Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chương Trình Kết Hôn Trước Khi Ly Hôn

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Sawyer nói rất đúng. Con nhanh nhổ cỏ*, đừng nhổ gần, quay về bên mẹ an toàn hơn."

*Xuất phát từ câu: Thỏ tử bất cật oa biên thảo/兔子不吃窝边草: Thỏ không ăn cỏ gần hang; ý nói đừng làm chuyện xấu trước cửa nhà mình. Nghĩa bóng là muốn làm trêu hoa ghẹo nguyệt thì đi xa xa mà làm:v

Sawyer hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, thậm chí còn cẩn thận giúp Nguyễn Du Nhiên nhổ cỏ bên cạnh, Nguyễn Du Nhiên nhìn hai bà mẹ, lắc đầu. tâm tình của cô không hiểu sao lại tuột xuống thấp, cầm ớt đã hái mang vào nhà.

Sawyer chớp mắt, nhìn Nguyễn Nguyễn Du Nhiên, cô không hiểu gì cả.

Nhục Ti sao vậy?

Trong phòng, mùi hương từ nồi lẩu cay Trung Quốc nóng hổi đã bay khắp cả phòng, Sawyer ăn ngốn ngấu ăn vui vẻ, tính cách của cô hào sảng rộng rãi, không câu nệ nhiều, cô nhanh chóng cùng hai mẹ của Nguyễn Du Nhiên làm vài ly thì trở nên quen thuộc.

Nguyễn Du Nhiên ăn rất ít, trước tuổi 18 không cay cô không thích, sau này ở bên Sở Niệm cô không ăn nữa. Sở Niệm là người thích thanh đạm, ăn càng thanh đạm hơn, có thể ăn cùng Sở Thanh, Nguyễn Du Nhiên tự giác ăn thanh đạm theo, lúc đó Nguyễn Thu đau lòng khóc thút thít, ghen tị rất lâu, con gái lớn rồi, cuối cùng là cùi chỏ chỉa ra ngoài.

Nguyễn Thu và Sawyer trò chuyện thật lâu, bà cười ha hả hỏi:

"Sao con trở thành người theo đuổi Tiện Tiện nhà dì?"

Sawyer nghe xong hai chữ "Tiện Tiện" cũng cười quay đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Nhục Ti, cậu còn biệt danh này nữa à? Thật đáng yêu nha."

Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm nồi lẩu sôi sục thất thần.

Cô nhớ tới lần hẹn hò với Sở Niệm thời đại học, cô muốn ăn cá nhúng dầu ớt nên chọn một tô to, Sở Niệm cũng không ăn chỉ nhìn, cô không vui nói:

"Chị cứ vậy, không ăn được cũng phải đi theo, về lại nói em không cùng chị ăn, một chú hứng thú cũng không có."

Sở Niệm nhướng mày:

"Vậy em muốn đi ăn cùng ai?"

Nguyễn Du Nhiên có ý định chọc người kia, thuận miệng báo danh một người theo đuổi cô, Sở Niệm nghe xong giật mình, trầm mặc một lúc sau đó cầm đũa bắt đầu ăn cá.

Nguyễn Du Nhiên lại càng hoảng sợ:

"Em giỡn với chị thôi."

Sở Niệm bị cay, mắt đỏ lên. Cô nhìn người kia:

"Chị có thể ăn."

Sau đó... hơn nửa đêm, Sở Niệm bị viêm dạ dày cấp tính phải vào bệnh viện truyền dịch, Nguyễn Du Nhiên cảm thấy như chính mình bị, điều làm cô khổ sở hơn là bình thường đừng nói viêm cấp tính, chỉ cần một cơn cảm mạo nóng sốt cô cũng phải để hai mẹ theo cùng, mà mẹ Sở Niệm chỉ vội vàng tới hỏi bác sĩ, đóng tiền nằm viện rồi quay đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên nói:

"Du Nhiên, sáng mai dì có buổi họp quan trọng, không thể ở lại, còn có rất nhiều tài liệu chưa chuẩn bị, con giúp dì chăm sóc Niệm Niệm nha."

Lúc đó Nguyễn Du Nhiên nghe xong không biết trong lònglà tư vị gì.

Sau khi mẹ Sở đi rồi, Nguyễn Du Nhiên đỏ mắt nắm lấy tay Sở Niệm, nhìn thấy người kia cau mày dáng vẻ đau đớn, từ đó cô ở trong lòng thề, từ nay về sau cô sẽ không ăn cay nữa.

Sau đó thì sao...

Nguyễn Du Nhiên làm được.

Mười mấy năm rồi.

Cô thật sự một miếng cay cũng không ăn nữa.

