Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chương Trình Kết Hôn Trước Khi Ly Hôn

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Chính Trực tới đây, gọi bà nội.

Chính Trực nghe thấy Sở Niệm bảo gọi "bà nội", Chính Trực lại càng hoảng sợ, bé con nhanh chóng chạy đến phía sau Sở Niệm ẩn náu, tay ôm chặt eo mẹ mình, trốn tránh không dám hiện ra.

Chính Trực lớn lên thật sự cực kỳ đáng yêu, tuy rằng sắc mặt có chút vàng vọt, cơ thể cũng gầy hơn một chút so với những đứa trẻ bình thường, thế nhưng đôi mắt long lanh nước to tròn giống như quả nho vừa hái, phối với hai nhúm tóc nhỏ, đáng yêu đến bùng nổ.

Ánh mắt Sở Thanh đỏ bừng, bà thuận tay đưa món quà nhỏ bà mang theo đưa ra:

"Chính Trực, đây là quà bà mua cho con."

Giọng bà nghẹn ngào run run, lúc đầu Sở Thanh dựa theo tuổi của cháu gái nhỏ mà mua một vài con gấu bông, nhưng Sở Niệm nói cho bà biết, Chính Trực không giống những đứa trẻ khác, chỉ số IQ của bé con có vẻ cực kỳ cao, mấy loại đồ chơi ấu trĩ đứa nhỏ này sẽ "xem thường", từ khi còn rất nhỏ đã có chút thể hiện, chỉ là theo tuổi tác lớn lên, cũng ngày càng nổi trội mà thôi.

Đôi mắt Chính Trực long lanh nước như trực chờ muốn tràn ra, bé con ngửa đầu nhìn Sở Niệm, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến, Sở Niệm lòng đầy chua xót, cô xoa đầu con gái, nói:

"Có thể nhận."

Lúc này Chính Trực mới gật đầu, bé con nhút nhát nhìn Sở Thanh, cúi đầu nhận lấy món đồ chơi, nhỏ giọng nói:

"Cảm ơn ạ."

Giọng non nớt nhỏ nhẹ nói tiếng "Cảm ơn" hòa tan lòng Sở Thanh, mặc dù không nghe được từ "Bà nội" nhưng bà vẫn hiền lành nhìn Chính Trực:

"Con không cần cảm ơn."

Sở Thanh mua bộ lego xe cơ giới kinh điển của Breguet, chiếc xe này cần mấy nhìn miếng lego lắp ráp lại, đừng nói là trẻ con, cho dù người trưởng thành lắp ráp cũng là chuyện khó khăn.

Thế nhưng chờ bà và Sở Niệm pha được trà ngon ngồi trên ghế sofa thì Chính Trực ngồi ở trên tấm thảm đã lắp xong hình dáng.

Sở Thanh cố ý quan sát rất cẩn thận, Chính Trực là một đứa trẻ rất tỉ mỉ, lúc ban đầu không phải mở bao ra mà là cẩn thận quan sát dáng vẻ chiếc xe trên hộp bên ngoài.

Dù còn rất nhỏ, đôi lông mi ươn ướt khẽ chớp chớp, vầng trán thật rộng, vành tai mềm mại như tơ, hai nhúm tóc nho nhỏ trên đầu rất đáng yêu.

Ánh mắt của Sở Thanh căn bản không có cách nào từ trên người cháu gái rút ra.

Năm tháng mơ hồ, bà dường như nhìn thấy được Tiện Tiện khi còn bé.

Sở Niệm biết tâm tư của bà, cô cũng đồng thời nhìn Chính Trực, chậm rãi nói:

"Chính Trực rất thông minh, sau khi sinh ra đã không giống với những đứa trẻ khác, không thích khóc không thích ồn ào, chỉ có tháng đầu tiên uống sữa vào ban đêm, sau này ngủ một giấc ngủ tới sáng, lớn hơn một chút, con phát hiện trí nhớ của con bé rất tốt, chưa tới một tuổi có thể phân biệt rõ màu sắc và hình học cơ bản, lúc hai tuổi lắp ba lắp bắp có thể nói chuyện... bé con rất giống Tiện Tiện, rất hiểu chuyện... thật sự rất hiểu chuyện..."

Nghe thấy hai chữ "Tiện Tiện", Chính Trực giống như phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, trong tay vẫn cầm mảnh lego, theo bản năng gọi:

"Mommy?"

Trong mắt Sở Niệm tràn đầy sự dịu dàng, dạt dào tình thương của người mẹ, cô giống như các bà mẹ khác, nói đến con cái của mình điều có một loại kiêu ngạo tựa như "trên trời dưới đất, chỉ con tôi hơn hết", cô cười nhìn Chính Trực, cho con một đáp án chính xác:

"Đúng vậy, mommy."

Chóp mũi Sở Thanh chua xót, qua hồi lâu, bà khẽ nói:

"Bây giờ con bé..."

Sở Niệm biết bà đang nói gì, cúi người kéo ngăn kéo ở bàn trà lấy ra hai túi hồ sơ thật dày từ bên trong ra:

"Mẹ, đây là tất cả những ghi chép trị liệu mấy năm nay của Chính Trực."

Tay Sở Thanh có chút run rẩy, bà luôn là người quả quyết, nhưng giờ khắc này, bà lại do dự.

Tay nhẹ nhàng run lên, lúc sau mới nhận lấy bản báo cáo.

Vừa mở ra tất cả đều chằng chịt tiếng Anh, Sở Thanh cau mày, nhìn chằm chằm hồi lâu, nói:

"Suy giảm miễn dịch."

Sở Niệm gật đầu, trong ánh mắt mang theo hổ thẹn: "Tuy rằng lúc mang thai con đã tận lực tránh sử dụng thuốc nhưng vẫn tạo ra ít tác dụng phụ." Lúc cô đang nói cửa bị gõ, Lilo đi đến, bà ấy là người rất thích cười, trên mặt luôn là nụ cười nói: "Tới giờ uống thuốc rồi."

Sở Niệm gật đầu, cô nhận lấy đống thuốc đủ màu trong tay Lilo, không do dự cầm lấy ly nước ngửa đầu uống hết.

Lilo lại cười tít cả mắt nhìn Chính Trực:

"Còn con nữa, Chính Trực, đây là của con."

Mắt Chính Trực nhìn chằm chằm món đồ chơi, đang cực kỳ nghiêm túc căn bản không nghe được bên ngoài nói gì.

Lilo như đã thành thói quen, bà đi tới đem nước ấm và thuốc đưa tới bên miệng Chính Trực, Chính Trực cũng không hề nhìn trực tiếp nuốt.

Mặc dù ngày đó sau khi gặp mặt Sở Niệm, Sở Thanh về đến nhà nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều, đủ các loại tình huống tốt nhất... cũng như xấu nhất, thế nhưng tất cả tưởng tượng đều tồn tại trong đầu bà khác xa với hình ảnh rành rành trước mắt, nó tác động đến tâm người ta.

