- Mommy là đồ tồi, con nghe thấy mommy đánh mẹ, từ sáng con thức dậy đã kéo dài hơn một tiếng, hu hu hu...
Chính Trực khóc rất thương tâm, bé con vùi vào lòng mẹ mình, cơ thể mềm mại run run, để người ta đau lòng muốn chết.
Từ "bạo lực gia đình" đối với đứa nhỏ như Chính Trực mà nói xa vời lắm, Chính Trực vẫn là bảo bảo, hiểu cũng không quá nhiều.
Nhưng bé con không thể hiểu được, mommy đối xử với mình với mẹ rất dịu dàng sao bỗng dưng lại như vậy?
Mấy người lớn đều hóa đá.
Nhất là Sở Niệm, mặt cô đỏ tới mức muốn nhỏ máu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Nguyễn Du Nhiên, ánh mắt đe dọa muốn gϊếŧ người.
- Đều là chuyện tốt em làm! Tự mình nghĩ cách đi.
Nguyễn Du Nhiên cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng cười: "Ha ha, sao mommy đánh mẹ con chứ? ha ha..." Cô nhìn về phía Nguyễn Thu cầu giúp đỡ, chuyện này để cô nói thì quá ngượng ngùng, chỉ đành nhờ miệng lưỡi dối gian của mẹ mình tới giúp đỡ.
Nguyễn Thu im lặng một hồi, bà giơ một tay lên, nhìn Sở Thanh:
"Tục ngữ nói rất hay, ở hiền thì gặp lành ở ác thì gặp dữ, không phải không gặp----"
Hiếm khi thấy Sở Thanh tinh nghịch, giơ một tay vỗ tay Nguyễn Thu:
"Mà chưa tới lúc!"
Nguyễn Du Nhiên:...
Sở Niệm:...
Đừng trách hai người già này hả hê như vậy.
Nhớ tới năm đó, Nguyễn Thu và Sở Thanh còn trẻ đúng lúc tình cảm mặn nồng, biết bao lần bị ranh con này cắt ngang, còn đi méc người khác, ba hoa chích chòe, lúc đó Nguyễn Thu tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng luôn chờ đợi ngày tên ranh con này có con, đến lúc đó bị chỉnh thế nào, chậc chậc chậc, bây giờ tới rồi?
Hai bà còn cười, trong lòng Chính Trực càng đầy khó hiểu, "Oa" một tiếng vùi đầu vào lòng mẹ, khóc đến run rẩy cả người.
Sở Niệm không thể ngồi yên, cô nhìn Sở Thanh cầu giúp đỡ:
"Mẹ..."
Niệm Niệm rất ít khi mở miệng cầu người, Sở Thanh không thể tiếp tục cười đùa, bà ôm Chính Trực, dỗ dành:
"Chính Trực đừng khóc, con nghe bà nói, mommy giúp mẹ xoa bóp thôi, chẳng phải cơ thể của mẹ con không tốt sao?"
Chính Trực mặt đầy nước mắt nói:
"Gạt người!"
Gạt người?
Sở Thanh cười cười, tay của bà chọt vào lòng bàn chân của Chính Trực, Chính Trực giật bắn người:
"Đau!"
Dù sao bà cũng là bác sĩ ngoại khoa có địa vị.
Gạt một đứa nhỏ chẳng phải quá dễ dàng sao, Chính Trực ở trong lòng Sở Thanh dần dần ngừng khóc, Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Thu nhướng mày nhìn hai người, cười híp mắt:
"Ngon rồi, cả đêm?"
Sở Niệm vội vàng cúi đầu, từ chối trả lời.
Nguyễn Du Nhiên không để ý:
"Đâu có đâu, con đâu có cầm thú vậy."
Nguyễn Thu mặt mày hớn hở:
"Không cầm thú mà sáng nay r3n rỉ ư ư a a nửa tiếng?"
Ngay lập tức hai mẹ con mở giọng 18+, Sở Niệm cắn môi chạy qua ôm lấy Chính Trực trong lòng Sở Thanh, cúi đầu chạy ngay và luôn trốn vào phòng ngủ.
Sở Thanh đi tới dặn dò Nguyễn Du Nhiên:
"Vừa phải thì được, không thể quá kịch liệt con biết không?"