Thậm chí bây giờ, người kia đã không hề thuộc về cô nữa, cô có thể ăn những loại ớt cay mà cô từng yêu thích nhất, dạ dày của cô đã không chịu nổi.

Có lẽ cô quá xem nhẹ rồi...

Nguyễn Thu và Sawyer vẫn còn tán gẫu, Sawyer thoải mái nói:

"Con ở trước bãi biển đảo Cua nhìn thấy Nhục Ti, đêm đó, ánh trăng rất sáng, cậu ấy và con trò chuyện, giống như Hằng Nga từ Cung Trăng xuống."

Nguyễn Thu mỉm cười lúng túng.

Hằng Nga từ Cung trăng xuống, có lẽ Sawyer không biết Hằng Nga đã từng là tâm can bảo bối của Tiện Tiện nhà bà.

Sawyer nâng ly rượu hồi tưởng lại: "Hơn nữa vẻ đẹp của cậu ấy rất đặc biệt, không giống người bình thường, lúc đó Nhục Ti mỉm cười với con, thế nhưng con cảm giác trong đôi mắt ngấn lệ kia mang theo vẻ ấm ức, khiến cho con cực kỳ đau lòng." Tim của cô đập kịch liệt: "Khiến cho con muốn bảo vệ cậu ấy."

Nguyễn Thu và Sở Thanh đều im lặng.

Sawyer nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Con biết, trong lòng cậu ấy nhất định có người không thể quên, vậy cũng không sao, con có thể chờ, ai không có quá khứ nhỉ? Dù sâu đậm cỡ nào đi nữa, bước ra sẽ tốt thôi."

....

- Dù sâu đậm cỡ nào đi nữa, bước ra sẽ tốt thôi.

Lời đơn giản này vang lên rất có lực, cùng nhau ăn xong lẩu, Nguyễn Du Nhiên gọi Sawyer vào phòng của mình, nói:

"Sawyer, mình có chuyện muốn nói với cậu."

Sawyer mỉm cười, đôi con ngươi màu lam trong suốt như nước hồ, dập dờn khiến người rung động:

"Mình biết cậu muốn từ chối mình."

Nguyễn Du Nhiên ngạc nhiên nhìn Sawyer.

Sawyer xòe bàn tay đếm: "Tuy rằng số lần mình đến Trung Quốc không nhiều lần lắm nhưng mình cảm thấy rất nhiều cô gái Trung Quốc cực kỳ chuyên nhất, thậm chí có thể nói là cả đời chỉ theo đuổi một tình yêu rung động lòng người." Cô giương khóe môi: "Nhưng Nhục Ti, cậu không thể cứ để tâm vào chuyện vụn vặt, nên học buông bỏ, xem như cho chính mình một cơ hội."

Nguyễn Du Nhiên bị nói tới không thốt nên lời, qua hồi lâu, cô chậm rãi cúi đầu: "Vô dụng thôi, Sawyer, tôi đã từng cố gắng." giọng của cô rất nhẹ rất khẽ, lại xen lẫn với nỗi bi thương vô hạn: "Mình biết nhưng lại không có cách nào tha thứ cho cô ấy, đồng thời mình... cũng không có cách nào hoàn toàn rút cô ấy ra khỏi lòng mình."

Sawyer thu liễm nụ cười, cô đau lòng nhìn người trước mặt.

Trước giờ cô nhìn người rất chuẩn.

Cô cảm thấy Nhục Ti từ trong xương cốt rất giống với cô, rõ ràng là một người rất lạc quan, nhưng bây giờ bởi vì chuyện cũ mà trở nên bi thương.

Nguyễn Du Nhiên nói tiếp:

"Mình và cô ấy quen biết nhau từ nhỏ, mình luôn nhìn cô ấy bước đi trên đường đời, từ khi ba mẹ cô ấy ly hôn cho đến thi tốt nghiệp cấp ba rồi bị cản trở đến khi vào giới giải trí, một đường dốc sức... giống như cậu nói, mình yêu thương cô ấy, yêu thương nửa đời người."

Giọng của Nguyễn Du Nhiên nghẹn ngào, rõ ràng đã cố gắng khống chế nhưng vẫn lộ ra tia yếu đuối:

"Khi còn bé, ba mẹ cô ấy thường xuyên cãi nhau, thậm chí ầm ĩ gây xôn xao tới công ty, cô ấy sẽ một mình trốn ở trong tủ âm tường ở công ty len lén khóc. Khi đó mình đi tìm mẹ thì gặp được cô ấy, lúc đó tôi mới mấy tuổi chứ, lại là lần đầu tiên gặp mặt, mình đã đau lòng không chịu nổi. Mình giúp cô ấy lau khô nước mắt, nói với cô ấy "Bảo bảo ngoan đừng khóc, sau này mình sẽ bao bọc cậu"."

