Chính Trực nghiêng đầu vừa nhìn Nguyễn Du Nhiên đang kể chuyện cổ tích cho mình vừa không tập trung cứ nhìn điện thoại:
"Mommy, truyện cáo nhỏ mời hạc trắng đến nhà ăn mommy đã kể rồi."
"Ờ ờ." Nguyễn Du Nhiên thở ra: "Vậy con buồn ngủ chưa?"
Đôi mắt Chính Trực như bóng đèn 200w sáng choang, nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên lắc đầu.
Nguyễn Du Nhiên hận không thể ngay lập tức nhét nhóc con chết bầm này vào trong chăn để cho nhóc con này ngủ ngay và luôn! Nhưng đối với trẻ con phải kiên trì, huống chi, cô thiếu Chính Trực ba năm bầu bạn, không thể nóng vội, cô lật sách:
"Vậy con muốn nghe gì?"
Cô vừa lật vừa xem nội dung, không khỏi thở dài, trẻ con bây giờ đọc sách thật phong phú.
Chính Trực xem thường nhìn đống sách: "Bây giờ con không xem mấy thứ này." sau đó chỉ chỉ cái tủ bên cạnh: "Kia kìa mommy."
Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu nhìn liền ngây người, trong ngăn tủ là bản ghép âm tứ đại danh tác.
Cái này...
Nguyễn Du Nhiên nuốt nước miếng, thử thăm dò, hỏi:
"Sách này hình như mua lộn rồi... Có cần mommy đổi thành bản tranh vẽ không?"
Chính Trực lắc đầu:
"Đó là con nhờ mẹ mua, bản tranh vẽ đều lừa trẻ nhỏ."
Nguyễn Du Nhiên:...
Nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của mommy mình, Chính Trực lắc đầu:
"Mommy đi đi, con không cần mommy ở cùng con, con tự ngủ."
Nguyễn Du Nhiên nhìn bé con có chút xấu hổ, Chính Trực ngoan ngoãn đắp chăn, bé con nhắm mắt lại, nhỏ giọng thì thầm:
"Đừng có đổi ý đưa con tới nhà bà nội là được."
Nguyễn Du Nhiên:...
Ranh con này thật sự thành tinh rồi.
Nguyễn Du Nhiên bị chọc trúng tim đen có chút xấu hổ, nhưng chút xíu xấu hổ này hiển nhiên không thể áp chế được ngọn lửa phừng phừng bùng cháy trong lòng, cô hôn con gái, xoa đầu con sau đó tắt đèn, những động tác này rất chậm rãi.
Ngay khoảnh khắc cửa bị đóng lại, Nguyễn Du Nhiên gần như tăng tốc gấp ba lần vọt vào phòng tắm, cô có chuyện quan trọng phải làm.
Đây là lần đầu tiên thân mật của các cô sau một khoảng thời gian rất dài.
Cô nhất định sẽ không để cho nó đau đớn giống lần trước.
Nhưng cũng không được hoàn mỹ bởi vì hàng xóm bên cạnh bất ngờ làm party thịt nướng gì đó, một đám người ca hát trò chuyện ồn ào.
Nguyễn Du Nhiên tắm rửa xong, làm cho bản thân trở nên thơm tho ngào ngạt, còn thoa sữa dưỡng da từ đầu đến chân, còn cố ý mặc bộ đồ ngủ ren màu hồng nhạt mà Sở Niệm mua cho cô vào sinh nhật 25 tuổi, cổ tay và cổ đều xịt nước hoa. Sau đó cô hít sâu một hơi đi tới cửa phòng, chuẩn bị đi vào.
Trong phòng tối đen, chỉ có mùi hương trên người Sở Niệm.
Khóe miệng của Nguyễn Du Nhiên cong lên, đều là vợ chồng già, cô còn không biết phu nhân mình thế nào sao? Đang giả vờ ngủ thôi.
Cô cũng không bật đèn, đi thẳng tới bên giường, mở ngọn đèn ngủ đầu giường, cô nhìn Sở Niệm trùm kín từ trên xuống dưới xoay lưng về phía mình, giả vờ thở dài:
"Ngủ rồi à."
Không có người trả lời.
Nguyễn Du Nhiên nghẹn cười, thật sự có thể nhịn, cô vén tóc để mùi hương của mình tỏa ra.