Nguyễn Du Nhiên gật đầu, cô cũng chột dạ, đây là lần đầu tiên bãi bỏ lệnh cấm, là cô quá nóng lòng.
Nguyễn Thu biết rõ nhất con gái, bà tức giận:
"Con nhóc này? Cậy mạnh thôi, chẳng biết khi nào đυ.ng được người ta."
Nguyễn Du Nhiên:...
Bà mẹ này thật đáng ghét.
Mặc dù có những lời rất khó mở miệng nhưng với cơ thể của Niệm Niệm, Sở Thanh vẫn cố gắng giải thích:
"Niệm Niệm không thể vận động quá kịch liệt, khi người ta lê.n đỉnh, tất cả các tế bào sẽ ngay lập tức căng chặt rồi thả lỏng, cực kì tiêu hao thể lực."
Nguyễn Du Nhiên bị nói đến đỏ mặt:
"Con biết rồi mẹ, con sẽ cố gắng."
Sở Thanh gật đầu:
"Nếu quả thật con không kiềm chế nổi thì ít tiếp xúc thân mật."
Nguyễn Thu sát tới, tò mò hỏi:
"Sao em biết con không kiềm chế được?"
Bà cảm giác Tiện Tiện nhà bà rất lợi hại, ba năm qua kiềm chế tới sắp thành ni cô luôn rồi.
Sở Thanh nhìn Nguyễn Thu:
"Ờ, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột thì sẽ đào hang, còn phải xem mẹ Tiện Tiện là ai."
Nguyễn Thu:...
Được rồi, hỏi vô ích, chẳng phải gần đây phu nhân của bà giảm cân, trong lòng khó chịu không có chỗ trút giận thường xuyên.
Hai bà đi rồi, Chính Trực chạy ra ngoài, bước chân nhỏ do dự cất bước tới gần mommy của mình.
Nguyễn Du Nhiên vừa nhìn dáng vẻ có tật giật mình của con gái liền muốn cười, có đôi khi rất kì diệu, nhìn thấy gương mặt giống mình như đúc, dù nổi giận tam bành thì cũng không trút ra được.
Chính Trực ôm đùi Nguyễn Du Nhiên:
"Mommy con xin lỗi, con nhận lỗi với mommy."
Nhận lỗi?
Nguyễn Du Nhiên cảm thấy buồn cười, hỏi:
"Con sai ở đâu?"
Gương mặt nho nhỏ của Chính Trực nhăn nhúm lại:
"Con hiểu lầm mommy, hóa ra mommy là người tốt, không phải người xấu đánh mẹ."
.....
Lời nói này làm Nguyễn Du Nhiên chột dạ, Sở Niệm từ trong phòng đi ra, cô đã thay váy dài ở nhà, tóc buộc lên, có vài sợi lòa xòa rơi xuống, làn da vô cùng mịn màng, Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy không thể rút ánh mắt ra được.
Sở Niệm cao ngạo lạnh lùng nghiêng đầu qua:
"Chính Trực, tới đây, mẹ gọt hoa quả cho con ăn."
Lúc Sở Thanh đi về có dặn dò cô, không thể làm càn.
Ban đầu Sở Niệm ngượng ngùng, đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Nguyễn Du Nhiên, cô rất mâu thuẫn, vừa muốn chạy trốn vừa muốn sa vào.
"Để em làm."
Nguyễn Du Nhiên vội vàng thể hiện tích cực, hôm nay Sở Niệm đã "làm lụng quá vất vả", việc nhỏ này cần gì Sở Niệm ra tay?
Sở Niệm đứng ở cửa bếp, nhìn hình ảnh ấm áp một lớn một nhỏ bên trong, khóe miệng giương lên.
Chính Trực nhón đầu ngón chân muốn xem mommy cắt hoa quả, nhỏ giọng gọi:
"Mommy."
"Sao con?"
"Sau này, mommy... có đánh con không?"
Nguyễn Du Nhiên hóa đá, cô lắc đầu, nghiêm túc nói:
"Không phải ai mommy cũng đánh..."
Được rồi, lần này kéo cả trẻ con vào.
Nguyễn Du Nhiên đổi giọng:
"Chẳng phải mommy đã nói rồi sao? Mommy không có đánh mẹ con, về phần con... sau này con sẽ gặp một người muốn "đánh" con như vậy, nhưng mà... từ góc độ của mommy mà nói, mommy càng hi vọng con là người chủ động."