Chuyện xưa giống như rượu ủ nhiều năm, nhấc lên từng gợn sóng.

Nguyễn Du Nhiên nỉ non: "Sau này tụi mình cùng vào tiểu học, cấp hai, cấp ba... thậm chí trước khi lên cấp ba, mình vẫn cho rằng tình cảm của mình đối với cô ấy chẳng qua giống như tình chị em, mãi cho đến một ngày, mình phát hiện cảm xúc khác lạ." Cô cười khổ: "Con người của mình, năm ấy hờn trời dỗi đất, ức hϊếp bạn học ức hϊếp giáo viên, leo nóc dỡ ngói, không có gì khiến mình sợ, duy chỉ có cô ấy, chỉ một câu nói một ánh mắt có thể khiến mình đầu hàng..."

Sawyer cũng không thể hoàn toàn lý giải lời của Nguyễn Du Nhiên thế nhưng mỗi chữ mỗi câu bên trong đều hàm chứa cảm xúc khiến cho lòng cô khó chịu. Cảm giác đó cô chưa từng trải qua, cũng không thể hiểu rõ.

Nguyễn Du Nhiên tháo chiếc nhẫn l*иg trong dây chuyền từ trên cổ xuống, cô nhìn ánh sáng nhàn nhạt hiện lên trên mặt nhẫn nói:

"Mình yêu cô ấy, nghĩa vô phản cố*, cho dù mình thường bị bộ dạng yêu đương như câm như điếc không biết nói chuyện của cô ấy làm cho tức giận muốn bùng nổ, bị dáng vẻ không hiểu phong tình của cô ấy khiến cho phát điên, đã từng thề chia tay vô số lần nhưng mình chưa bao giờ thật lòng cam tâm đẩy cô ấy ra..."

*Làm việc không được chùn bước, không do dự

"Sau này, tụi mình 20 tuổi, mình nhớ rất rõ ràng, ngày đó ánh trăng cực kỳ tròn, cô ấy bởi vì vai Hằng Nga trở nên cực kỳ nổi tiếng trong giới giải trí, vô số người theo đuổi, mình cáu kỉnh với cô ấy, cô ấy bỗng từ phía sau ôm lấy mình nhẹ nhàng hôn lên lỗ tai của mình." Nguyễn Du Nhiên nở nụ cười, nước mắt theo gò má chảy xuống: "Cô ấy nói cho mình biết, rốt cuộc cô ấy đã cảm giác được cô ấy có thể đứng ở bên cạnh mình, rốt cuộc không tự ti nữa, cô ấy nói cô ấy không kịp chờ đợi nữa, muốn chiếm lấy mình, muốn lấy mình làm vợ. Thậm chí mình xấu tính, tính tình trẻ con, bệnh công chúa, cô ấy nói cô ấy đều yêu... cô ấy không hi vọng người ta liếc nhìn mình dù chỉ một ánh mắt, chỉ muốn mình mãi mãi thuộc về cô ấy..."

Chuyện đã qua thật hạnh phúc, nước mắt lắng đọng rồi rơi xuống.

"Ngày đó nhận giấy kết hôn, tụi mình cười giống như hai kẻ ngốc, vì con đường phát triển sau này của cô ấy nên lựa chọn ẩn hôn không công khai với bên ngoài, mình biết, từ nhỏ cô ấy đã tự ti thiếu cảm giác an toàn, chỉ khi đủ mạnh mẽ mới có thể để cho cô ấy không lo lắng... Mình không trách cô ấy vì cô ấy không giống mình, cô ấy từ nhỏ chỉ có một mình cô đơn, đã từng ở khoảng thời gian cùng ba sống với mẹ kế, bị ngược đãi sau đó mới trở về sống với mẹ ruột, nhưng cũng đồng dạng không nhận được yêu thương, nếu như tôi không dốc lòng yêu thương cô ấy nữa thì cô ấy sẽ ra sao...?"

"Tụi mình bên nhau rất hạnh phúc, bởi vì còn trẻ tuổi, mình vẫn luôn nghĩ sẽ thay đổi cô ấy, nên làm thế nào với sự lạnh lùng của cô ấy, để cô ấy thể hiện tình yêu trong lòng, tụi mình cãi nhau vô số lần, mỗi một lần đều rầm rộ, thậm chí khiến cho hai mẹ của mình từ lúc ban đầu thì khẩn trương càng về sau thì chết lặng, tập mãi thành thói quen..."

