Chương 15

Tiện Tiện khóc không ra nước mắt, tan nát cõi lòng, dùng keo 502 cũng dán không được.

Sở Thanh nhìn thấy bộ dạng giả vờ giả vịt bị dọa sợ của Nguyễn Du Nhiên bà lắc đầu, tay bà thuận thế từ eo đi xuống nhéo lên chỗ nhiều thịt của Nguyễn Thu, Nguyễn Thu giật mình, mặt lúc đỏ lúc trắng liếc nhìn vợ mình, còn vợ mình chỉ mỉm cười nhìn mình.

Nguyễn Thu giang đôi tay, bày ra vẻ mặt ấm áp tràn ngập tình thương của người mẹ:

"Ái chà, nhìn xem, Tiểu Tiện Tiên của chúng ta đã trở về rồi, mau tới để mẹ ôm ôm! Sự ấm áp của mẹ có thể hòa tan những ấm ức khổ sở trong lòng của con!"

Nụ cười kia, giọng nói kia, thật sự khiến người ta cảm động tận tâm can với tình thương vĩ đại của mẹ yêu quý!

Nguyễn Du Nhiên ném hành lý qua một bên, đi tới ngay và luôn.

Nguyễn Thu với vẻ mặt mong chờ giang rộng đôi tay.

Trong nháy mắt lướt qua đời nhau, Nguyễn Du Nhiên đẩy tay Nguyễn Thu, liếc mắt, ấm ức ôm lấy Sở Thanh, như con mèo nhỏ rúc vào lòng bà:

"Mommy..."

Sở Thanh mềm lòng, bà ôm lấy con gái, nhẹ nhàng vỗ vai con:

"Mommy đây, có mệt sao?"

Con gái chịu ấm ức.

Sở Thành liếc nhìn Nguyễn Thu, dùng ánh mắt ra hiệu cho người kia không nên giỡn nữa, Nguyễn Thu học theo con gái dùng ánh mắt khinh thường nhìn vợ mình, xem đi, có người tới cướp vợ của bà rồi.

Nguyễn Du Nhiên quả thật đói bụng.

Hơn nữa cơm nước bên ngoài nào ngon bằng cơm mẹ mình nấu.

Cô rửa sạch tay, cúi đầu ăn thật nhiều, chóp mũi đều rịn mồ hôi, Sở Thanh cười đầy cưng chìu, thi thoảng gắp thêm đồ ăn cho con gái.

Nguyễn Thu nhìn Nguyễn Du Nhiên, hỏi:

"Tiện Tiện, sao rồi, đừng lo ăn, cuối tuần thế nào?"

Cố ý ức hϊếp người.

Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu, cô nhìn chằm chằm Nguyễn Thu hồi lâu, không nói chuyện, nước mắt đảo quanh vành mắt.

Nguyễn Thu ngẩn người, bà và Sở Thanh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người nghĩ y như nhau, thôi xong, lại bị Niệm Niệm ngược rồi.

"Để con ăn cơm đi."

Sở Thanh mở miệng, Nguyễn Thu không dám nói nữa, chỉ trơ mắt nhìn Sở Thanh, Sở Thanh bị nhìn trong lòng cảm thấy khác thường, bà hắng giọng, dưới bàn dùng chân đá chân Nguyễn Thu.

Ám chỉ này mang tính trêu chọc.

Nguyễn Thu cúi đầu nhưng khóe môi ngay lập tức giương lên, bà liếc nhìn Sở Thanh, tay lại len lén từ dưới bàn mò qua, nắm lấy tay Sở Thanh, muốn mười ngón tay đan xen.

Sở Thanh nghĩ dù sao tâm trạng con không tốt, hai người không thể quá phận, bà tức giận liếc nhìn người kia, tay nắm lại không cho người kia được như ý.

Nguyễn Thu cười tà ác, bà hắng giọng, tay xấu xa dời lên.

Tuy rằng Sở Thanh không có phản ứng gì nhưng mặt lại không khống chế được đỏ lên, bà cắn môi nhìn vợ của mình, vợ của bà chỉ nhướng mày, trong mắt hiện lên mấy chữ:

- Em cầu chị đi.

"Cạch" một tiếng, đôi đũa bị vỗ lên bàn, Nguyễn Du Nhiên không nhịn được nữa, tức giận đến mặt đỏ bừng bừng:

"Hai người đủ chưa???"

Cô ném chén đũa xong xoay người bỏ chạy.

Grrrrrừ!!!!!!

Cô trở về nhà là để chữa thương, không phải để xem hai bà mẹ thể hiện tình cảm!