Vén chăn sau đó chui vào, trong lòng chờ đợi mấy giây thì mở chăn của Sở Niệm ra.
Sở Niệm từ đầu đến cuối đều chưa có ngủ, khi người kia nói dỗ con ngủ xong sẽ trở về cùng cô ngủ, lòng cô rất loạn, vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng vừa mong chờ, dường như trở lại lần đầu tiên hai người còn trẻ ngây thơ không biết gì, vừa ngu ngơ vừa bất an lại bị cám dỗ.
Khi người kia cùng với mùi hương ngào ngạt trên người bước vào, cô vẫn không nhúc nhích, còn co rúm người lại, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim của mình.
Đã như vậy còn giả bộ ngủ, Nguyễn Du Nhiên cũng không vạch trần, cô nhếch miệng, Sở Niệm muốn chơi cô tất nhiên hầu.
Cô từng chút từng chút ôm cả người Sở Niệm vào lòng, dùng sức ôm thật chặt, không chừa một khe hở.
Vành mắt Sở Niệm hơi đỏ lên, tư thế ngủ vừa che chở vừa bảo vệ này là tư thế trước đây cô thích nhất. Khi đó vào hè, trên người Nguyễn Du Nhiên luôn đổ mồ hôi, không thích ôm, Sở Niệm lại hiếm thấy làm nũng, Nguyễn Du Nhiên ngạc nhiên vui vẻ và cả kinh sợ, từ đó về sau chỉ cần hai người ngủ trên giường cho dù trải qua "chiến đấu" hăng say mồ hôi nhễ nhại thì Nguyễn Du Nhiên vẫn sẽ ôm lấy Sở Niệm ngủ.
Dần dần, cô cũng hiểu, Sở Niệm thiếu hụt cảm giác an toàn, từ khi còn rất nhỏ, Sở Niệm chỉ có một mình ngủ trên giường, bất kể mưa to gió lớn, bất kể tối tăm thế nào cũng không có ai ôm.
"Còn diễn à?" Nguyễn Du Nhiên vén tóc Sở Niệm, thổi khí bên tai Sở Niệm, Sở Niệm liền run rẩy.
Nguyễn Du Nhiên bật cười, không để bụng, đưa tay c.ởi quần áo của Sở Niệm, Sở Niệm cứng người, nắm lấy tay người kia.
Mặc dù ngọn đèn hơi mờ. Nhưng Nguyễn Du Nhiên rõ ràng nhìn thấy lo lắng trong mắt Sở Niệm, cô mỉm cười:
"Sao, chẳng lẽ cả đời không muốn để em nhìn sao?"
Sở Niệm mím môi, buông tay ra.
Lúc Nguyễn Du Nhiên mở nút áo Sở Niệm cũng đầy yêu thương, vừa mở ra cổ áo cô đã nhìn thấy vết sẹo, cho đến khi mở ra hoàn toàn, vết thẹo này vẫn chưa lâu cho nên không quá tốt, nếu là người khác thì không sao nhưng Sở Niệm thì khác, Sở Niệm vốn dĩ rất trắng, vết sẹo này trên người Sở Niệm quá mức chói mắt.
Nó như con rết vặn vẹo nằm trên cơ thể tuyệt mỹ như ngọc này.
Còn cả vết sinh mổ ở bụng dưới...
Cơ thể này đã từng hoàn mỹ, hôm nay, từ trong ra ngoài đều bị hủy hoại kinh khủng.
Sở Niệm thấy Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm vết sẹo của cô không nhúc nhích, cô cúi đầu cắn môi, giơ tay muốn kéo quần áo che người lại, Nguyễn Du Nhiên đã trước cô một bước, hôn lên vết sẹo của cô.
Từng nụ hôn từng nụ hôn.
Rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng còn mang theo nước mắt...
Cơ thể Sở Niệm khẽ run lên, cô nhắm mắt lại, nước mắt cũng chảy xuống.
Không có ai.
Trên đời này không có ai có thể như Nguyễn Du Nhiên, yêu thương cô vô điều kiện, chưa bao giờ ghét bỏ.
Cô có tài đức gì, đã từng hết lần này đến lần khác bị cô làm tổn thương mà sau đó vẫn có thể giữ lấy cô.
Bên ngoài phòng, vọng lại bài hát từ căn biệt thự ở đối diện. Chẳng biết vì sao vốn dĩ là cuộc gặp gỡ vui vẻ nhưng bên đó lại mở bài hát mang hơi thở bi thương như Ước nguyện sao băng.