Trước đây, người trong nhà đều biết, Sở Niệm của lúc trước không sợ trời không sợ đất, nhược điểm duy nhất chính là sợ đau sợ uống thuốc.

Nhưng bây giờ.

Còn Chính Trực nữa... đứa trẻ này còn thiếu mấy tháng mới được ba tuổi... mà trẻ con lúc uống thuốc, cha mẹ đều phải dùng đủ loại biện pháp, thậm chí cầm kẹo dụ dỗ cũng chưa chắc chịu uống, nhưng đứa trẻ này lại uống mà không hề nhìn.

Sở Thanh nhìn các loại thuốc đặt trên bàn, đủ loại màu sắc bên trong các lọ thuốc, phía trên còn dán thêm nhãn, nhưng vẫn làm cho người ta hoa cả mắt.

Lần trước hai người gặp mặt ở tiệm cafe.

Sở Niệm chỉ nói với bà là cô bị bệnh, còn chuyện đứa trẻ cũng không nói cụ thể.

Sở Niệm nhìn Chính Trực:

"Mommy, mẹ biết không? Chính Trực rất lợi hại, nhiều thuốc như vậy nhưng nếu như Lilo không ở đây con bé có thể phân được rõ ràng thuốc nào của con thuốc nào của con bé, lúc nào con bé nên ăn gì, lúc nào con nên ăn gì, thậm chí còn nhớ rõ ràng cũng như hiểu hết tất cả so với con."

Mặc dù lời này mang theo nụ cười thế nhưng nước mắt của Sở Thanh đã chảy xuống rồi:

"Niệm Niệm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Sở Niệm không phải người giỏi biểu đạt, cô có khuynh hướng muốn để Sở Thanh nhìn thấy, cô uống một ngụm nước, yếu ớt nói: "Thời gian khó khăn nhất đã qua rồi, bác sĩ nói chỉ cần qua ba tuổi là tốt thôi, qua ba tuổi là tốt thôi..." Cô nuốt nước mắt vào trong: "Mommy, mẹ còn nhớ hồi lớp 11 không, Tiện Tiện cùng mọi người cãi nhau."

Năm lớp 11...

Khi đó Tiện Tiện thương tâm, nhà trường tổ chức hội nghị chuyên đề cho phụ huynh học sinh, trong buổi họp, một đống các bậc cha mẹ mở miệng là "An An của tôi", "Bảo Bảo của tôi", "Tâm can của tôi" đủ loại tên Anh văn như thủy triều gọi, đến lượt nhà cô, Nguyễn Thu dõng dạc nói: "Tiện Tiện nhà tôi-" câu nói tiếp theo còn chưa nói hết tất cả mọi người cười òa lên.

Khi đó Nguyễn Du Nhiên ở thời kỳ trưởng thành, ở trường học cũng là chị đại, sự tồn tại cũng lớn, "mặt mũi" hai chữ này rất trân quý.

Vì thế, ai kia suýt chút nữa âm thầm rời nhà trốn đi, cứ như vậy cả một tuần không cùng hai mẹ nói chuyện, sau đó vẫn là Sở Niệm tới, cô nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Nguyễn Du Nhiên bật cười:

"Đừng giận, cũng gọi nhiều năm rồi."

Vành mắt Tiện Tiện đỏ lên: "Chị còn cười?! Chị vốn dĩ không biết nỗi đau của người ta, nếu như nhan sắc của em bình thường thì không nói gì." Cô đưa tay bắt lấy một luồng gió trong không trung vào tay: "Một cô gái xinh đẹp như em, vốn dĩ nên có một cái tên ngầu ngầu soái soái như gió, thế nhưng hai bà mẹ khó ưa của em, chỉ biết tự mình thể hiện tình cảm, cho em một cái tên đáng chê cười như thế, Tiện Tiện? Ha Ha, người khác vừa nghe đã muốn từ phía sau đá vào mông người ta! Sau này nếu như em làm mẹ, em tuyệt đối sẽ không làm như vậy!"

Sở Niệm cười hỏi:

"Vậy em sẽ làm thế nào?"

Nguyễn Du Nhiên hai tay chống nạnh: "Em sẽ gọi con em một cách ngay thẳng chính trực, gọi là----" cô suy nghĩ: "Gọi là Chính Trực! Hừ hừ, em sẽ không giống hai mẹ của mình, mỗi ngày đều bỏ mặc con mình, em muốn dùng sinh mệnh của mình yêu thương con bé!"

Đã rất lâu rồi.

Nguyễn Du Nhiên đều không còn nhớ rõ nữa.

Sở Thanh có chút hoảng hốt, nhớ thì nhớ nhưng không rõ ràng lắm:

"Hơn 10 mấy năm rồi, con còn nhớ kỹ..."

Nói đến Nguyễn Du Nhiên, trong mắt Sở Niệm luôn có ý cười:

"Dạ, 13 năm rồi."

Cô vẫn nhớ, đều nhớ hết.

Chỉ cần là lời người kia nói, Sở Niệm đều nhớ.

"Mẹ nhớ con và Tiện Tiện từng kiểm tra tổng quát, họ nói không thể mang thai." Sâu trong ký ức của Sở Thanh, khi đó bầu không khí trong nhà không quá tốt, Nguyễn Du Nhiên từ nhỏ đã thích trẻ con, còn đặc biệt có duyên với trẻ con, đừng nói trong nhà, cả khi tổ quay gặp gỡ, nhất định trẻ con là nhất.

Mặc dù Nguyễn Du Nhiên có chút tiếc nuối nhưng từ nhỏ đến lớn cô đều lạc quan, không có bất kỳ vấn đề nào cản trở nào hay không vượt qua được, cô chỉ khổ sở sa sút tinh thần mấy ngày, rất nhanh liền nghĩ thông suốt.

Không có con thì không có con.

Cô có Sở Niệm là được.

Hơn nữa sẽ không có người cùng cô tranh sủng.

Cô là một người lòng dạ hẹp hòi, không cho phép bất ai chia cắt tình yêu của các cô.

Thậm chí cô sợ hai mẹ mình gây khó dễ, vào một buổi sáng sớm, đột kích đến kiểm tra phòng ngủ của hai mẹ, cũng không quan tâm hai người vẫn còn chưa tỉnh ngủ, trực tiếp chui vào giống như khi còn bé, ôm lấy Nguyễn Thu và Sở Thanh hôn mỗi người một cái, người kia cười đểu, đặc biệt nịnh nọt.

Sở Thanh nhếch miệng cười, Nguyễn Thu thì không giống bà, thật sự tức giận, vốn dĩ tối hôm qua bà "làm lụng vất vả quá độ" bây giờ bị chọc tức mà thức dậy, cơn giận ngùng ngục, cực kỳ khó chịu:

"Sáng sớm con hôn vợ mẹ làm gì, con không có hả?"

Hai bà mẹ này rất đặc biệt, đôi khi "không biết xấu hổ" y như nhau.