Mắt thấy con gái bị chọc tức bỏ đi, Sở Thanh tức giận liếc mắt nhìn đầu sỏ:

"Chị xem chị kìa, chọc con tức giận rồi!!"

Nguyễn Thu nhún vai, bà cong khóe môi, ánh mắt phóng điện:

"Được rồi phu nhân à, người ta sẽ ngoan ngoãn."

Nói xong, bà xoay người muốn đi, nhưng khóe môi vẫn duy trì nụ cười khẽ.

Nụ cười đó, bên trong vẻ tà mị mang theo một loại ám chỉ.

Sở Thanh thở dài, bà đặt đũa xuống, đi tới phía sau Nguyễn Thu, vén tóc người kia lên khẽ nói bên tai người kia:

"Không được đi."

...

Nguyễn Du Nhiên cảm thấy cuộc sống của mình quả thật quá u ám.

Vốn dĩ cô cho rằng... cô chạy đi hai người mẹ nhất định sẽ đến an ủi cô.

Nhưng mà... không có.

Cô giống như con nhím co mình lại và duy trì tư thế đó gần nửa tiếng, hai người kia... ngay cả bóng cũng không thấy.

Nguyễn Du Nhiên cúi đầu cũng may... cô xoa đầu con chó nhỏ Tiểu Tao* trong tay, khẽ nỉ non:

*Tao: nghĩa là xấu xa, cợt nhã, lẳиɠ ɭơ theo tính cách của nhà họ Nguyễn thì quá hợp. Tiện Tiện rồi tiểu Tao:v

"Tiểu Tao, mẹ con đã trở về rồi, chị ấy còn biết trở về..."

Trước đây Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên nhận nuôi Tiểu Tao. Lúc đầu Tiện Tiện là một người đặc biệt trọng tình cảm, bởi vì khi còn bé trong nhà từng nuôi một con chó nhưng đã chết, cô khóc lóc tròn một tuần, sau đó thề không bao giờ nuôi chó nữa. Thế nhưng sau khi kết hôn, lúc cô và Sở Niệm ngọt ngào đi bộ dạo thì Tiểu Tao giống như đã xác định mỗi ngày cứ đi theo phía sau hai người, khi đó nó quả thật nhìn không ra màu trắng, giống như cái nùi cây lau nhà, lông lộn xộn.

Nguyễn Du Nhiên nhẫn tâm quyết định không nuôi, ngay cả khi Sở Niệm hai mắt đẫm lệ nhìn cô, cô cũng không cho.

Ai ngờ sau này khi cô không để ý, Sở Niệm liền ôm chó con về nhà, tắm rửa, tu sửa nhan sắc, chích thuốc, sau đó đem chó con thơm phức đặt lên giường.

Nguyễn Du Nhiên trở về hít sâu một hơi, Sở Niệm đi vào hôn lên cổ cô, bắt lấy chân trước mềm mại của Tiểu Tao giơ lên nói:

"Đây là mommy của con~"

Đây là mommy của con...

Một câu nói đó. Nguyễn Du Nhiên nào còn tức giận, vành mắt của cô thoáng đỏ lên.

Hai năm trước mới kết hôn, cô và Sở Niệm đã từng nghĩ qua sẽ sinh con, sau này vài lần làm giải phẫu cũng không thể mang thai, khi tiến thêm một bước kiểm tra theo quy trình, bác sĩ nhìn thấy báo cáo của hai người, thở dài:

"Cơ thể của hai người đều không quá thích hợp, Nguyễn tổng, ngài xem 4 cung này..."

Nguyễn Du Nhiên trời sinh4 cung phát d.ục có chút dị dạng, khi có thai xác suất thai nhi tồn tại là số không.

Còn Sở Niệm từ nhỏ đã đi quay phim không quan tâm cơ thể, bởi vì quay nhiều phim cổ trang, thường xuyên có những cảnh như ngâm nước hoặc mùa đông mặc đồ mỏng manh, cung hàn* rất nghiêm trọng, điều trị rất lâu vẫn không được.

*Hiểu theo cách đơn giản, 4 cung lạnh là tình trạng năng lượng dương không thể làm ấm cơ thể, mạch máu4 cung co thắt lại khiến 4cung thiếu máu nuôi, gây khó rụng trứng và thụ thai thành công. Y học cổ truyền chú trọng đến sự cân bằng âm và dương (ví dụ như nóng và lạnh).

Sau này, hai người cũng nghĩ thông suốt, nếu ông trời không cho hai người có kết tinh tình yêu, cho nên hai người chỉ cần càng ngày càng yêu đối phương nhiều nhiều hơn nữa là được.