- Tôi cần phải khống chế chính mình, không để cho ai nhìn thấy tôi rơi lệ.
Giả vờ không quan tâm em, không muốn nghĩ về em.
...
Mùi vị của nước mắt tràn ngập trong bóng đêm, hôm nay đã có nụ hôn dịu dàng của cô ấy hóa giải.
Đôi tay này, trái tim này đã không còn tức giận không còn không cam lòng gào thét, mà chỉ có sự dịu dàng vô hạn cùng với lưu luyến không thôi.
Sở Niệm ôm lấy Nguyễn Du Nhiên, cảm nhận vuốt v3 an ủi của cô ấy, giờ khắc này, cô chỉ muốn dâng hiến toàn bộ cho cô ấy.
- Chỉ trách mình không có can đảm, con tim đau đến không thở được.
Không tìm thấy được dấu vết của em lưu lại, chỉ biết trơ mắt nhìn em như vậy.
Nhưng không thể làm gì khác để mặc cho em dần dần biến mất khỏi thế giới này.
...
Nước mắt của Nguyễn Du Nhiên cũng rơi xuống, cô cẩn thận hôn Sở Niệm, nếu có thể cô thật hi vọng tất cả hãy ngừng lại ở giờ phút này.
Đến cuối cùng, tóc dài quấn lấy nhau, cơ thể dây dưa, Nguyễn Du Nhiên ôm Sở Niệm, thì thầm bên tai Sở Niệm:
"Niệm Niệm, đừng rời bỏ em."
Nước mắt Sở Niệm cùng với cơ thể run rẩy rơi xuống.
Cô sợ.
Nhưng Nguyễn Du Nhiên lại không sợ sao.
Nếu có một ngày cô thật sự rời đi, có lẽ sẽ đem tất cả đau thương và thống khổ rời đi.
Nhưng, Du Nhiên thì sao?
Đây đã từng là điều cô sợ nhất...
Cô của trước đây chỉ muốn rời đi, muốn Du Nhiên cách xa phần bi thương này.
Hôm nay, trong lòng cô tràn đầy dũng khí, cô phải sống tiếp, bất kể bao lâu, quãng đời còn lại của cô phải yêu thương Du Nhiên thật nhiều.
.......
Sáng hôm sau, Chính Trực thức dậy, bé con ấn nút đồng hồ báo thức.
- Bây giờ là 9 giờ đúng.
Nên ăn rồi.
Bàn chân củ cải be bé bước tới cửa phòng ngủ, muốn gõ cửa nhưng trong phòng lại truyền ra âm thanh kì lạ, Chính Trực nghe một hồi, gương mặt nhỏ nhắn biến sắc, cau mày, sau đó giống như có tâm sự nặng nề đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, có cơm nước hôm qua còn dư lại, Chính Trực muốn dùng lò vi ba hâm nóng lại, nhưng nó quá cao, hơn nữa bên trên có rất nhiều nút, mẹ sợ bé con bị phỏng nên không dạy cho bé con biết dùng như thế nào.
Chính Trực cũng hết cách, bưng dĩa mì Ý còn dư lại của hôm qua đi ra phòng khách, rồi tự mình rót một ly sữa tươi, lặng lẽ ăn.
Cũng may, không bao lâu, hai bà tới.
Nguyễn Thu vừa đi vào đã ồn ào, giang hai tay vui vẻ nhìn Chính Trực:
"Cháu gái bảo bối của bà nội, gặp bà nội con vui không?"
Chính Trực không vui, gương mặt bánh bao nhíu lại, cái miệng nhỏ ấm ức chu lên, tiếp tục cúi đầu ăn.
Sở Thanh vỗ vỗ Nguyễn Thu: "Đừng giỡn nữa, cháu gái không vui kìa." Bà đi tới nhìn đồ Chính Trực đang ăn, dứt khoát đem bỏ qua một bên: "Sao con ăn cơm thừa canh lạnh?"
Nguyễn Thu vừa nhìn mắt đã trợn lên:
"Ai dám để cháu tôi ăn cơm thừa canh cặn? Hai mẹ con đâu, chẳng ra làm sao."
Vừa nhắc tới hai người mẹ, Chính Trực càng tủi thân hơn, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước mắt.