Rất lâu, rất nhiều buổi trưa, Sở Niệm và Sở Thanh ngồi chung ăn điểm tâm, hai người liếc mắt nhìn nhau, không cần nói gì giống như thần giao cách cảm, hai người kia... thỉnh thoảng đến nỗi công khai so đo thể lực, so đo bên trong...ai hơn, một lời khó nói hết. Nhưng dù sao gừng càng già càng cay, Nguyễn Du Nhiên so về bỉ ổi đê tiện thì sao hơn được Nguyễn Thu, có đôi khi cô tức giận nghiến răng đi tìm Sở Niệm làm nũng:

"Người yêu ơi, hay là chúng ta dọn ra ngoài đi."

Sở Niệm cười cười:

"Không được."

Ngay lập tức Nguyễn Du Nhiên giống như con mèo, dán lên người Sở Niệm làm nũng khóc lóc om sòm:

"Vợ nhà người ta đều không thích vợ mình bên nhau à, chị sao vậy? Còn thân với hai mẹ hơn cả em."

Sở Niệm cúi đầu khẽ cười, xoa đầu vuốt giận cho người kia.

Một gia đình ấm áp cho dù nằm mơ cô cũng không nghĩ tới có một ngày lại có được, cô quý trọng xem như báu vật.

Nguyễn Du Nhiên dứt bỏ "chiến tranh" và "thù hận" thì giống như mèo con chui vào mẹ Thu làm nũng:

"Mẹ, con thương lượng với mẹ chuyện này."

Nguyễn Thu mắt cũng không chớp.

Ai kia giơ tay kéo mí mắt bà mở ra:

"Con thấy hai mẹ tình cảm nồng thắm thật cảm động, thân là con của hai người, con thật sự vui mừng."

Sở Thanh:...

Nguyễn Thu:

"Nói tiếng người."

Nguyễn Du Nhiên:

"Người ta thật sự rất yêu rất yêu hai mẹ á, moa moa, mua~biubiu, bắn tim."

Nguyễn Thu cắn răng chịu đựng:

"Ấu trĩ chết đi được, con biết là được rồi, có thể từ trong bụng hai mẹ đây chui ra đơn giản là chuyện tốt đời trước con làm được, xuất thân đã ngậm chìa khóa vàng còn có hai bà mẹ xinh đẹp như hai mẹ đây."

Nguyễn Du Nhiên cười giống như hoa loa kèn:

"Còn sao nữa? Không chỉ mỹ lệ còn cực kỳ kiều diễm như cô gái trẻ vậy đó."

Miệng Nguyễn Thu giương lên như miệng bình có thể chạm nắp:

"Chính là vạy, mỹ mạo nữa, giống như cô gái nhỏ mười tám tuổi."

Nguyễn Du Nhiên cười ha ha như tiếng chuông lớn:

"Cô gái nhỏ của tụi con ơi, cố gắng thêm chút nữa sinh cho con một cô em gái nha."

Nguyễn Thu:...

Sở Thanh:...

Fu.ck.

Cái con nhóc khó ưa này*.

*瘪犊子:Ngôn ngữ vùng Bắc Kinh Trung Quốc nói về con bê mới sinh bị dị dạng, còn mang ý mắng chửi người khác là một người hư hỏng, đáng ghét, hay làm những chuyện mà người khác không dám làm.

Hóa ra là đào hố chờ bà đây nhảy xuống.

Chuyện này cũng không trách Nguyễn Du Nhiên khi tạo áp lực cho hai bà mẹ, cô quá hiểu Sở Niệm, người kia nhất định sẽ áp lực rất lớn.

Sở Niệm quả thật khổ sở, cảm xúc tuột dốc rất lâu, từ nhỏ đã có thói quen che dấu cảm xúc, cho rằng đã ngụy trang đủ tốt nhưng vẫn bị người kia phát hiện.

Thật ra từ ánh mắt lưu luyến lưu không chịu rời khỏi ngày đó đặt trên người cô thì cô đã biết, Sở Niệm cực kỳ tự ti.

Từ mọi phương diện mà nói, Sở Niệm cùng Nguyễn Du Nhiên là một trên trời một dưới đất.

Sở Niệm còn nhớ rõ khi còn bé, ở nhà ba, mẹ kế thường cười khẩy với cô:

"Mày là một đứa thấp hèn xấu xa, người Sở gia tụi bây cũng không biết xấu hổ, đều thứ máu lạnh, cũng không xứng có được tình yêu. Nɠɵạı ŧìиɧ còn ở bên ngoài làm thứ đàn bà d.âm đãng. Thật sự cho rằng tao thích ông ta à? Tao thích ông ta cái ***."

Quả nhiên, mấy năm sau, cô chính mắt nhìn thấy một gia đình sụp đổ thế nào, cô nhìn thấy mẹ cô lạnh lùng dẫn cô đi, cô nhìn thấy ba cô cúi đầu quỳ trên mặt đất kéo tóc dáng vẻ thống khổ.

Có lẽ là bị thương thấu tim.

Mẹ của Sở Niệm đối với Sở Niệm lạnh lùng như băng, bà dồn toàn bộ tinh lực vào trong công việc, ở nhà đã ít lại càng ít hơn, bà mua cho Sở Niệm rất nhiều thức ăn đông lạnh, để cô khi đói bụng thì tự mình nấu.

Có rất nhiều thời điểm, Sở Niệm ăn bánh chẻo đông lạnh, một mình lặng lẽ rơi nước mắt.

Cũng may...

Khi đó Nguyễn Du Nhiên sẽ gọi video với cô, Tiện Tiện trong màn hình mặt mày rạng rỡ, hai chân chéo nguẩy nằm trên giường, nhướng mày oán giận Sở Niệm: "Cậu biết mình đáng thương cỡ nào không? Hai mẹ của mình tự nhiên đi Hải Nam, đi tắm uyên ương, để một thiếu nữ xinh đẹp như mình ở nhà, để mình ăn những thứ còn không bằng con chó nhà mình ăn thì không nói..." cô nhìn nhìn Sở Niệm, đôi mắt lóng lánh: "Ê, cậu đang ăn gì đó?"

Sở Niệm dời màn hình xuống:

"Bánh chẻo."

"Wow!" Nguyễn Du Nhiên nuốt nước miếng: "Ngon quá ngon quá, mình đang thèm muốn ăn một miếng, cậu đừng ăn hết, chờ chút mình đi tìm cậu!"

...

Khi đó, Nguyễn Du Nhiên luôn là dáng vẻ yêu thương Sở Niệm, cô ấy không thèm ăn đồ ăn của đầu bếp làm, một hai từ xa chạy tới nhà cô, cùng cô tranh cướp cái dĩa bánh chẻo đông lạnh.

Đến cuối cùng, Nguyễn Du Nhiên vỗ vỗ bụng, ợ một tiếng cực kỳ chướng tai gai mắt.

Từ nhỏ đến lớn, trước sau Sở Niệm không tươi cười với người khác, chỉ khi cười thật tâm thì giống như gió xuân thổi nhẹ lên mặt hồ, tạo nên chút gợn sóng.

Năm ấy 18 tuổi.

Sở Niệm viết vào trong quyển nhật ký.