Hôm nay, Nguyễn Du Nhiên cúi đầu nhẹ nhàng nựng nựng cổ Tiểu Tao, Tiểu Tao thoải mái híp mắt dựa vào lòng ngực của cô:

"Từ nay về sau, con phải đi theo bà mẹ độc thân dung mạo xinh đẹp này..."

Bất tri bất giác lại có nước mắt chảy xuống, ký ức rất đáng sợ, từ nhỏ đến lớn Nguyễn Du Nhiên không phải kiểu yếu đuối bất kham thế này.

Cô cũng muốn thoải mái buông xuống.

Chỉ là 10 năm rồi.

Giữa hai người tồn tại rất nhiều ký ức liên quan đến nhau.

Muốn hoàn toàn quên đi, nói sao dễ dàng vậy?

Bất tri bất giác, Nguyễn Du Nhiên ngủ quên, một giấc ngủ rất sâu, xung quanh xảy ra chuyện gì cô cũng không biết, chỉ cảm giác bản thân trong giấc mơ rơi rất nhiều nước mắt, rất nhiều rất nhiều.

Sở Thanh và Nguyễn Thu đến xem vài lần, hai người đều đau lòng lại không nói lời nào.

Chuyện tình cảm, cho dù là mẹ ruột cũng không thể thay thế được, nhất định phải để Tiện Tiện tự bước ra ngoài.

Cũng may lúc xế chiều, Nguyễn Du Nhiên tỉnh dậy, đầu hơi nặng, Sở Thanh bưng cháo đã nấu xong đưa cho con gái:

"Ăn chút đi, đừng để dạ dày khó chịu."

Nguyễn Du Nhiên gật đầu, nhận lấy, tâm tình không tốt lắm, tóc dài vén ra sau tai, cúi đầu ăn cháo.

Sở Thanh nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của con gái cực kỳ giống Nguyễn Thu, bà đau lòng muốn chết.

Ăn xong chén cháo nóng, Nguyễn Du Nhiên cảm giác cả người cũng ấm áp, cuối cùng cũng cảm nhận được chút mùi vị tình thương của mẹ, cô cúi đầu hỏi:

"Mẹ con đâu?"

Sở Thanh hắng giọng:

"Còn đang ngủ."

Nguyễn Du Nhiên thoáng ngẩng đầu lên, cô tức giận nhìn Sở Thanh, trời ơi... có tính người hay không, chẳng trách không ai tới an ủi cô, ban ngày ban mặt, hai người già này làm cái gì vậy??? Cô vẫn là con nít mà!!!

Sở Thanh đối với những chuyện này thì cũng chỉ có thể chĩa dùi về phía Nguyễn Thu- cái người không kiêng nể gì kia, da mặt của bà mỏng, bà vuốt tóc con gái, tìm lý do rút lui rời đi.

Nguyễn Du Nhiên đang bi thương, điện thoại chợt vang lên.

Là Sawyer.

Đây là người số 1 cô không muốn nghe, thế nhưng điện thoại cứ reo liên tục, thật ồn ào, cô nhớ tới lúc trước khi rời đi, lời cô nói với Sở Niệm.

Cô cắn răng.

Đúng vậy, dựa vào cái gì cô phải thủ thân như ngọc!

Dựa vào cái gì phải khó xử chính mình!

Cô bị coi thường!!!

Nguyễn Du Nhiên dõng dạc hùng hồn đứng lên, cầm điện thoại:

"Alo, Sawyer, ra gặp mặt đi!"

Gọi nửa ngày khó khăn lắm mới kết nối được lại nghe người kia nói vậy, Sawyer sửng sốt, cô lập tức mỉm cười, tiếng cười thoải mái:

"Được, mình muốn ăn lẩu, cậu làm lẩu cho mình ăn nha! Đây là mỹ thực Trung Hoa mình thích nhất."

Nguyễn Du Nhiên:...

Cô bạn quốc tế này... quả thật khó hiểu phong tình.

Gặp mặt đòi ăn lẩu...

Người này xem mình là nữ đầu bếp à?

Nguyễn Du Nhiên xoa bụng, cũng may, xem như cho cô ấy ăn đỡ thèm đi.

Tiện Tiện vốn dĩ lười chứ không phải không biết, cô là người có thể đi năm mươi bước hoàn toàn không thể đi một trăm bước, nhưng khi đó còn trẻ vì dạ dày Sở Niệm quá kén chọn, cô quyết định rèn luyện kỹ năng nấu nướng, sau này lại tự phong "Nữ đầu bếp số 1 Trung Quốc", nấu một cái lẩu không cần kỹ năng gì nhiều, tất nhiên không thành vấn đề.

