Tô Lệ Tiếu lướt qua vai cô, nhìn Phương Thanh Chỉ.
Cô nói: "Đây là người Trần Tu Trạch che giấu?"
Ôn Huệ Ninh nói: "Đây là chị dâu của tôi."
Tô Lệ Tiếu vuốt ve mu bàn tay của con gái, chậm rãi nói: "Các người còn dám nói “chị dâu”? Lúc trước khi tôi ở với anh Mạnh, cũng từng phong quang, nhưng giờ chẳng phải vẫn phải nhìn sắc mặt người khác...”
Lúc nói, Trần Tu Trạch và Trần Khải Quang lần lướt đi tới, vừa nhìn thấy Tô Lệ Tiếu trong phòng khách, Trần Tu Trạch khẽ cau mày.
Tô Lệ Tiếu đứng lên: "Tu Trạch."
Trần Tu Trạch khẽ gật đầu: "Chờ một chút."
Anh dựa vào cây gậy, bước đến gần Phương Thanh Chỉ, cúi xuống nhìn khuôn mặt mộc của cô, thì thầm: "Vào với tôi."
Phương Thanh Chỉ không trốn tránh, cô lặng lẽ đi theo Trần Tu Trạch vào phòng ngủ, khi cánh cửa đóng lại, cô nghe thấy Trần Tu Trạch chậm rãi nói: “Người ngoài cửa vừa rồi là vợ của cha nuôi tôi, cũng là người duy nhất còn sống. Người bà ta dắt, là đứa con duy nhất của cha nuôi tôi."
Phương Thanh Chỉ nói: "Ngài nói tôi chuyện này làm gì.”
Trần Tu Trạch cười nói: "Tôi không muốn em nghĩ nhiều."
Phương Thanh Chỉ cười ảm đạm.
Cô nói nhẹ nhàng: "Tới giờ, tôi nghĩ gì, nghĩ nhiều hay không, lẽ nào còn có ý nghĩa hay sao?”
Điều chắc chắn duy nhất là Mạnh Cửu Ca đã qua đời, vợ con của ông ta, những người được đồn đại là đã chuyển đến Vancouver cũng thực sự không còn sống.
Phương Thanh Chỉ không muốn biết những chuyện này, cô rất giỏi kiềm chế lòng tò mò. Trên thế giới này, càng biết nhiều, ngược lại càng nguy hiểm, không phải à?
Cô thậm chí còn không muốn nghĩ thêm đến chuyện của Trần Tu Trạch, gần như bị động tiếp xúc với anh, cô chỉ hy vọng anh sẽ sớm chán cô, thả cô đi.
Ngay cả những lời vừa rồi cũng chứa đựng cảm xúc.
Một mặt, nghĩ tới chuyện đối phương đã làm với Mạnh Lãng tối hôm qua, biểu cảm giờ phút này của anh vẫn rất uy nghiêm, như không có chuyện gì xảy ra.
Mặt khác, ai có thể ngờ được rằng, người hôm qua và bây giờ nói chuyện dịu dàng với cô, tối qua lại cúi đầu trước nơi bẩn thỉu của cô.
Phương Thanh Chỉ nhìn đi chỗ khác, không nhìn anh.
Trần Tu Trạch không bị giọng điệu của cô làm tổn thương, anh dịu dàng nói: “Em là bạn gái của tôi, để em yên tâm chính là ý nghĩa.”
Phương Thanh Chỉ nói: "Không chừng ngài yêu người khác mới khiến tôi có thể yên tâm."
Trần Tu Trạch cũng không khó chịu, anh khẽ mỉm cười, giơ tay lên, mu bàn tay khẽ áp lên má cô, xoa xoa làn da mát lạnh của cô: "Có phải tối hôm qua cắn em bị đau không?"
Phương Thanh Chỉ không ngờ đối phương vẫn có thể thoải mái đề cập đến vấn đề này, cô luôn kiềm chế bản thân, thờ phụng tiết chế, không ham muốn, ban ngày ban mặt tuyệt đối không nói chuyện ban đêm. Lúc này nghe anh nói vậy, cô lập tức ngăn lại: “Đừng nhắc nữa.”
Trần Tu Trạch nói: "Được, vậy em nghỉ ngơi trước, tôi cho người đi chuẩn bị chút đồ ăn, sau đó ta đuổi bà ta đi, được không?"
Giọng điệu trưng cầu ý kiến.
Phương Thanh Chỉ nói: "Ngài không cần phải nói với tôi."
Trần Tu Trạch chỉ cười, anh không khó chịu với thái độ của Phương Thanh Chỉ đối với anh. Cô làm loạn cũng được, không vui cũng được, biểu hiện ra ngoài vẫn tốt hơn là lạnh lùng, giống như một khối băng, không cho anh đến gần.
Anh thích cô thể hiện cảm xúc.
Sau khi Trần Tu Trạch rời đi, Phương Thanh Chỉ ngồi bên giường, phòng ngủ này mặc dù là phòng ngủ chính, nhưng nhỏ hơn nhiều so với căn biệt thự trên đỉnh núi của Trần Tu Trạch. Hầu như không có trang trí, đồ nội thất đều bằng gỗ gụ, cảm giác nặng nề, trang trọng, cổ kính. Nhưng, chủ nhân của căn phòng ngủ lại không hề trang trọng, bởi một người đàn ông trang trọng sẽ không bao giờ làm những chuyện như hôn “nhuỵ tâm”. Phương Thanh Chỉ nóng lòng ép bản thân quên đi chuyện xấu hổ ngày hôm qua, càng xấu hổ, chuyện đó càng khắc sâu trong tâm trí cô, không cách nào gạt bỏ được.
Cô không muốn nằm trên giường, nhưng lại không muốn ra ngoài...
Qua cửa, cô vẫn nghe thấy tiếng bé gái khóc, tiếng phụ nữ tranh cãi, không chỉ Tô Lệ Tiếu, mà cả Ôn Tuệ Ninh và A Hiền, tất cả đều nhốn nháo. Phương Thanh Chỉ không biết nhân quả, cô không có ý định tham gia vào chuyện thị phi của họ.
Cô chỉ đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, quan sát.
Trên tường treo một đôi chữ, cùng kiểu dáng, nhưng nét chữ không đẹp bằng trong phòng làm việc, có lẽ là chủ nhân ngày trước viết, chỉ có sáu chữ.
“Khoan nhi lật, nghiêm nhi ôn.”
Phương Thanh Chỉ từng đọc câu này, từ "Chuẩn Nam Tử Dĩ Luận Huấn”
Cả câu...
“Thánh nhân chi đạo, khoan nhi lật, nghiêm nhi ôn, nhu nhi trực, mãnh nhi nhân”.
* Tôn chỉ của thánh nhân là hào hiệp lễ độ, đoan trang nghiêm túc, nghiêm khắc kỷ luật nhưng lại hòa nhã, dễ gần, mềm mỏng nhưng chân thành thẳng thắn, ngay thẳng chính trực nhưng đầy lòng nhân từ.*
Đó không phải là một câu nói rất nổi tiếng, nhưng không biết vì sao, Trần Tu Trạch chỉ chọn sáu chữ này, treo chúng trong phòng ngủ. Phương Thanh Chỉ giơ tay ra chạm vào nó, giấy Tuyên không phải loại tốt nhất, có lẽ đã có tuổi, khi chạm vào có tiếng rất giòn.