Đời người, luôn luôn có rất nhiều lúc đau khổ và bi thương, theo sự lớn lên của tuổi tác đều sẽ hoài niệm sự hồn nhiên ngây thơ khi còn bé.

Tôi đại khái là không muốn nhớ lại. Bởi vì cả đời tôi giống như không được người thích dù tôi không có cách nào lựa chọn được sinh ra.

Cũng may, có em ấy.

Em ấy là thuốc của tôi.

Nguyễn Du Nhiên là thuốc của Sở Niệm.

Cô ấy sẽ bao dung tất cả cho cô.

Ở trong mắt người ngoài nhìn thấy Sở Niệm là một nữ thần cao ngạo lạnh lùng, rất dè dặt, cao quý, không dễ dãi cười một cái.

Thế nhưng đối với Nguyễn Du Nhiên mà nói, Sở Niệm là một đứa trẻ thiếu tình thương cho nên Tiện Tiện từ nhỏ đã muốn bảo vệ Sở Niệm.

Cô đã thề, cả đời này không cho phép bất cứ ai ức hϊếp Sở Niệm.

Vì vậy sau này, hai người bởi vì tính cách, cãi nhau rất nhiều lần, mỗi một lần Nguyễn Du Nhiên đều tàn nhẫn hạ quyết tâm, cô không muốn thích Sở Niệm nữa, cái tên chết bầm kia ngoại trừ lớn lên xinh đẹp thì còn có gì nữa? Tính cách thì lạnh lùng, cũng không biết làm nũng, sẽ không tỏ ra yếu kém, lại không biết biểu đạt, có đôi khi có thể khiến người ta tức chết.

Thậm chí năm thứ hai đại học, Nguyễn Du Nhiên quả thật cùng Sở Niệm chiến tranh lạnh một tháng.

Cô xem Sở Niệm như không khí.

Khi đó Sở Niệm sức khỏe cũng không phải là tốt, hơi yếu, nhất là khi trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao, đến tiết thể dục chạy xong, cô đi bộ rất lâu mới trở về.

Một lần kia, đúng lúc trải qua đại hội thể dục thể thao mùa thu, Nguyễn Du Nhiên ngậm kẹo que, xắn một ống quần cùng một đám người kéo bè kéo phái lướt qua trước mặt Sở Niệm, gương mặt kia lạnh như mùa đông.

Sở Niệm nhảy xa xong, cô còn chưa từ hố cát đi ra, ánh mắt thì cứ nhìn người kia.

Nguyễn Du Nhiên biết cũng nhưng giả vờ không nhìn thấy, cô hạ quyết tâm rồi, cho nên cười cười nói nói với người bên cạnh, cô muốn tàn nhẫn ngược Sở Niệm.

Thế nhưng.

Tuy rằng người thì ngược được rồi nhưng trong lòng cô không hề dễ chịu, người ta không nhìn ra nhưng cô hiểu rất rõ Sở Niệm, biết rõ sáng nay trong ánh mắt Sở Niệm nhìn cô đều là cầu xin.

Cái người này tỏ ra yếu đuối nhưng vì sao không nói?

Chỉ cần cô ấy mở miệng, Nguyễn Du Nhiên nhất định không cố kỵ mà đi tìm cô ấy.

Hai người cứ giằng co suốt một tuần, Nguyễn Du Nhiên vận động xong đang trên đường trở về ký túc xá thì gặp Đại Hoa bạn của Sở Niệm, Đại Hoa thấy Nguyễn Du Nhiên liền liếc nhìn bằng nửa con mắt.

Ôi trời ơi.

Còn trợn trắng với cô?

Mí mắt Nguyễn Du Nhiên khẽ động, cô ngước mũi lên trời trợn mắt tuyệt tình rời đi.

Đại Hoa cực kỳ tức giận, cô tức giận, cô không chịu nổi Nguyễn Du Nhiên khıêυ khí©h như vậy:

"Hừ, hồ ly tinh!"

Hồ ly tinh???

Trời ơi.

Nguyễn Du Nhiên nghe xong tâm tình không tệ, đối với lời này xem như khen ngợi:

"Nè, Muốn đánh nhau không?"

Ai trong cái trường này không biết, Nguyễn Du Nhiên là một phú nhị đại rảnh rỗi thì thích gây chuyện, ai cũng không dám chọc vào.

Đại Hoa nghe xong sắc mặt liền thay đổi, cô lui về sau một bước, có chút khó chịu:

"Nếu như cậu không thích Niệm Niệm nhà tôi thì đừng trêu chọc cậu ấy."

Nguyễn Du Nhiên vừa nghe liền xé mặt:

"Niệm Niệm nhà cô?"

Đại Hoa ưỡn ng.ực:

"Vốn dĩ là vậy, cậu có biết mấy ngày này tối nào sau khi tắt đèn cậu ấy cũng lén lút khóc, ở trên giường run rẩy, cậu ấy cho rằng tôi không biết nhưng ở giường dưới sao tôi lại không biết."

Nguyễn Du Nhiên sững sờ, cô kinh ngạc nhìn Đại Hoa.

Khí thế đó, ánh mắt đó.

Đại Hoa chột dạ hơi ngẩng đầu né tránh:

"Cũng không biết cậu tốt chỗ nào, chẳng phải trong nhà có tiền à, vóc người xinh đẹp, khí chất có chút chút, tôi nhìn cũng không có gì hơn."

Đại Hoa tự nói xong cũng cảm thấy hình như không hợp tình hợp lý.

Cô lắc đầu, xoay người rời đi, lại bị người kia kéo tay lại:

"Đừng đi."

...

Buổi tối đêm đó.

Ký túc xá tắt đèn.

Sở Niệm nhìn điện thoại, nhìn tin nhắn trống rỗng, cô khẽ thở dài.

Ngày thứ 32.

Cô mở tin nháp trong phần tin nhắn.

- Tiện Tiện, mình nhớ cậu.

Cô không dám gửi Nguyễn Du Nhiên, cũng không chịu nổi dày vò trong lòng, mỗi ngày cứ để nó trong tin nhắn nháp.

Mỗi khi đêm xuống, nỗi nhớ lan tràn, cô cực kỳ nhớ Nguyễn Du Nhiên.

Thế như, có tác dụng gì chứ?

Tiện Tiên không cần cô.

Người đó chói mắt như vậy.

Bất kể đi nơi nào trước sau đều có người vây chặt, không thiếu người theo đuổi.

Nguyễn Du Nhiên giả thành Đại Hoa nằm ở giường dưới yên lặng chờ đợi, quả nhiên cảm giác có gì đó không đúng, mặc dù giường không có run run quái dị như Đại Hoa nói, nhưng rõ ràng nghe thấy vài tiếng híc híc.

Không biết là khóc thật không...

Nghĩ tới đây, Nguyễn Du Nhiên lòng đau như cắt, cô hận không thể tát mình mấy bạt tai.

Cần gì cùng người kia giận dỗi?

Hết cách rồi.