Chính Trực trả lời rõ ràng:
"Con sẽ không đánh người khác."
Nguyễn Du Nhiên:...
Sở Niệm cười cười, đang muốn nói, điện thoại của Nguyễn Du Nhiên đã vang lên, tay cô đang ướt nên gọi Sở Niệm:
"Lấy điện thoại dùm em, mở loa ngoài giúp em."
Sở Niệm đi qua lấy điện thoại trong túi ra, mở loa ngoài đặt lên bàn.
"Ha ha, vật nhỏ ơi, sao đây, bây giờ hẹn em ra ngoài một chuyến khó khăn đến vậy à? Chị Huệ gọi em cũng không nể mặt à?"
Mở đầu là giọng chị Huệ quyến rũ cợt nhã, Nguyễn Du Nhiên sợ run, Sở Niệm không có phản ứng gì, rất bình tĩnh nhìn người kia.
Nguyễn Du Nhiên nuốt nước miếng:
"Chị, em đã nói với chị rồi mà, nhà em có chuyện."
Chị Huệ cười nói:
"Đừng đem mấy lời này lừa chị, mau tới tiệm cafe chúng ta thường xuyên đến, đã nói có đồ cho em, em còn chơi trò này? Lần này không tới, đừng nghĩ làm cục cưng của chị nữa."
Chị Huệ luôn nói chuyện như vậy, thật ra tình cảm của cô đối với Nguyễn Du Nhiên rất phức tạp, một mặt, cô cảm thấy Nguyễn Du Nhiên là tiểu bạch thỏ mà cô luôn tìm kiếm, con người đơn thuần xinh đẹp sạch sẽ, nhưng ở một phương diện khác, cô lại có loại tâm lý của người mẹ, cô nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên lớn lên, cô luôn hi vọng mọi điều tốt đẹp cho đứa nhỏ này. Nhất là lần đó, cô nhìn thấy đứa nhỏ này đau thương khi nhận bảng báo cáo kiểm tra sức khỏe, nói với cô là của vợ mình. Phần tâm tư của cô với Nguyễn Du Nhiên hoàn toàn chặt đứt, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cô đã nghĩ thoáng rồi, cô càng hi vọng Nguyễn Du Nhiên mọi điều như ý, ngược lại thì sao, cô nhờ cậy đồng hương mua đặc sản cực kỳ bổ cho tim, muốn Nguyễn Du Nhiên đến, kết quả bị cho leo cây.
Cúp máy.
Gió từ cửa sổ thổi vào, thổi cả người lạnh lẽo.
Sở Niệm vẫn không nói gì nhưng ánh mắt của cô nhìn Nguyễn Du Nhiên đã lạnh rồi.
Ngay cả đại bảo bảo Chính Trực chỉ số thông minh cực kỳ cao ở bên cạnh chống đầu không nhúc nhích, bé con cảm giác được áp lực của bầu không khí.
Nguyễn Du Nhiên thử giải thích:
"Chuyện này... chị đừng hiểu lầm, em với chị Huệ không có gì cả, em chỉ là..."
Sở Niệm đã trước cô một bước, lạnh lùng nói:
"Chị biết, cục cưng à."
Nguyễn Du Nhiên:...
Má ơi.
Người phụ nữ chết bầm này.
Bình thường nhìn lạnh lùng có đánh chết cũng không nói gì, bây giờ lại phản ứng nhanh như vậy.
Chính Trực xoay người:
"Con không ăn đâu, con đi xem truyện tranh."
Bước chân củ cải rời khỏi.
Nguyễn Du Nhiên:...
Ranh con sao không nói nghĩa khí? Lúc này để người mẹ già đáng thương đơn độc ở chỗ này?
Con đi ra ngoài rồi.
Nguyễn Du Nhiên cười híp mắt đi đến bên cạnh Sở Niệm, muốn ôm Sở Niệm, Sở Niệm né tránh một hồi cũng không được:
"Đừng chạm chị."
"Gì đây?" Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm, tay cô đặt lên ngực Sở Niệm: "Chị sờ lương tâm của chị xem, bây giờ tình cảm của em đối với chị chị còn nghi ngờ à?"
Sở Niệm nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên, giọng lạnh lẽo như mùa đông:
"Chị không biết, tim chị hỏng rồi."