Sở Thanh và Nguyễn Thu nhìn thấy dáng vẻ đó của cháu gái, hai người rất kinh hãi, nhìn nhau không nói.
Hai người đều biết biểu hiện của Chính Trực trong buổi phỏng vấn ở nhà trẻ lần trước, thậm chí Nguyễn Thu còn đem phần ghi hình ở trường mang về xem, sau khi xem xong còn cười tới muốn rớt nước mắt, thẳng thắng mà nói phải khen ngợi cháu gái có thiên phú làm diễn viên, có thể trực tiếp vươn lên làm ngôi sao nhí. Hai bà còn biết bởi vì chuyện này mà Chính Trực và Tiện Tiện cãi nhau, còn bị sốt, không biết vì chuyện này...
Sở Thanh bình tĩnh đi vào bếp, rửa tay, bắt đầu làm bữa sáng cho cháu gái.
Nguyễn Thu nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Chính trực rất muốn cười nhưng bà quan sát xung quanh, haizz, hai đứa kia không biết làm gì? Chẳng lẽ sáng sớm đã cùng nhau ra ngoài rồi?
Nguyễn Thu chọt chọt gương mặt nhỏ của Chính Trực:
"Mẹ và mommy của con đâu?"
Chính Trực cúi đầu, giọng rầu rĩ:
"Vẫn còn trong phòng ngủ."
Giờ này còn ngủ?
Nhưng cũng phải thôi, Niệm Niệm cần nghỉ ngơi.
Không chỉ mình Nguyễn Du Nhiên mà cả nhà đều đang cố gắng.
Thật ra Nguyễn Thu vẫn hi vọng có thể không cần thay tim, không cần làm cuộc giải phẫu với tỉ lệ sống sót không cao, mà có thể đơn giản cố gắng giữ gìn, nhưng trên cơ bản đã đem hồ sơ đi thăm hỏi các chuyên gia trong nước một lần, kết quả cho ra đều là không thể. Sở Thanh là một người quyết đoán, con đường này vào ngõ cụt thì bà bắt đầu tích cực bôn ba khắp nơi tìm tim nguyên, trong mấy ngày nay, hai người lớn tuổi cũng gầy đi rõ ràng.
Nguyễn Thu cũng đau lòng Sở Thanh, bà muốn tự mình bôn ba nhưng Sở Thanh lại nắm tay bà, nhìn bà nói;
"Nguyễn Nguyễn, nhìn hai đứa nhỏ, em mới biết được chỉ cần chị khỏe mạnh, bảo em làm gì cũng được."
Nước mắt của Nguyễn Thu suýt chút nữa rơi xuống, tuy rằng bà không nói nhưng Sở Thanh đều biết. Tiện Tiện là tâm can bảo bối của bà, biết bao lần hừng đông hai ba giờ sáng bà nhìn thấy Nguyễn Thu một mình ngồi trong phòng khách ngây người, hai bà đều biết, nếu Niệm Niệm không giữ được, mạng của con gái... cũng sẽ mất đi một nửa.
Bây giờ, cả gia đình trên dưới đều đồng lòng cố gắng.
Chỉ vì muốn Sở Niệm có thể tiếp tục sống tiếp.
Nguyễn Thu đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ bị mở ra, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm nắm tay nhau đi ra, tóc của hai người hơi rối loạn, cũng không trang điểm, tay trong tay.
Vừa nhìn là biết ngủ ngon rồi, mặt mày cũng hồng hào.
Nhất là Tiện Tiện, cô ngẩng đầu, mặt mày có một luồng khí thoải mái, Sở Niệm thì cúi đầu, mặc cho Tiện Tiện nắm tay.
"Hai đứa con làm gì? Dậy trễ như vậy, còn để cháu của mẹ đói bụng." Nguyễn Thu nhìn hai người kia, trong lòng phỉ nhổ, nhìn bộ dạng này đừng nói là ở trong phòng làm gì đó đi? Cơ thể Niệm Niệm chịu được sao?"
Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu nhìn Sở Thanh trong phòng bếp:
"Mẹ, làm nhiều chút nha, con với Niệm Niệm đều chưa ăn."
Sở Niệm vỗ vỗ tay Nguyễn Du Nhiên sau đó rút tay ra vào bếp giúp đỡ.
Sở Thanh nhìn mặt Sở Niệm đo đỏ, bà cười hỏi:
"Con vẫn ổn chứ?"