Nguyễn Du Nhiên len lén bò lên, Sở Niệm tưởng là Đại Hoa, giọng có chút nghẹn ngào:

"Đại Hoa, có chuyện gì không?"

Cũng không phải là có chuyện.

Nguyễn Du Nhiên xốc chăn của Sở Niệm lên, lập tức chui vào, Sở Niệm kinh ngạc kêu lên, theo bản năng liền đẩy người kia ra ngoài, từ nhỏ cô có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, chưa bao giờ để cho người khác lên giường của cô, dù là Đại Hoa cũng không được.

Nguyễn Du Nhiên cười cợt nhã, cô thuận thế bắt lấy hai tay của Sở Niệm, nhỏ giọng:

"Là mình."

Vừa nghe được giọng này, Sở Niệm giống như bị điểm huyệt, không nhúc nhích.

Nguyễn Du Nhiên cười xấu xa sát tới, cô dán đến bên tai Sở Niệm thở một luồng khí:

"Cậu nói xem, nhớ người ta không nói cho người ta biết, tự mình len lén nhớ nhung, nghe Đại Hoa nói, mỗi ngày vào buổi tối giường đều run run? Có phải tự mình âm thầm làm chuyện xấu gì không?"

Ngay lập tức mặt Sở Niệm đỏ lên.

Tuy rằng Nguyễn Du Nhiên không nhìn thấy nhưng biết khóe môi Sở Niệm giương lên, nhào vào lòng cô.

Ây da. Nếu không giải thích... vậy thì đừng giải thích.

Chỉ cần tiếp xúc thân mật thôi.

............

Không thể cứ tiếp tục chìm đắm chuyện cũ, trong chuyện tình cảm của hai người, Sở Niệm vẫn luôn nằm ở trong trạng thái "thua kém", thật ra Nguyễn Du Nhiên cũng ngấm ngầm nói với Sở Niệm rất nhiều lần, chẳng biết cảm giác tự ti của Sở Niệm từ chỗ nào chui ra: vóc dáng thì đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cả nam lẫn nữ không biết bao nhiêu người hâm mộ*, cô gái này ở trước mặt người khác cũng bày ra dáng vẻ nữ thần cao quý, nhưng ở bên cô sao lại tự mình lo được lo mất vậy chứ?

Cho nên Nguyễn Du Nhiên bởi vì biết Sở Niệm đa sầu đa cảm nên mới sớm đánh tiếng với hai mẹ của mình.

*Nguyên văn 跪舔 (quỳ liếʍ) ở đây nghĩa là thần tượng, hâm mộ, tôn thờ

Người trong nhà không ai được nói một câu về chuyện đứa nhỏ.

Nhưng Sở Niệm vẫn đi khắp nơi "xem bệnh", thậm chí còn hai lần phẫu thuật thông ống dẫn trứng.

Phẫu thuật đó đau đớn biết bao...

Nguyễn Du Nhiên tận mắt nhìn thấy một bà chị cao lớn thô kệch cực kỳ cởi mở cười đi vào, sau khi làm xong phẫu thuật lúc đi ra sắc mặt tái nhợt được chồng đỡ vừa khóc vừa mắng chửi người:

"Mẹ kiếp, khi không lại chịu đựng cái này, móa nó, anh muốn có con thì đi mà tìm người khác sinh, bà đây không làm nữa!"

Nguyễn Du Nhiên nghe xong con tim không ngừng run rẩy, sau đó tới Sở Niệm đi ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nằm ở trên giường nhìn cô mỉm cười.

Nụ cười này, quả thật xát muối lên trái tim cô.

Sau hai lần làm phẫu thuật, cô bùng nổ, cô không chịu nổi nữa, ở trước giường bệnh trong bệnh viện nói với Sở Niệm:

"Chị có thể đừng dằn vặt bản thân mình được không? Sở Niệm? Không có con thì đã sao? Chị điên rồi hả? Chỉ hai người chúng ta không tốt sao??? Chị là dằn vặt bản thân hay dằn vặt em???"

Sở Niệm cắn môi không nói một lời.

Chính là cái dáng vẻ này, một khi xác định chuyện gì người khác nói hay trời sập cũng vô dụng.

Nguyễn Du Nhiên nổi giận, tự mình chạy xuống bồn hoa ở lầu dưới chạy ba vòng, cuối cùng cô vẫn lo lắng, nửa đường quay lại phòng bệnh.

Đến cửa phòng bệnh.

Cô nghe Sở Niệm cùng Lưu Tâm Nhu chị gái của cô trò chuyện.

Tâm Nhu:

"Niệm Niệm, em ấy cũng vì lo lắng cho em, em đừng đau lòng, không tốt cho sức khỏe."

Giọng Sở Niệm nhẹ nhàng:

"Em biết."

Tâm Nhu:

"Thật ra, chỉ cần hai người sống với nhau là tốt rồi, nó quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

Giọng Sở Niệm trầm xuống:

"Chị, em biết cả chứ... nhưng... có lẽ là em bi quan. Người Sở gia của em tuổi thọ không dài, chung quy em sợ em không thể cùng em ấy đi đến cuối cùng, em luôn sợ em ấy cô đơn."

Quả thật người của Sở gia tuổi thọ không dài, giống như một lời nguyền nào đó, Sở gia một mạch từ trên xuống dưới tuổi thọ trước giờ đều chưa vượt qua 50 tuổi.

Sở Niệm đã từng nói qua một lần với cô, dọa đến cô đưa tay bịt miệng Sở Niệm:

"Cấm chị nói bậy, nếu không có chị, em sống còn có ý nghĩa gì?"

Trong phòng bệnh, là tiếng thở dài của chị cô.

Ngoài phòng bệnh, Nguyễn Du Nhiên dựa vào bức tường lạnh lẽo, lệ rơi đầy mặt.

Lúc cô vào phòng bệnh, chị đã đi rồi.

Sở Niệm vẫn không thể nhúc nhích, cô trơ mắt nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên sợ nhất là Sở Niệm dùng ánh mắt này nhìn mình, cô khẽ thở dài, một lần nữa thỏa hiệp: "Mấy lần trước, em đã 3 lần lấy trứng, em lại lấy 3 lần nữa, nếu như chúng ta vẫn không được." cô chống lên giường, cúi đầu hôn lên trán Sở Niệm: "Chúng ta phải tin số mệnh thôi."

Tin số mệnh.

Ông trời thật sự tàn nhẫn.

Cô nhìn Sở Niệm tới tới lui lui trong bệnh viện giằng co một trận, người gầy đi không ít, nhưng vẫn không có thu hoạch.

Đến cuối cùng, Sở Niệm dường như thật sự tin vào số mệnh, cô một mình lặng lẽ ngồi trên giường, nhìn bầu trời thật lâu.

Cô cứ nhìn đến khi nước mắt chảy xuống.

Vẫn cứ nhìn đến khi cơ thể tê cứng.

Cô mới cúi đầu.

Đúng vậy, cô nên chấp nhận số mệnh.

Ông trời vẫn không hề thương cô.

Nhưng sau này, ông trời nhất thời yêu thương cô nhưng lại cùng cô đùa giỡn.

