Chương 1: Khởi đầu với trò chơi cưa điện của một tên sát nhân điên cuồng

** Kho trí tuệ: Sau khi vượt qua một giờ trong trò chơi, bạn sẽ nhận được +1 trí tuệ khi lấy ra. Tuy nhiên, mức độ hạn chế vô hạn sẽ tăng lên và số lượng sách chương cũng sẽ tăng dần. **

Ong ong ong……

Mới vừa mở to mắt, còn chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, Diệp Dư Hi đã nhạy bén nghe thấy tiếng máy móc chấn động.

Dựa vào trực giác, Diệp Dư Hi nhanh chóng quyết định nghiêng về một phía nhưng vẫn đã muộn một bước ——

Roẹt.

Một tiếng xé rách mạnh mẽ vang lên từ ống tay áo bên trái, nửa mảnh vải bị xé rách lơ lửng trong không trung hai vòng, rồi rơi xuống đất.

Diệp Dư Hi vào lúc này cuối cùng cũng thấy rõ cảnh tượng xung quanh mình.

Cô hiện tại dường như đang ở một hành lang khách sạn nào đó, hai bên là các cửa phòng khép kín.

Trước mặt cô là một người đàn ông cực kỳ cao lớn, trên mặt mang một cái mặt nạ giống như bộ xương khô, tạo ra một mảnh bóng tối đen kịt.

Điều khiến người ta cảm thấy sợ hãi là anh ta đang cầm một chiếc cưa điện trên tay phải, mở nguồn điện và cưa đang hoạt động.

Mặc dù mặt nạ của người đàn ông trông rất hung ác, anh ta dường như không hiểu tại sao cú đánh này không thể bắt được con mồi.

Sau đó, cưa điện quay nhanh một lần nữa và lại bị anh ta vung xuống!

Đồng tử Diệp Dư Hi co lại, vội vàng bò dậy từ mặt đất, cô không dám chậm trễ một giây nào, lao về phía cuối hành lang với tốc độ nhanh nhất.

Cô có thể cảm nhận được kẻ săn mồi cũng đang bước theo phía sau giống như một bóng ma bám sát sau lưng, có nhiều tiếng gió rít gần như dán sát vào gáy cô.

Trong khi vận động kịch liệt, Diệp Dư Hi thậm chí không có thời gian suy nghĩ, huống chi là nhớ lại mình đã rơi vào tình huống này như thế nào.

Đúng lúc này, trước mặt cô xuất hiện một lối thoát an toàn màu lục u tối, Diệp Dư Hi thấy hy vọng và ngay lập tức tăng tốc.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, cô cảm thấy chân mình trượt đi, với một tư thế cẩu thả, nàng ngã lăn ra ngoài lối thoát.

Cảm giác đau đớn từ mắt cá chân truyền đến, Diệp Dư Hi liều mạng giãy giụa muốn đứng dậy nhưng chỉ có thể tuyệt vọng nghe tiếng bước chân nặng nề dừng lại ngay sau lưng mình.

Trong khoảng thời gian ngắn, ngoài tiếng cưa điện và hơi thở nặng nề của mình, cô không nghe thấy âm thanh gì khác, mặt nạ người đàn ông phía sau giống như một bóng ma không phát ra bất kỳ tiếng động nào!

Khi ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu, một bóng tối bao trùm lấy cô!

“A!”

Diệp Dư Hi phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, mở choàng mắt, nghiêng người, trực tiếp rầm một tiếng từ trên ghế ngã xuống.

Cô bị rơi đâu đến nhe răng, miễn cưỡng từ trên mặt đất bò lên, lại kinh ngạc phát hiện, cơ bản vết thương ở mắt cá chân đã không còn đau.

Trong lúc còn đang ngây người, một tràng tiếng cười khúc khích từ nơi không xa truyền đến.

Diệp Dư Hi ngẩng đầu và chợt nhận ra rằng mình hiện tại đang ở trong một căn phòng lớn đầy những chiếc ghế nằm xếp thành hàng.

Không ít người trẻ tuổi khoảng tầm 20 đang nằm trên những chiếc ghế ấy. Chính mình vừa rồi cũng nằm trên một trong những chiếc ghế đó và bây giờ vừa ngã xuống.

Tiếng cười phát ra từ hai nam sinh đứng cạnh ghế nằm của mình. Ngoài ra, còn có vài nam nữ trẻ tuổi khác đang đứng xung quanh, với những biểu cảm khác nhau trên gương mặt.

Đây là tình huống gì vậy? Còn tên đeo mặt nạ đã đuổi gϊếŧ mình đâu?

Diệp Dư Hi cảm thấy đầu óc mình như bị đông cứng, hoàn toàn không thể xử lý nổi tình huống trước mắt.

Hai nam sinh thấy Diệp Dư Hi vẻ mặt mơ hồ, như thể vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác truy đuổi khi nãy, càng cười lớn hơn nữa. Ban đầu họ còn cố kìm tiếng cười nhưng giờ thì cười ha hả.

“Diệp Dư Hi, cô đừng làm chúng tôi cười chết mất! Thân là một nhà thiết kế, cô mà còn bị tình huống đơn giản và cấp thấp như này làm cho sợ hãi sao? Ngay cả cảnh tượng do chính mình thiết kế ra mà cũng sợ, cô sao có thể làm nhà thiết kế nữa? Thôi bỏ học về nhà đi!”

Một nam sinh khác khoác tay lên vai người vừa nói, cười đến chảy cả nước mắt.

“Nhìn cô thế này mà còn dám mạnh miệng nói muốn xây dựng ra cảnh tượng khủng bố cao cấp hơn? Nói khoác cũng không phải kiểu này chứ!”