Nguyễn Du Nhiên:...
Ông trời của tôi ơi.
Có người như chị à, Sở ảnh hậu.
Phụ nữ khi ghen rất phiền toái.
Sở Niệm phớt lờ người kia, một mình đi vào phòng khách, ngồi trên sofa hờn dỗi.
Đương nhiên cô biết Nguyễn Du Nhiên và chị Huệ không có gì, nếu quả thật có gì thì đã có trong ba năm nay rồi, khi cô trở về đã sớm công dã tràng.
Nhưng cô vẫn không thoải mái.
Nhất là chị Huệ xinh đẹp còn vô cùng thân thiết xưng hô như vậy...
Còn câu cuối cùng kia- Lần này không tới, đừng nghĩ làm cục cưng của chị nữa.
Cục cưng gì?
Sở Niệm khó chịu, cô mở tivi, cảm giác là không thoải mái..
Chính Trực không dám lên tiếng, Nguyễn Du Nhiên đi qua bóp mô.ng Chính Trực:
"Ranh con này."
Chính Trực cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Mommy, mommy chết chắc rồi nha?"
Nguyễn Du Nhiên:...
Nhãi con này không biết học bộ dạng này của ai?
Sở Niệm đè nén mãi cho đến lúc ăn cơm trưa, cô cũng không để ý Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên nhiều lần muốn tìm cơ hội Sở Niệm đều nghiêng đầu qua chỗ khác.
Lúc ngủ trưa.
Cuối cùng Nguyễn Du Nhiên cũng tìm được cơ hội, cô chạy vào phòng, lưu loát khóa trái cửa.
Sở Niệm cởϊ áσ khoác nhìn thấy càng hoảng sợ, cô vừa xoay người, đã bị Nguyễn Du Nhiên đè lên tường, cô muốn đẩy ra, Nguyễn Du Nhiên bắt lấy hai tay cô ấn lê.n đỉnh đầu, cực kì khí thế đè cô lại:
"Ây da, đã lâu không thấy chị ghen, vẫn rất đáng yêu."
Lúc còn trẻ, Sở Niệm là dáng vẻ như vậy, luôn một mình cả ngày lạnh lùng không thích nói chuyện, nhưng tính chiếm hữu rất mạnh, một khi ghen tuyệt đối sẽ làm những chuyện và nói những lời mà Nguyễn Du Nhiên không tưởng tượng nổi.
Sở Niệm nghiêng đầu, tư thế này làm cô cảm thấy mình rất yếu thế, bị sự khống chế của Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên mỉm cười, tiến đến bên tai Sở Niệm nói:
"Chị không muốn thì em không đi."
Sở Niệm cúi đầu, cô biết mình như vậy là không tốt, nhưng cô không khống chế được.
Hai người đang giằng co thì điện thoại của Nguyễn Du Nhiên lại vang lên, không cần nói nhất định là chị Huệ, cô buông tay Sở Niệm, tay muốn tìm điện thoại thì bất ngờ, cơ thể bị người kia ôm lấy, ngay sau đó, kêu lên đau đớn vì bị Sở Niệm đè lên vách tường lạnh lẽo.
"Không được nghe máy."
Sở Niệm nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên, cô thừa hiểu gậy ông đập lưng ông, thuận thế ấn tay Nguyễn Du Nhiên lên tường.
Đã lâu rồi Nguyễn Du Nhiên không bị đối xử như vậy.
Nguyễn Du Nhiên ngu ngơ:
"Chị làm gì đó?"
"Em nói xem?" Sở Niệm liếc mắt đưa tình, nếu cô thật sự muốn quyến rũ thì tuyệt đối bỏ chị Huệ mấy con phố.
Đổi lại là mình bị đè lên tường Nguyễn Du Nhiên mới biết được tư thế này bị động biết bao, cô uốn éo người, giãy giụa không có kết quả, điện thoại vẫn liên tục reo.
Sở Niệm vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên sợ mình làm Sở Niệm bị thương nên không thật sự dùng lực, cô cười dỗ dành:
"Lúc mẹ đi còn cố ý nói, chị không thể làm cái kia nha."
Sở Niệm thản nhiên:
"Chị biết."
Nguyễn Du Nhiên:...
- ---Hết chương 42----