Khi đó, Sở Niệm ngày càng nổi tiếng, lúc đó là địa vị nhất tỷ trong giới giải trí đã vững chắc đến mức cho dù là ai cũng không thể lay chuyển cho nên thời gian cô ở cùng Tiện Tiện rất ít, Tiện Tiện oán giận cô vài lần nhưng vẫn đi theo cô, nếu như cô vào tổ phim quay phim không ra ngoài được, Tiện Tiện sẽ đến thăm cô, nếu như quay chương trình giải trí Tiện Tiện sẽ làm tốt hậu cần.

Nguyễn Du Nhiên đã thông suốt.

Nếu như cô yêu Sở Niệm thì không nên tính toán nhiều.

Tính toán là thạch tính gi3t ch3t mọi thứ trên con đường tình yêu, đúng không?

Lúc đó trong lòng Sở Niệm có suy nghĩ, cô đã cùng người đại diện Túc Mễ bàn xong, quay xong cảnh cuối "Duyên" thì dần dần bước lên tuyến cao hơn, một năm duy trì quay một bộ phim là được, không hề liều mạng nữa, cô đã để Tiện Tiện thua thiệt nhiều lắm rồi, muốn dành thêm nhiều thời gian cho cô ấy.

"Duyên" là một bộ phim cung đấu tầm cỡ dài 70 tập, cường độ quay phim rất lớn, lịch trình kín mít, toàn bộ tổ quay ăn cũng ăn cùng nhau, hoàn cảnh tồi tệ, cực kỳ khổ cực.

Trong quá trình quay Sở Niệm cảm giác l*иg ng.ực dường như có gì đó nghèn nghẹn, nhưng cô hoàn toàn không ra ngoài được cũng không có thời gian đi ra ngoài khám.

Trước đây trái tim của cô có vấn đề, chuyện này bác sĩ đã cảnh báo cô, cô gắng hạn chế vận động mạnh, cô có khuynh hướng bệnh tim.

Sở Niệm không dám nói cho Nguyễn Du Nhiên, cô nghĩ cũng chỉ là khuynh hướng, chỉ cần cô lưu ý một chút là được rồi.

Lúc trước cô xem qua kịch bản "Duyên" cũng không có nhiều cảnh dữ dội, chẳng qua cốt truyện là một đám nữ nhân trong cung đình vây quanh một người là Hoàng thượng đấu tới đấu lui.

Nhưng sau này trong quá trình quay phim, đạo diễn có chút thay đổi, vì tăng thêm cảnh bi thảm của cô, cô phải ngâm mình trong nước lạnh, cần bị đuổi gϊếŧ... cần quay liên tục các cảnh quay cưỡi ngựa trốn chạy.

Cứ như vậy ròng rã liên tục 3 tháng, Sở Niệm hoàn thành xong cảnh quay, lúc đó cô còn rất vui vẻ, gửi tin nhắn cho Nguyễn Du Nhiên.

- Cục cưng ơi, có một chuyện nhỏ phải làm, chờ chị về nhà.

Nguyễn Du Nhiên nhận được tin nhắn vui vẻ như được ăn kẹo.

Chuyện nhỏ mà Sở Niệm nói là cô có một vị ân sư ở Mỹ, trong giới giải trí vì bảo vệ cô mà sư phụ bị bệnh phải nằm viện, cô sốt ruột đến thăm.

Hôm đó tốn rất nhiều thời gian cô mới lên máy bay của Air China bay qua, lúc trên máy bay, Túc Mễ rất nghiêm túc nói với Sở Niệm:

"Niệm Niệm, em đừng cảm thấy mình còn trẻ tuổi nên phớt lờ mọi thứ, chị thấy gần đây môi và sắc mặt của em đều không tốt, em tự mình soi gương xem đi. Chờ sau khi về nước, em nhất định phải kiểm tra tổng quát cơ thể một lần."

Sở Niệm cười ha ha coi là chuyện nhỏ, bây giờ tâm nguyện duy nhất của cô là sớm có thể nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên, chỉ cần nghĩ đến đây, cô liền vui vẻ.

Thế nhưng, vào ban đêm thì xảy ra chuyện.

Có lẽ quay phim xong xuôi cho nên được thả lỏng, Sở Niệm nằm trên giường, nhịp tim đập kịch liệt, lật qua lật lại đều khó đi vào giấc ngủ.

Thậm chí... cô có một loại cảm giác đáng sợ, nếu tiếp tục đập thế này, cô sẽ chết.

Sở Niệm chống người, cầm điện thoại lên, liều mạng gọi điện thoại cho Túc Mễ ở phòng kế bên.

Túc Mễ và xe cứu thương chạy đến, Sở Niệm đã mất đi khả năng hô hấp, cô nằm trên mặt đất, trong tay vẫn cầm điện thoại, nhịp tim cũng không còn.

Túc Mễ sợ tới chân nhũn ra, cũng may bác sĩ phản ứng cực nhanh, ở trên xe cấp cứu thì bắt đầu làm đủ các loại cấp cứu khôi phục lại nhịp tim.

Có lẽ Sở Niệm có người quan trọng muốn liên lạc, khi cô hôn mê, điện thoại vẫn luôn nắm trong tay, mãi cho đến khi được đưa lên xe cấp cứu, cắm ống làm vô số lần ép tim để cô có lại hô hấp thì tay cô mới thả lỏng, điện thoại trượt xuống đất.

Khi đó còn ai có thể đi quan tâm điều đó.

Lần này cứu được.

Nhưng bác sĩ nói cho Sở Niệm một tin vừa buồn vừa vui.

"Sở phu nhân, tình trạng tim của cô cực kỳ không tốt, phải tiến hành phẫu thuật ngay lập tức, nhưng trong quá trình kiểm tra chúng tôi phát hiện, cô đã mang thai, đồng thời đã hơn ba tháng."

Cô mang thai.

Cô có con với Tiện Tiện.

Thời gian hành kinh của cô luôn thất thường, uống rất nhiều thuốc Đông y điều trị cũng không thể giải quyết, đừng nói là ba tháng, đôi khi nửa năm cô cũng không có một lần tới tháng, cô cũng không phát hiện.

Sở Niệm cảm giác đầu cô ong ong, tuy rằng cô vẫn không thể nói nhưng niềm vui sướиɠ trong lòng gần như lan tràn.

Chỉ là lời tiếp theo của bác sĩ đơn giản là tuyên cô án tử hình.

"Chúng tôi phải hội chẩn, Trái tim của cô phẫu thuật là điều không tránh khỏi nhưng vẫn phải tiếp tục kiểm tra xem tình huống cụ thể có cần thay tim không... ừm..." Bác sĩ nhìn cô, khá thẳng thắn: "Nếu như muốn phẫu thuật, đứa bé này không giữ được."

Sở Niệm ngơ ngác nhìn bác sĩ, nước mắt theo khóe mi chảy xuống thành hàng.

Một tuần lễ sau, cô đã khá hơn, có thể ngồi dậy, nhưng chỉ cử động nhẹ, lòng ng.ực đã rất khó chịu giống như bị xé rách.