"Sau này, tụi mình muốn có con, thế nhưng trời cao lại không cho tụi mình có cơ hội đó, cả cô ấy và mình đều rất khó chịu nhưng nghĩ lại tụi mình có nhau đã là hạnh phúc nhất rồi, đúng không? Người không nên có lòng tham... cô ấy cũng dần dần thay đổi, sẽ nói với mình mấy lời âu yếm, dần dần học bày tỏ tình cảm của bản thân... năm thứ bảy tụi mình kết hôn tất cả đều chuyển biến tốt đẹp, cô ấy bất ngờ bắt đầu bận rộn... cô ấy nói với mình, cô ấy ký hợp đồng quay phim bí mật, cần ngăn cách với bên ngoài 3 tháng để tiến hành quay phim..."

"Trước đây chuyện như vậy cũng không phải chưa từng có." Nguyễn Du Nhiên lau nước mắt ở khóe mắt, "Mỗi ngày tôi đều đếm, mỗi ngày gửi tin nhắn cho cô ấy nói ba tháng giống như ba năm... ha." Cô mỉm cười tự giễu: "Dù thế nào tôi cũng không nghĩ ra, cô ấy thật sự cứ như vậy mà đi ba năm."

"Lúc cô ấy vừa rời đi, tôi rất tức giận, cả ngày lẫn đêm gọi điện thoại gửi tin nhắn cho cô ấy... cho rằng cô ấy đùa giỡn với tôi, thế nhưng... cái gì cũng không phải..."

Trong mắt Nguyễn Du Nhiên đầy đau đớn, tan nát cõi lòng:

"Sáu tháng... nửa năm... một năm... mỗi ngày tỉnh dậy mình đều tự nói với bản thân, đây là ngày cuối cùng, nếu như đêm nay cô ấy không trở về, mình nhất định sẽ không tha thứ cho cô ấy, nhất định phải tàn nhẫn mắng cô ấy, thậm chí đuổi cô ấy ra khỏi nhà..."

"Một lần lại một lần, hi vọng bị nghiền nát, từ tức giận phẫn nộ đến đau khổ cầu xin, càng về sau này lòng như tro nguội... mình nhớ cô ấy nhớ đến phát rồ, mình hận cô ấy hận đến phát điên, mình lại không thể nói với bất kỳ ai... thậm chí mình nghĩ, nếu như cô ấy thật sự trở về, hai mẹ của mình, bạn bè của mình, nếu như không chấp nhận cô ấy thì phải làm sao... mình bắt đầu tự mình thêu dệt một giấc mộng lừa gạt chính mình..."

Nguyễn Du Nhiên cắn môi, đôi môi muốn chảy ra máu:

"Hai năm trước cô ấy rời đi, mình đã tạo ra một chuyện giả dối, mình vẫn luôn dùng ngữ khí của cô ấy từ khắp nơi thế giới gửi bưu thϊếp về cho người nhà, bạn bè. Sắp đặt như cô ấy sẽ trở về nhanh thôi, chẳng qua là xuất ngoại bồi dưỡng thêm, chẳng qua là cô ấy giận dỗi chiến tranh một trận nho nhỏ với tôi..."

"Sau này... có lẽ lời nói dối quá lâu, chính mình cũng sắp tin nó là sự thật. Mãi cho đến ngày sinh nhật tuổi 30, mình dùng ngữ khí của cô ấy gửi thiệp cho hai mẹ, ngay khoảnh khắc đó, mình chợt nhận ra mình không biết bản thân đang làm gì..." Nguyễn Du Nhiên nhìn Sawyer: "Mình chịu không nổi nữa rồi, mình không để bản thân tiếp tục làm như vậy, cả đêm mình ngủ không yên. Mình phải dựa vào thuốc để duy trì cuộc sống, mình soi gương nhưng đã không còn tìm được chính mình của lúc ban đầu nữa... Mình không thể ích kỷ thế này, mình còn có người nhà... mình không có cách nào... trong nhiều lần phỏng vấn mình cố ý mỉm cười với phóng viên tiết lộ bản thân tuổi không còn nhỏ muốn tìm một nửa, để cho họ làm trung gian đưa tin... mình muốn ép cô ấy xuất hiện..."

"Cô ấy xuất hiện..." đôi mắt Nguyễn Du Nhiên trống rỗng, giống như con rối mất đi linh hồn: "Thế nhưng, Sawyer, mình quá mệt mỏi, quá đau... mình không có cách nào dùng hai ba câu hình dung tình cảm nhiều năm của tụi mình, chỉ có thể nói nửa đời trước mình đem tất cả yêu thương dành cho cô ấy, nên mình không có cách nào để tha thứ cho cô ấy, tha thứ cô ấy không từ mà biệt... nửa đời sau cũng đồng dạng, mình không có cách nào để yêu bất kỳ ai, mình chỉ muốn tìm một góc không người, lặng lẽ li3m láp vết thương, một mình... là được rồi."

- ------Hết chương 16------
« Chương TrướcChương Tiếp »