gian, thỉnh thoảng có vài người lớn tuổi nhìn ta rất kì quái, ta nghĩ là bọn họ chê cười tuổi tác như ta không nên xuất hiện ở chỗ này. Đến lúc ta tỉnh ngộ lại mới phát hiện, hóa ra tầm mắt của ta từ nãy đến giờ vẫn đang dừng lại ở tờ quảng cáo đề cập về bệnh lây qua đường sinh dục...
Đại khái nửa tiếng sau, Tô Vãn mới tới tìm ta, ta không hỏi Tô Vãn đã nói chuyện gì với Tần Lãng, có điều ta quan sát thấy nơi đáy mắt nàng hiện ra một tia cô đơn. Lên taxi, Tô Vãn tựa đầu vào vai ta, nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Anh ấy là một người cố chấp.”
Ta giật mình, không trả lời. Trong lòng không ngừng đánh trống lãng, Tô Vãn với Tần Lãng quen nhau lâu như vậy, không có khả năng một chút tình cảm đều không có, huống hồ đối phương còn là một người ưu tú, ta thường xuyên lo lắng cho việc hôn nhân đại sự của mình, Tô Vãn cũng như ta, nàng cũng phiền não chuyện tương tự, chỉ là nàng không nói ra mà thôi.
Lòng của phụ nữ vô cùng nhạy cảm, ta chỉ là theo bản năng thu vai lại một chút, Tô Vãn thế nhưng lại đoán được suy nghĩ của ta, ngồi thẳng người, nhìn ta, trên mặt là vẻ đau buồn:
“Dương Thần, nếu như cậu có thể dũng cảm một chút thì tốt rồi.”
Trái tim ta tê rần, đột nhiên ta nghĩ nếu ta và Tô Vãn có thể ở bên cạnh nhau được, nhất định sẽ là công lao của Tô Vãn. Còn nếu cả hai mỗi người một ngả, nhất định sẽ là sai lầm của ta. Sách nói, đứng trước mặt người mình thích luôn cảm thấy tự ti, ta thấy thật là đúng.
Xe dừng lại bên bờ hồ Huyền Vũ, xuống xe, tầm nhìn mở rộng ra, những chuyện không vui cũng tạm thời quên đi. Ta và Tô Vãn đều thích nước, lúc trước chúng ta có hẹn khi nào rảnh thì đi Lệ Giang – Vân Nam, tiếc là vẫn không có cơ hội. Bởi vì mùa đông nên không thấy được cảnh đẹp “Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng” (*), bù lại được ngắm mặt hồ gợn sóng, nhiêu đó cũng đã khiến chúng ta vui vẻ thoải mái.
Nơi này chúng ta đã tới nhiều lần, nhưng lần này là đặc biệt, lần này chúng ta lấy danh phận là người yêu, tay trong tay bước đi trên cây cầu gỗ dài, lập tức trào dâng tâm tình “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” (câu này chắc ai cũng biết rồi).
Vì là sáng sớm nên cũng không đông lắm, thi thoảng vài người đi qua, ai cũng có đôi có cặp, lúc ta nhìn thấy hai cô gái cũng nắm tay nhau giống như ta và Tô Vãn đi ngang, trong lòng khẽ động, Tô Vãn đi trước một bước, ghé sát bên tai ta nói:
“Cậu đoán hai người đó là quan hệ gì?”
Lúc trước cho rằng hai cô gái thân mật với nhau là chuyện vô cùng bình thường, nhưng hiện tại nhìn lại chỉ thấy vô cùng mờ ám, quả nhiên tâm tình và cảnh vật có liên quan.
“Chắc là bạn thân.”
Ta nói.
Tô Vãn lại lắc đầu cười:
“Dựa theo linh cảm của mình, chắc chắn là không phải, nếu không tin chúng ta đi theo xem.”
Thế là hai chúng ta vô cùng rảnh rỗi, đi theo dõi hai cô gái kia. Do khoảng cách rất xa nên bọn họ không phát hiện, lòng vòng bên hồ một hồi lâu cuối cùng cũng thấy được cái cần thấy. Một trong hai người đó đầu tiên là nhìn xung quanh, thấy không có ai liền nhanh nhẹn hôn lên môi người còn lại một cái, cô gái kia thẹn thùng cúi đầu.
Ta nhìn thấy cảnh tượng đó có chút đỏ mặt, sợ bọn họ phát hiện có người rình xem, vội vàng quay mặt đi, Tô Vãn cười đắc ý:
“Thế nào, nhãn lực của mình quá được đúng không?”
Ta kéo Tô Vãn đi hướng ngược lại, tò mò hỏi nàng:
“Sao cậu biết vậy?”
Tô Vãn ung dung trả lời, nàng nói:
“Dễ thôi, nhìn ánh mắt là biết, ánh mắt của người yêu nhìn nhau khác với ánh mắt của hai người bạn nhìn nhau.”
Nghe vậy ta nhìn Tô Vãn, mắt của Tô Vãn luôn long lanh động lòng người, trong đôi mắt ấy ta thấy được chính mình, lập tức mê mẩn.
Tô Vãn đột nhiên nói:
“Dương Thần, cậu mà nhìn nữa, mình sẽ không nhịn được mà hôn cậu đó.”
Ta lập tức phục hồi tinh thần, lại nhìn Tô Vãn, ta biết nàng không phải nói cho vui, lòng ta cũng nhen nhóm khao khát, nhưng đây là nơi công cộng, ta không có gan.
Lại đi dạo một chút, Tô Vãn chỉ vào mấy cái thuyền vịt đằng xa (chính là cái loại thuyền màu vàng hình con vịt, ngồi bên trong đạp cho thuyền đi), trẻ con nói:
“Dương Thần, đi chơi thuyền đi!”
Ta nhìn Tô Vãn rồi nhìn lại chính mình, hai người phụ nữ ba mươi đi chơi thuyền con nít?
Tô Vãn trề môi:
“Không phải là cũng có người lớn đang chơi sao?”
“Người ta là đi với con.”
Miệng nói như vậy, nhưng ta làm sao nỡ khiến Tô Vãn mất vui. Ông chú cho thuê thuyền nhìn hai chúng ta đều mang giày cao gót, nhíu mày liên tục, nói với chúng ta là giày này không chơi được. Hiện tại không phải mùa hè nên cũng không thể đi chân trần, Tô Vãn phải thanh toán trước một nửa số tiền thuê, ông chú đó mới đồng ý, dặn dò chúng ta cẩn thận, còn nói nếu không lái được thì nhớ gọi điện thoại có sẵn trong khoang thuyền.
Qủa nhiên thuyền của chúng ta đạp nửa ngày cũng chỉ quay vòng vòng một chỗ, bất đắc dĩ Tô Vãn đành phải thò đầu ra dò xét tình hình, nói với ông chú cho thuê thuyền:
“Làm ơn đẩy dùm cháu một cái.”
Ông chú lấy cây sào trúc đặt ở mông con vịt, dùng sức đẩy, thuyền lập tức đi ra ngoài một quãng xa, ta bị vẻ mặt hết sức ủ rũ của Tô Vãn chọc cười ha hả.
Tô Vãn dùng nụ hôn nuốt trọn tiếng cười của ta.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chút Chuyện Của Thặng Nữ
- Chương 21