Nguyễn Du Nhiên cực kỳ để ý, ngay cả bỏ bơ vào nồi cũng là tự cô làm.

Ớt, hạt tiêu Tứ Xuyên... kèm theo tiếng "lốp bốp" của bơ hòa tan, cả phòng tràn ngập hương thơm.

Nguyễn Thu ngửi thấy mùi này liền thức dậy, bà nhìn rau đã rửa sạch trên bàn trong phòng khách, còn có dĩa thịt, tôm băm hoàn mỹ, sách bò, cuống tim, giọng mơ hồ:

"Tiện Tiện, Niệm Niệm trở về hả? Con ;àm nhiều món như vậy. Có thanh cua không? Mẹ muốn ăn."

Tâm trạng của Nguyễn Du Nhiên vừa bình tĩnh lại "thành công" bị một câu của người mẹ này khiến cho cực kỳ tồi tệ, cô nắm chặt dao phay trong tay, mắt đỏ lên bộ dạng muốn gϊếŧ người quay đầu nhìn người mẹ già:

"Không có thanh cua, cánh tay bà già, mẹ ăn không?"

Nguyễn Thu:...

Bà giật mình, con sâu ngủ trong người đã không còn nữa, bà bụm miệng:

"Con... con lại ăn hϊếp mẹ, phu nhân, phu nhân của tôi đâu rồi?"

Lúc bà nửa tỉnh nửa mê cảm giác hình như Sở Thanh ra cửa, người kia còn thì thầm mấy câu, sao nửa ngày còn chưa trở về?

Sở Thanh nhận được cuộc điện thoại nên ra ngoài, khi bà nhìn thấy hiển thị trên màn hình, khϊếp sợ trong mắt lan tràn.

Bà cũng ba năm chưa từng gặp Sở Niệm.

Thật không ngờ, Niệm Niệm lại gọi điện thoại cho bà.

Hai người giống như bình thường, hẹn nhau ở tiệm cafe hai người thường xuyên đến.

Tính cách Sở Niệm và Sở Thanh đều thiên về trầm tĩnh, trước đây ở nhà luôn nghe thấy tiếng Tiện Tiện và Nguyễn Thu cãi qua cãi lại gào thét gay gắt, hai người chỉ điềm tĩnh mỉm cười.

Mà nói tới cũng thật trùng hợp, con dâu và mẹ chồng lại cùng họ, có đôi khi hai người hòa thuận đến mức khiến cho Nguyễn Du Nhiên không vui, một mặt ghen tị mommy đối xử tốt với Sở Niệm hơn cả mình, một mặt lại ghen tị vợ mình cùng mẹ vợ tốt hơn chính mình, suýt chút nữa khiến cho cô tâm thần phân liệt.

Sở Niệm gọi một ly nước nóng, ánh mắt ửng đỏ nhìn Sở Thanh đi tới, khẽ gọi:

"Mommy..."

...

Nửa tiếng sau.

Sawyer và Sở Thanh gần như cùng nhau trở về.

Nguyễn Thu mở cửa, bà mở cửa nhìn thấy Sawyer, lại nhìn Sở Thanh, vẻ mặt khϊếp sợ:

"Phu nhân, em... em----"

Không phải chứ, vừa ngủ một giấc phu nhân của bà lại có bản lĩnh dẫn một cô gái về?

Sở Thanh giống như có tâm sự, chỉ mỉm cười lấy lệ, ánh mắt của bà nghía vào phía trong phòng, thấy được Tiện Tiện đang cúi người nấu lẩu, vành mắt có chút đỏ lên.

Điều này dọa Nguyễn Thu sợ, phu nhân của bà là người kiên cường cỡ nào, bà rõ ràng nhất, hôm nay... sao vậy chứ?

Tác Á cũng kinh ngạc nhìn Nguyễn Thu, cô cảm giác người này quá giống Nhục Ti, cô nhanh chóng giơ tay:

"Mẹ Nhục Ti, chào dì, con là Sawyer."

Nhục Ti?

Nguyễn Thu giật mình, bà quay đầu hỏi:

"Chúng ta có miếng thịt hả?"

Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu:

"À, Sawyer... vào đi."

Sawyer mỉm cười: "Chờ chút, mình còn chưa giới thiệu." cô giơ tay về phía Nguyễn Thu: "Con là người theo đuổi Nhục Ti."

Một câu nói.

Hai bà mẹ hóa đá.

Sawyer thoải mái vẫy tay, bước vào nhà, mũi khịt khịt, ra sức ngửi:

"Wow, Nhục Ti, cậu thật lợi hại, thật đảm đang!"