Lại trải qua một loạt kiểm tra.

Lưu Hồng- ân sư của Sở Niệm cũng tới, tạo hóa trêu người, vốn dĩ là học trò đến thăm bà, giờ đổi lại bà xuất viện đến thăm học trò:

"Niệm Niệm, con đừng sợ, cô đã tìm chuyên gia tốt nhất đến hội chẩn trao đổi chuyện của con rồi."

Sở Niệm cố gắng muốn mỉm cười thế nhưng cô cười không nổi, cô cúi đầu, nhẹ nhàng xoa bụng mình.

Có lẽ đây chính là số mệnh.

Ông trời rất thích trêu đùa cô.

3 ngày sau, chuyên gia quyền uy nhất về phương diện tim mạch đã hội chuẩn đưa ra kết quả, mọi người không dám trực tiếp nói cho Sở Niệm mà nói cho Lưu Hồng.

"Tình huống không ổn rồi, trái tim của cô ấy... khả năng chữa trị không cao, nhưng đứa bé cũng gần 4 tháng rồi, nếu như loại bỏ, lúc đó sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho cơ thể, hơn nữa sẽ tạo thành đả kích nặng nề đối với tinh thần của người bệnh "

Vùng chân mày Lưu Hồng nhíu chặt:

"Nếu như, thay tim, có thể sống bao lâu?"

Người phiên dịch ở bên cạnh bàtrả lời:

"Ở Trung Quốc, phẫu thuật thay tim năm đầu tiên tỷ lệ sống sót là 85%, hiện nay, trên thế giới có thể kéo dài sự sống lâu nhất là 30 năm, mà trong nước-" Ngay cả phiên dịch cũng thổn thức: "Chỉ có 12 năm, đây là may mắn nhất, thường thì đều là 5 năm tuổi thọ. Hơn nữa giải phẫu cấy ghép độ khó rất cao, trước không nói chuyện tim nguyên, chỉ nói sau phẫu thuật cũng phải uống thuốc cả đời."

Các vị bác sĩ trao đổi một phen rồi nói:

"Chúng tôi đã trao đổi qua, nếu như nhất định hạ sinh đứa bé này, trước tiên không nói người bệnh sinh con là mạo hiểm cỡ nào, chỉ là trong giai đoạn mang thai, cùng với sự phát triển của thai nhi theo tháng sẽ tạo ra áp lực lớn hơn cho người phụ nữ mang thai, trái tim rất có thể không có cách nào chịu đựng. Nếu như bỏ đi đứa bé, bệnh nhân không chỉ cần chữa trị tổn thương thể xác mà còn cả tinh thần..."

Tất cả mọi người không nói chuyện.

Chuyện quan trọng này.

Lưu Hồng chính là ân sư của Sở Niệm, bà cũng không dám hàm hồ, bà nhìn bác sĩ:

"Lucas, tôi muốn nghe lời nói thật."

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, phía sau cặp mắt kính là vẻ tiếc nuối:

"Tố chất cơ thể người bệnh không phải là tốt, nếu như giải phẫu, vậy thì nói thật chúng ta chỉ có hai phần thắng, cực kỳ phiêu lưu, nếu như nói sinh con, rất nhiều thuốc kháng sinh cần phải ngừng sử dụng, cho nên..."

Mắt thấy vẻ mặt Lưu Hồng đỏ lên, bác sĩ thở dài:

"Lúc này chỉ có thể hi vọng người bệnh mạnh mẽ kiên cường giữ vững tinh thần, dù sao trên thế giới này vẫn có rất nhiều kỳ tích tồn tại."

Ở phương diện y học, chỉ cần vừa nhắc tới hai chữ "kỳ tích", vậy trên cơ bản là khóa giải được chết chóc.

Trên đời này nơi nào có nhiều ký tích như vậy?

Rất nhiều cái gọi là kỳ tích, chẳng qua là xoa dịu lòng người sắp chết mà thôi.

Sinh tử-chuyện đại sự này Lưu Hồng không thể giấu diếm, bà đem tất cả mọi chuyện nói cho Sở Niệm.

Người bình thường sau khi nghe được tin tức đều muốn nổi điên, Lưu Hồng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng không có.

Thậm chí đều không nhìn thấy Sở Niệm có thay đổi gì, sau khi cô nghe xong chỉ như có điều suy nghĩ, chỉ nhẹ nhàng hỏi:

"Thật sao?"

Thì ra là vậy.

Hóa ra... không phải, có lẽ đây chính số mệnh của cô.

Sau một tuần cân nhắc, Sở Niệm đã đấu tranh rất nhiều, bác sĩ đã trải qua mấy lần kiểm tra, cơ thể của cô không quá lạc quan, rồi nhìn nhau không nói.

Cô có một loại cảm giác.

Có lẽ cô sắp không ổn rồi.

Thế nhưng...

Cô không thể chết được.

Cô chết rồi, Tiện Tiện phải làm sao?

Sở Niệm vuốt v3 bụng mình, mang thai là một chuyện rất thần kỳ, mấy ngày nay, cô mơ hồ cảm thấy thai nhi đạp, mơ hồ cảm thấy sinh mạng bé nhỏ ngoan cường.

Mỗi đêm, cô đều nằm mơ.

Nội dung giấc mơ trên cơ bản đều tương đồng, đều là Nguyễn Du Nhiên quỳ trước một bia mộ màu đen, tiếng khóc tan nát cõi lòng.

Không thể như thế...

Cô phải sống tiếp, bất kể là mấy năm, cô phải trở về bên cạnh Tiện Tiện.

Ngày đó cô đã quyết định, cả đêm không ngủ, nằm trên giường phẫu thuật lạnh lẽo, nước mắt của cô theo khóe mắt chảy xuống.

Loli Bác sĩ điều trị chính của cô đứng ở bên cạnh cũng lặng lẽ rơi nước mắt, bà cũng là phụ nữ, cũng là một người mẹ, có thể cảm nhận được cao nhất cảm giác đau đớn đó.

Từ sau khi tiếp nhận Sở Niệm, đủ các loại kiểm tra, trên cơ bản cô ấy đều tuân theo, bà vẫn cho rằng một người phụ nữ Trung Quốc mạnh mẽ đến mức không gì sánh được, làm rất nhiều kiểm tra, trải qua rất nhiều đau khổ dày vò, nghe xong rất nhiều tin tức tiêu cực, cô ấy cũng không có khóc mà hôm nay, cô ấy khóc, khóc rất thương tâm.

Bác sĩ nhìn Sở Niệm, an ủi:

"Không có gì đâu, sau khi tiêm một mũi là kết thúc, con sẽ không đau đớn."

Sở Niệm nhìn kim tiêm, ngay lúc đó, cô thật sự nghe thấy giọng nói từ trong đáy lòng.

- Mẹ, đừng làm vậy.

Sở Niệm trước giờ luôn là một người theo chủ nghĩa vô thần* thể nhưng ngay khoảnh khắc kia, cô chợt vén chăn lên, thoát khỏi giường.