Niệm Niệm:...
Nếu như bình thường mẹ nói lời này, cô chắc chắn sẽ không nghĩ sâu xa, nhưng lúc này...
Cô ngẩng đầu liếc nhìn ánh mắt của Sở Thanh, quả nhiên, ngoại trừ cảm giác hòa ái của người mẹ, còn mang theo loại cảm giác mập mờ đã hiểu hết.
Sở Niệm ngay lập tức nghiêng đầu:
"Mẹ, gần đây Tiện Tiện hơi nóng trong người, mì đừng làm cay quá."
Sở Thanh cười cười, đôi vợ chồng son này, rốt cuộc cũng yên tâm rồi.
Trong phòng khách.
Chính Trực vẫn không nói, dáng vẻ có tâm sự y chang Sở Niệm, cứ nghẹn trong lòng.
Nguyễn Thu giỡn một hồi cũng hết cách, bà nhìn Nguyễn Du Nhiên:
"Nè nè nè, vừa phải thôi, con không nhìn một lát người ta cũng không chạy mất đâu."
Nguyễn Du Nhiên ngồi xuống chỗ này mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm Sở Niệm trong phòng bếp, khóe môi kiềm không được giương lên.
Sở Niệm mặc quần jean, áo sơ mi trắng, tóc dài xõa vai, cho dù mặt mộc cũng rực rỡ lóa mắt.
Bộ đồ này, lúc đầu cô để trong rương, đã rất lâu không đυ.ng tới, hồi đại học, Sở Niệm thường xuyên mặc bộ đồ này, khi đó, cô sẽ ôm sách vở lặng lẽ đi qua khuôn viên trường, cùng với tiếng "WOW" là vô số thiếu nam thiếu nữ nhìn theo nuốt nước miếng.
Sở Niệm giả vờ không nhìn thấy, giống như không có gì quấy rầy được cô, chỉ khi nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên xuất hiện cô sẽ mỉm cười rạng rỡ, ngay lúc đó Nguyễn Du Nhiên cực kỳ tự hào, người con gái này thuộc về cô.
Trải qua "Cuộc chiến kịch liệt" tối qua, Nguyễn Du Nhiên không chỉ không mệt mà còn khí thế bừng bừng, cô nhìn khí sắc của Sở Niệm rõ ràng hồng hào hơn cho nên sáng sớm đã cùng Sở Niệm ồn ào:
"Chị mặc bộ đồ hồi đại học này đi."
Sở Niệm quay đầu lại, nhìn Nguyễn Du Nhiên như nhìn kẻ điên:
"Đừng giỡn nữa, 8 giờ rồi, con đang chờ ăn kìa."
Nguyễn Du Nhiên mặc kệ, cô bước tới, từ phía sau ôm lấy Sở Niệm:
"Nếu chị không thay, em để con khỏi ăn luôn, tin không?"
Sở Niệm vẫn muốn đẩy người kia ra, nhưng người nào đó vẫn ôm chặt eo cô, thổi khí bên tai cô:
"Tối hôm qua, em thấy vẫn chưa đủ nha~"
Ngay lập tức, ngọn lửa xinh đẹp lượn lờ trên gương mặt xinh đẹp của Sở Niệm, cô đẩy Nguyễn Du Nhiên ra.
Người này mềm cứng đều dùng.
Sở Niệm không chịu nổi, huống chi bây giờ Nguyễn Du Nhiên đã giải phóng bản thân, cô cần gì nhất định phải làm vậy.
Hết cách rồi, Sở Niệm đè nén suy nghĩ này tìm bộ đồ kia, sau khi cô mặc vào bình tĩnh nhìn Nguyễn Du Nhiên, ánh sáng sớm mai rực rỡ từ cửa sổ xuyên vào trong, chiếu lên người Sở Niệm, cả người giống như khối ngọc điêu khắc tinh xảo, toát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nguyễn Du Nhiên nuốt nước miếng, cô đi tới ôm lấy Sở Niệm:
"Chị thật đẹp."
Sở Niệm dựa vào Nguyễn Du Nhiên:
"Không bằng trước đây."
Nguyễn Du Nhiên biết người này lại nghĩ quá nhiều, cô mỉm cười, nói bên tai:
"Chị không cảm thấy trước đây chị quá hoàn mỹ lại cao ngạo lạnh lùng, chỉ có bây giờ có vết sẹo, ngược lại tăng thêm cảm giác hấp dẫn, mê người hơn trước kia."
Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên.
Nguyễn Du Nhiên mỉm cười: "Chị không tin?" Cô ôm ngang Sở Niệm, Sở Niệm bất ngờ hét lên, người này quá gầy, Nguyễn Du Nhiên cảm giác xúc cảm không bằng trước đây nữa, cô cười hì hì: "Vậy để em tự mình hành động cho chị xem."
Mặt Sở Niệm đỏ lên:
"Em muốn làm gì? Lát nữa Chính Trực sẽ dậy đó."
Nguyễn Du Nhiên cong khóe môi:
"Chị luôn lo con gái sau này không đủ độc lập tự chủ à? Bây giờ là lúc rèn luyện rồi."
...
Buổi sáng tinh thần thật sảng khoái.
Nhớ đến cảnh vừa rồi, Nguyễn Du Nhiên tự mình bật cười, tâm của cô đã rất lâu chưa được thoải mái thế này.
Nguyễn Thu nổi giận, bà nhéo mặt Nguyễn Du Nhiên ngay và luôn:
"Mẹ kêu con chăm cháu, ai mượn con nhếch miệng cười như con ếch vậy làm gì?"
Nguyễn Du Nhiên bị đau, gạt tay mẹ mình ra, nhìn Chính Trực.
Chính Trực quả thật là lạ.
Thậm chí lúc cô nhìn thì Chính Trực né tránh ánh mắt của cô mà còn... sợ?
Nguyễn Du Nhiên sững sờ, cô nhanh chóng bước tới ôm lấy con gái:
"Bảo bảo, con sao vậy?"
Sở Thanh và Niệm Niệm đang ở trong bếp nghe thấy cũng đi tới xem thử, cả gia đình quây quanh Chính Trực.
Chính Trực cúi đầu, không nhìn mọi người, rõ ràng có tâm sự.
Sở Niệm đi tới, cô ngồi trên ghế ôm Chính Trực vào trong lòng, hôn lên mặt con:
"Chính Trực, xảy ra chuyện gì nói với mẹ nha."
Chính Trực vẫn không chịu lên tiếng, bé con len lén liếc mắt nhìn Nguyễn Du Nhiên.
Sở Niệm suy nghĩ sau đó thử hỏi:
"Có phải con đái dầm không?"
"Không phải!" mặt Chính Trực ngay lập tức đỏ lên: "Con không có đái dầm, con là đại bảo bảo, sao lại đái dầm!?"
Mọi người đều bị chọc cười, đại bảo bảo này rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện, vậy thì tốt rồi. Nhưng cũng không biết là chuyện gì có thể để cho bé con sợ như vậy?
Sở Thanh nghiêm túc nhìn hai người:
"Có phải hai đứa con không cẩn thận để cho cháu nhìn thấy?"
Sở Niệm không dám nhìn mẹ, ngược lại Nguyễn Du Nhiên đưa đầu qua:
"Không thể nào, con dùng nhân cách của mommy ra cam đoan, sáng sớm tụi con không có làm gì bên trong cả!"
Nguyễn Thu:
"Ranh con, dám dùng nhân cách của mẹ ra cam đoan cái gì!?"
Chính Trực ngẩng đầu, xoa xoa mặt Sở Niệm, cực kỳ đau lòng hỏi:
"Mẹ, mẹ có đau không?"
Chuyện gì vậy?
Sở Niệm giật mình, kinh ngạc nhìn Chính Trực.
Một câu nói làm cho tất cả mọi người đều mơ hồ.
Chính Trực nhìn Nguyễn Du Nhiên, nhỏ giọng:
"Đồ xấu xa!"
Nguyễn Du Nhiên:???
Dù sao có hai bà và mẹ ở bên cạnh, lá gan của Chính Trực cũng lớn hơn, bất ngờ òa khóc, "hu hu hu" nước mắt chảy ròng, bé con rúc vào lòng Sở Niệm: "Mommy là đồ tồi, con nghe thấy mommy đánh mẹ, mẹ đau nên cứ "A a a a" còn thở d.ốc nữa, mẹ là người xấu, bắt nạt mẹ! Từ sáng con thức dậy đã kéo dài hơn một tiếng, hu hu hu..."
3
Nguyễn Du Nhiên:.........
Móa nó.
- --Hết chương 41---