*La phu hữu phu - thành ngữ xưa chỉ người phụ nữ đã có chồng.*
Phương Thanh Chỉ trước đây chưa bao giờ viết thư chậm như vậy, mỗi khi viết được vài chữ, cô đều phải dừng lại một lúc mới có thể tiếp tục.
Đôi mắt cô vẫn rưng rưng nước mắt, dùng sức mở ra đến phát cay cả mắt cũng không chịu nhắm lại, kiềm chế để nước mắt không rơi xuống.
Phải nói thế nào đây.
Phương Thanh Chỉ học trong một trường nữ sinh của nhà thờ, tất cả giáo viên trong trường, bao gồm cả nhân viên nhà trường đều là phụ nữ. Vào thời điểm đó, cô hầu như không thể tiếp xúc với nam giới trong khuôn viên trường, chứ đừng nói đến sự ngây ngô hiểu biết của tuổi trẻ.
Nhận thức mông lung của cô về tình yêu đều đến từ Lương Kỳ Tụng.
Lần đầu gặp nhau là lúc đón sinh viên mới, Lương Kỳ Tụng mặc áo sơ mi trắng, quần đen, nhiệt tình làm hướng dẫn viên cho Phương Thanh Chỉ, giới thiệu cho cô tất cả mọi thứ trong khuôn viên trường. Hôm đó trời rất nóng, mặt trời cực kỳ gay gắt, có người đưa cho Lương Kỳ Tụng một chiếc ô, anh liền ngây ngốc mở ra, đưa cho Phương Thanh Chỉ. Lương Kỳ Tụng ăn mặc đơn giản, mới đầu, Phương Thanh Chỉ còn tưởng rằng đối phương cũng đang sống trong cảnh nghèo khó như mình, nào ngờ gặp phải người ăn xin, Lương Kỳ Tụng lúc này lại hào phóng giúp đỡ, cho một khoản tiền lẻ không nhỏ.
Phương Thanh Chỉ nhìn không được, uyển chuyển nhắc nhở anh, đối phương có thể là kẻ lừa đảo.
Lương Kỳ Tụng cười sảng khoái: “Nếu thật sự là kẻ lừa đảo thì cũng rất tốt, không phải chứng minh thế giới này bớt một người đáng thương sao?”
Phương Thanh Chỉ không thể dùng ngôn ngữ để hình dung Lương Kỳ Tụng, anh vừa lương thiện lại chính trực, có sự dũng cảm của thiếu niên, cũng có nhiệt huyết đam mê cùng hoài bão.
Cô không thể không bị đối phương hấp dẫn.
Nhưng...
Phương Thanh Chỉ đứng thẳng người lên, nhẹ nhàng hít một hơi, rút khăn giấy lau mắt, chậm rãi thở ra, lại cầm bút viết tiếp tục viết.
“... Em tham vinh hoa phú quý, không muốn sống qua những ngày tháng khổ sở trước kia, chỉ có thể phụ lòng tốt của đàn anh...”
Cô vừa viết, vừa không kìm được nước mắt, cơ thể run rẩy, nhưng vẫn viết tiếp, mực chảy ra từ đầu bút, những dòng chữ đen kịt rơi xuống mặt giấy, mà thịt trong lòng cô cũng giống như bị một con dao mỏng cắt từng miếng một.
Sao có thể cam lòng được đây.
Cuối cùng, Phương Thanh Chỉ không viết nổi nữa, cây bút rơi xuống bàn, phát ra âm thanh thanh thúy, hai tay cô đè lên mặt bàn, cúi đầu, nhẹ giọng nức nở.
Cách một tấm rèm, như ẩn như hiện, Trần Tu Trạch im lặng nhìn Phương Thanh Chỉ khóc. Một lát sau, anh mới cầm gậy đi ra ngoài, A Hiền cân nhắc nói: “Thật ra, lúc này ngài không cần nhúng tay vào đâu, hiện tại tình cảm giữa cô Phương và Lương Kỳ Tụng chỉ vừa mới nảy mầm, cũng chỉ là nhất thời... Ừm, ngài đã biết cha của Lương Kỳ Tụng sẽ nhúng tay vào chuyện này mà, sao không đợi đối phương mạnh mẽ tách cô Phương ra khỏi cậu ta, chờ cô Phương hết hy vọng, ngài lại đón cô ấy trở về?”
Trần Tu Trạch chống gậy, ngữ điệu bình tĩnh: “Họ Lương kia là cái thá gì, xứng đáng để cô Phương đau lòng sao?”
Là chủ một tiệm bánh, sao có thể trơ mắt nhìn gia đình này bắt nạt cô bé mồ côi, nhìn cô bị ngược đãi như vậy được.
Không bằng sớm đưa cô về bên cạnh mình, tuổi của cô còn nhỏ, còn chưa ra trường, không có năng lực xác định tính chất của sự việc, tình cảm sẽ không quá sâu đậm, cho dù tách ra, cũng chưa chắc đã khắc cốt ghi tâm. Thời gian dài trôi qua, đối xử với cô tốt hơn một chút, cô tự nhiên sẽ quên Lương Kỳ Tụng.
Huống chi, cha của Lương Kỳ Tụng hiện tại cũng đang cố gắng tìm cho Lương Kỳ Tụng một người vợ, muốn anh kết hôn sớm... sau khi kết hôn lại tiếp tục học cũng không tính là chuyện hiếm lạ gì.
Tay Trần Tu Trạch cầm gậy, bước ra khỏi cửa, A Hiền nói thêm: “ Bà Tô nói đứa nhỏ bị sốt cao, mời bác sĩ tới khám vẫn không thấy khá lên...”
“Bảo bà ấy đưa đến bệnh viện đi.” Trần Tu Trạch dừng lại, xoa xoa mi tâm: “Anh tìm thêm vài người tới đó, tôi không đến được.”
Dù sao cũng là đứa con duy nhất của cha nuôi.
Đứa nhỏ này vốn không thể sinh ra, Mạnh Cửu Ca đã hơn sáu mươi tuổi, người ở độ tuổi này gần đã mất đi năng lực làm người khác mang thai. Cũng có lẽ là do mọi vận mệnh đều được định sẵn và có chút may mắn, vì vậy mới để cho người vợ cuối cùng của ông ta mang thai.
Thật ra, khi đó Trần Tu Trạch có thể loại bỏ đứa nhỏ này, dù sao cũng chỉ mới hai tháng, thậm chí còn chưa được tính là một sinh mệnh.
Nhưng, Trần Tu Trạch vẫn lựa chọn để bà Tô sinh ra đứa bé. Đó là một cô bé, Trần Tu Trạch đặt tên cho nó là Mạnh Bình An, tính toán tương lai sẽ nhận con bé làm em gái nuôi, chăm sóc cẩn thận. Chờ Bình An lớn lên một chút, anh liền sai người đưa cả bà Tô và Bình An đến Vancouver, lại cho bọn họ chút tài sản, nhà cửa, cổ phần cổ tức, để bọn họ không cần trở về Hồng Kông nữa, ở bên ngoài an an ổn ổn sống cả đời.