*Vô thần: không tin tưởng thần linh.

Không...

Cô không thể làm vậy.

Dựa theo suy đoán của bác sĩ, cô có thể sống không quá 5 năm...

Cô còn muốn tự tay gi3t ch3t con của hai người, không lưu lại gì cho Tiện Tiện sao?

Cô là một kẻ mệnh thấp kém.

Từ khi sinh ra đã bắt đầu không được ba mẹ người nhà yêu thích.

Nhưng con của cô không phải, trong cơ thể cô là đứa con mang dòng máu của Tiện Tiện, cô ấy nhất định sẽ giống như hai mẹ của cô ấy sủng con đến trời.

Người phụ nữ làm mẹ chắc hẳn sẽ kiên cường*.

*女人本弱,为母则刚 người phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng một khi làm mẹ, người phụ nữ sẽ trở nên mạnh mẽ và kiên cường

Đến bây giờ, Sở Niệm cũng không biết cô đã trải qua khoảng thời gian đen tối đó như thế nào.

Cô không có đăng ký số điện thoại*.

*Nếu đăng ký sẽ bị phát hiện

Cô sợ... chỉ cần nghe thấy tiếng của Nguyễn Du Nhiên cô sẽ không thể cầm cự được.

Hơn hết cô sợ phải cùng cô ấy giải thích.

Cô nên nói thế nào?

Nói cho cô ấy biết, xin lỗi Du Nhiên, chị có lẽ sẽ chết trên bàn mổ hay phẫu thuật thành công cũng chỉ có thể sống thêm 5 năm, chị tự tay "đánh mất" con của chúng ta?

Đứa bé này xuất hiện từ trăm cay nghìn đắng.

Thế nhưng...

Nếu như nói cho Du Nhiên biết, cô ấy nhất định sẽ lựa chọn cô, không lựa chọn con.

Sau đó... cô sống, cùng cô ấy trải qua 5 năm, rồi để lại một mình cô ấy chịu đựng nỗi đau vô tận sao...

Thế nhưng không nói cho cô ấy biết, nếu như cô cứ như vậy rời khỏi thế giới này, cô ấy nhất định sẽ hận chính mình, nhất định chết già cũng không đến.

Sở Niệm thường xuyên một mình suy nghĩ, suy nghĩ đến hỏng rồi, cứ nghĩ là lệ rơi đầy mặt. Thời gian dần trôi qua, đứa bé trong bụng cơ phản ứng ngày càng lớn, cô sẽ nôn mửa, sẽ cảm giác được sự tồn tại của sinh mệnh bé nhỏ kia.

Một khắc đó, cô đã là một người mẹ.

Cô không cho phép bất kỳ ai tổn thương đến con của cô.

Cả quá trình mang thai cũng không thuận lợi.

Mang thai tháng thứ sáu trong lúc kiểm tra bác sĩ nhìn bảng báo cáo, vẻ mặt nghiêm túc:

"Đứa bé này, hệ thống miễn dịch có thể có vài vấn đề, con---."

Đến tháng này, kết quả thế nào cô đều nghĩ qua.

Thậm chí cô đã làm sẵn dự định xấu nhất.

Một tuần sau, Sở Niệm nghe được tiếng tim của đứa bé, thình thịch, nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, giống như đoàn tàu hỏa nhỏ rất vui vẻ.

Vốn là ngày vui, cô lại lệ rơi đầy mặt.

Từ trong phòng kiểm tra đi ra, Sở Niệm nhìn các sản phụ bên cạnh là người yêu của họ, tay nhẹ nhàng xoa bụng, trong mắt đều sự dịu dàng.

Mỗi một lần kiểm tra, đối với Sở Niệm mà nói là mỗi một lần bước qua quỷ môn quan.

Cũng may tháng thứ 7, các chỉ tiêu kiểm tra của đứa bé đã ổn định hơn một chút so với tháng trước, ngược lại Lilo có chút lo lắng:

"Niệm Niệm, tuy rằng vấn đề không quá nghiêm trọng, nhưng đứa bé sinh ra trước năm ba tuổi nhất định phải trải qua trị liệu, thường thì đứa bé sau ba đến năm tuổi mới ổn định."

Sở Niệm biết ý tứ của bà:

"Con sẽ sống, có thể trước khi phẫu thuật điều trị làm chút chuyện, có thể chống đỡ một ngày thì một ngày, có thể chống đỡ một năm thì một năm, con muốn nhìn thấy con bé không lo không nghĩ."

Lilo:

"Con điên rồi sao? Mở khoang rạch bụng là chuyện nhỏ sao?"

Sở Niệm cũng không nói nữa.

Từ ngày cô quyết định giữ lại đứa con này.

Cô đã sớm điên rồi.

Đến giai đoạn cuối, trái tim của cô đau đến không chịu nổi, lại không dám uống quá nhiều thuốc, cũng chỉ có thể chịu đựng.

Sở Niệm rất sợ.

Cô không biết mình còn có thể sống bao lâu.

Cô rất nhớ Tiện Tiện.

Nhớ đến điên rồi.

Vào một ngày đẹp trời, cô gọi điện cho người duy nhất ở trong nước biết tin tức của cô là Túc Mễ:

"Túc Mễ, chi vẫn khỏe chứ?"

Túc Mỹ vừa nghe được giọng Sở Niệm, cô liền khóc:

"Em ấy vẫn đến tìm em, tháng trước lại đến tìm chị, em ấy quỳ xuống bảo chị nói cho em ấy biết tung tích của em, Niệm Niệm... em..."

Con tim giống như bị người ta tàn nhẫn cắt nát, Sở Niệm lau nước mắt trên mặt, cô khẽ nói:

"Chị giúp em chọn một phần mộ, nếu như em không thể sống tiếp, chị hãy mang tro cốt của em về nước chôn cất."

Nước Mỹ quá xa.

Nếu như chôn ở nơi này, cô muốn "đi gặp" Tiện Tiện, phải cách muôn sông nghìn núi.

Túc Mễ biết Sở Niệm nhất định xảy ra chuyện, cô khóc không thành tiếng.

Sở Niệm thì thào:

"Trên bia mộ được yêu cầu khắc chữ đúng không? Nếu như khắc được chị hãy giúp em viết "Vợ và con gái của Nguyễn Du Nhiên"."

Cuộc đời này của cô.

Lúc xuất hiện trên đời đã không được chào đón.

Từ nhỏ đến lớn, người hiểu cô yêu cô xem cô như tâm can bảo bối cũng chỉ có Nguyễn Du Nhiên.

Đây là số mệnh của cô, vậy thì cô chấp nhận.

Nếu như cô lặng lẽ chết đi.

Có lẽ cũng sẽ không được bất kỳ ai nhớ tới.

Thế nhưng nếu thật sự nằm xuống đất, cô vẫn muốn có chút liên quan đến Nguyễn Du Nhiên.

Cô là vợ của cô ấy.

- --------Hết chương 18--------
« Chương TrướcChương Tiếp »