Chương 7: Đêm vườn trường kinh hoàng 3

Liên tiếp bị dọa, Lưu Hải Đào có chút thẹn quá thành giận, thuận tay ném luôn cái ống kim loại mà anh ta đang cầm ra xa.

“Thật là! Chỉ toàn dùng mấy chiêu trò vớ vẩn này thôi à?”

Bên ngoài trò chơi.

Những người xung quanh màn hình lớn đều có chút nghi hoặc.

Dù sao họ cũng chỉ đang xem dưới góc nhìn thứ ba, không thực sự trải nghiệm trò chơi nên không hiểu được cảm giác u ám mà Lưu Hải Đào đang trải qua và ảnh hưởng của nó lên anh ta, liền cùng nhau bình luận.

“Chỉ là một đoạn thông báo thôi mà? Sao anh ta lại phản ứng dữ dội như vậy?”

“Đúng vậy, cứ tưởng câu ta gan to thế nào, giờ trông như đang sợ hãi lắm… Chị nói đúng không, Diệp học tỷ?”

Cô học muội nói chuyện dường như có chút mỉa mai.

Trước đó nghe nhiều tin đồn nhảm, giờ thấy trò chơi này xây dựng, đã đủ để chứng minh khả năng thiết kế của Diệp Dư Hi. Chỉ cần lối chơi và cốt truyện của trò chơi này không tệ, thì chắc chắn bài tập này sẽ được đánh giá xuất sắc!

Diệp Dư Hi tắc nửa ngày không nói gì, vuốt cằm, vẻ mặt không thể tin được.

“Không phải chứ, vừa vào đã ném đèn pin luôn rồi?”

Nghe xong câu này lầm bầm, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía Diệp Dư Hi.

Dù sao Lưu Hải Đào trong trò chơi không nghe được, lập tức có người tò mò hỏi: “Diệp học tỷ, cái đạo cụ gọi là đèn pin này có ích lợi gì sao?”

Diệp Dư Hi chỉ biết thở dài, vô cùng bất đắc dĩ.

“Đây chính là một cơ chế trong trò chơi của tôi…”

Theo kế hoạch của cô, cơ chế này ít nhất phải chờ đến khi vào phần chính của cốt truyện mới kích hoạt nhưng hiện tại xem ra, Lưu Hải Đào đã tự dấn thân vào con đường khó khăn rồi!

Trong trò chơi, Lưu Hải Đào không hề hay biết mình đang tự tìm rắc rối, cứ thế chạy như điên. Ném đèn pin xong, anh ta cũng không có ý định nhặt lại.

Dù gì thì đó cũng không phải là súng laser, đối mặt với sát nhân mà cầm cái đèn pin nhỏ bé đó thì có ích gì?

Anh ta tập trung vào ánh sáng trước mặt, sau một loạt thao tác, cuối cùng nhân vật trò chơi của anh ta đã mở được bảng công việc cần làm từ quang não.

Nhiệm vụ được đặt lên hàng đầu chính là "Đi tới cầu thang lầu 5 và gặp gỡ các học đệ, học muội."

Vừa hay có một bảng chỉ dẫn ngay bên cạnh, dưới ánh đèn đường, Lưu Hải Đào biết rõ hướng đi tới cầu thang lầu 5, liền tự tin tiến tới.

Dựa vào chỉ dẫn, anh ta nhanh chóng tới một cổng vòm.

Bên trong cổng vòm rất dài, như một đoạn đường hầm, không có đèn, tối om, ngay cả đèn đường bên ngoài cũng không thể chiếu sáng được chút nào bên trong.

Lưu Hải Đào nhìn chằm chằm vào khoảng tối đen như mực, phát hiện ra rằng âm nhạc đơn điệu từ nãy đến giờ bắt đầu biến tấu, lập tức rùng mình, có chút do dự không dám tiến tới.

Sau vài giây do dự, anh ta cắn răng quyết định.

“Mặc kệ! Nhiều lắm là có một đoạn truy đuổi, tôi sợ gì chứ?”

Sau đó anh ta quả quyết lao vào bóng tối.

Thật sự là một khoảng tối đen như mực.

Từ khi tiến vào, ánh sáng phía sau như bị nuốt chửng, anh ta không thể thấy được bất cứ thứ gì, ngay cả khi duỗi tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón tay, chẳng thấy gì cả.

Anh ta theo bản năng quay đầu lại nhìn hướng vừa tiến vào, hoảng sợ phát hiện phía sau chẳng thấy gì cả!

Chuyện này không thể nào! Hắn vừa bước vào từ nơi đèn đường chiếu sáng, sao lại không thấy được chút ánh sáng nào?

Trong nháy mắt, thân thể nhanh hơn đầu óc, anh ta theo bản năng quay đầu lại, hướng tới bóng tối mà chạy vọt nhưng không giống như trong tưởng tượng, anh ta không lao ra khỏi bóng tối để trở lại nơi có ánh đèn quen thuộc.

Tháp, tháp, tháp...

Trong bóng tối dày đặc, không có gì.

Không thể nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì, chỉ có tiếng vọng bước chân của chính mình.

Chạy một đoạn, Lưu Hải Đào nhận ra có gì đó không đúng, hoảng sợ dừng lại.

“Không đúng, tôi chỉ mới đi vài bước... Lẽ ra tôi phải ra ngoài rồi!” Anh ta thậm chí sợ đến mức nói năng lộn xộn.

Bóng tối mang lại cho anh ta nỗi sợ hãi cực độ, đoạn đường hầm cổng vòm quỷ dị này gần như đánh bại tâm lý phòng vệ của anh ta.

Thở hổn hển một lúc lâu, anh ta đột nhiên nhớ ra mình có quang não, muốn triệu ra đèn pin, trong lòng thầm niệm vài lần nhưng đèn pin không xuất hiện.

Xung quanh vẫn không có ánh sáng.

Đột nhiên, Lưu Hải Đào phát hiện ở góc phải phía dưới tầm mắt có một con số màu đỏ tươi.

【15】

Anh ta chắc chắn rằng trước đó không hề có con số này.

Phát hiện đột ngột khiến anh ta sợ hãi, sau đó thấy con số đỏ tươi nhảy lên.

【10】

“Cái quái gì thế?!” Lưu Hải Đào thật sự không chịu nổi.

Từ khi vào đường hầm cổng vòm này, anh ta cảm thấy tinh thần mình bị đẩy đến bờ vực.

Anh ta kêu lên quái dị, tùy tiện chọn một hướng, nhắm mắt chạy tới—

Dù có đâm vào tường anh ta cũng chấp nhận! Cùng lắm thì đỡ tường mà đi ra ngoài!

Nhưng điều làm anh ta hoảng sợ là, dù đổi hướng nào chạy, anh ta vẫn không đυ.ng phải bất cứ thứ gì.

Phảng phất... Những gì anh ta thấy về vườn trường, đường hầm, tất cả chỉ là ảo giác, thực ra anh ta đang ở trong một mảnh hư vô đen tối.

Không biết bao lâu sau, con số màu đỏ tươi biến thành 0, tiếng máy móc lạnh lùng vang lên: “Tinh thần giá trị bằng 0, nhân vật người chơi đã tử vong.”

Chữ đỏ hiện lên: “Người chơi đạt kết cục BE: Một đường vào bóng tối.”

Nhìn đến đây, Diệp Dư Hi theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ.

Thật không ngờ, chỉ vừa đúng năm phút.