Nguyễn Du Nhiên liếc mắt:

"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn mình, không phải cậu gởi tin nhắn nói muốn ăn cay à? Mình dắt cậu ra vườn hái một ít."

Sawyer tất nhiên cam tâm tình nguyện, cô nhìn rau thịt cô yêu thích nuốt nước miếng, hai người một trước một sau đi ra vườn.

Nguyễn Thu nhìn chằm chằm một hồi, bà vuốt cằm:

"Không thể tin nổi, không hổ là con gái của mình, nhanh như vậy đã có người đuổi tới nhà."

Bà nhìn Sở Thanh, Sở Thanh và bà khi có tâm sự đều giống nhau, mặc kệ Tiện Tiện và Sở Niệm ra sao, cuối cùng họ vẫn muốn con gái hạnh phúc. Bây giờ nhìn thấy Sawyer và Tiện Tiện ở chung, con gái thả lỏng cũng xem như là chuyện tốt.

Ai ngờ biểu cảm của Sở Thanh cực kỳ lãnh đạm nhìn Nguyễn Thu:

"Có bà mẹ nào như chị không, con còn chưa ly hôn mà?"

Nguyễn Thu:...???

Thái độ của phu nhân không thích hợp lắm.

Sở Thanh nhìn hai người ngồi xổm bên ngoài hái rau, bà cau mày, nhìn Nguyễn Thu:

"Chị đừng nên làm gì, sau này nếu như Niệm Niệm biết tình địch chạy tới nhà, mẹ chồng như chị còn khen ngợi thì sẽ có phản ứng thế nào?"

Nguyễn Thu:...

Bà rùng mình, thẳng lưng đi ra ngoài, Sở Thanh cũng đi theo phu nhân của mình.

Cái sân nhỏ này là Sở Thanh đích thân chuẩn bị, tuy rằng không lớn, nhưng tràn đầy sức sống, rau xanh dưa quả gì cũng có.

Nguyễn Du Nhiên ngồi chồm hổm dưới đất hái rau, mặt awyer từ ngạc nhiên sang sùng bái, hai người rất gần nhau, gió thổi qua, tóc dài trong không trung nhảy múa, rất đẹp mắt rất xứng đôi.

Dù sao Sawyer người ta cũng là khách, vừa nhìn cũng là bạn nước ngoài, Nguyễn Thu đang suy nghĩ nên nhắc nhở Tiện Tiện thế nào, bà vuốt cằm suy tư, Sở Thanh đứng ở bên cạnh dùng ánh mắt chém gϊếŧ hối thúc.

Nguyễn tổng áp lực như núi, cất giọng:

"Con gái."

Nguyễn Du Nhiên và Sawyer cùng nhau ngẩng đầu, Nguyễn Thu đối diện với ánh mắt của Nguyễn Du Nhiên:

"Niệm Niệm cũng biết Sawyer?"

Nguyễn Du Nhiên ngay lập tức khó chịu ra mặt:

"Nói cô ấy làm gì, biết hay không có quan hệ gì đâu? Sawyer là bạn của con, con mời cô ấy đến ăn bữa cơm cũng cần Sở Niệm biết à?"

Nguyễn Thu gật đầu:

"Nói hay lắm, nhưng mẹ nghe Ngưu đạo nói sẽ quay tiếp những tập sau của "33 ngày kết hôn" ở nhà mình, có phải sắp tới Niệm Niệm sẽ đến nhà mình chào hỏi không?"

Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm Nguyễn Thu:

"Vậy thì sao, con sợ cô ấy à?"

Nguyễn Thu như có điều suy nghĩ:

"Không sợ sao?"

Nguyễn Du Nhiên hơi tức giận:

"Con sợ cái gì?"

Sawyer cũng tò mò nhìn chằm chằm Nguyễn Thu, sợ cái gì?

Nguyễn Thu chỉ chỉ cỏ dại bên cạnh:

"Con hái hơi gần, đó là gì? Mẹ chưa từng trồng qua, đừng để mẹ đạp phải."

"Gần cái gì? Con xem thử, con-" Nguyễn Du Nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn cây cỏ, mẹ đang làm gì vậy? Sao khác thường vậy?

Lúc này Sawyer phản ứng cực nhanh, cô cười trả lời giúp:

"Đây là cỏ, Tiện Tiện, cậu hái cỏ. Dì nhắc cậu quay lại."

Sở Thanh:...

Nguyễn Thu:...

Nguyễn Thu cười thỏa mãn:

"Sawyer nói rất đúng. Con nhanh nhổ cỏ, đừng nhổ gần, quay về bên mẹ an toàn hơn."

- ----------------Hết chương 15-------