Nghe nói, công việc kinh doanh cửa hàng của ông chủ Hoàng cũng ngày càng sa sút, có thông tin cho rằng, ông ta đã có ý định bán tài sản và rời khỏi Hồng Kông.
Phương Thanh Chỉ chỉ cảm thấy rất hả dạ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bi thương.
Trên đời, vạn vật luôn thất thường như vậy. Nếu như ông chủ Hoàng sớm rời khỏi Hồng Kông thì hôm nay cô cũng không cần phải ủy thân cho người khác.
Nhưng nếu không phải Trần Tu Trạch ra tay, ước chừng hiện giờ ông chủ Hoàng vẫn khinh nam bá nữ, tác oai tác quái.
Cô vẫn chuyên tâm vào việc học, chỉ mong có được một bảng điểm thật đẹp. Ngay cả khi cô không đến nước Anh, cô vẫn muốn tìm một công việc tốt và tự nuôi sống bản thân.
Cuối tuần đầu tiên sau khi trở lại trường học, Phương Thanh Chỉ không cần phải đi học, cô đến nhà hàng phương Tây mình từng làm việc để thanh toán tiền lương làm việc bán thời gian trước đây của mình. Ông chủ nhà hàng rất tốt bụng, biết được cô sẽ không bao giờ đến làm việc nữa, bảo cô chờ một chút, ông đi lấy một phần bánh quy vừa nướng xong, coi như là quà tặng chia tay cô.
Trong lúc Phương Thanh Chỉ đợi tại nhà hàng, không ngờ lại gặp được bạn học cùng lớp của Lương Kỳ Tụng. Đối phương liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô, kích động vẫy tay: “Phương Thanh Chỉ!”
Phương Thanh Chỉ xoay người, sau khi xác nhận bên ngoài không có tài xế, mới mỉm cười chào hỏi anh ấy: “Đàn anh Vương.”
Đàn anh Vương tính cách thân thiện, giống như Phương Thanh Chỉ, đi làm thêm để kiếm tiền trang trải việc học. Anh ấy trò chuyện với Phương Thanh Chỉ vài câu, mới nghi hoặc hỏi: “Kỳ Tụng ra ngoài lâu như vậy rồi, sao em không đi thăm cậu ấy?”
Phương Thanh Chỉ nói: “Khoảng thời gian trước em bị ốm.”
“Khó trách.” Đàn anh Vương bừng tỉnh đại ngộ: “Kỳ Tụng nói mỗi ngày đều gửi thư cho em, nhưng không nhận được hồi âm. Cậu ấy còn tưởng rằng em đã chuyển nhà, nói hai ngày này sẽ đến trường gặp em...”
Phương Thanh Chỉ kinh ngạc: “Thư?”
“Đúng vậy.” Đàn anh Vương cười khổ một tiếng: “Hiện tại không phải cậu ấy đang ở nhà dưỡng thương sao? Cha mẹ không cho phép cậu ấy ra ngoài, cho nên mới viết thư cho em, một ngày phải tới vài lá thư. Đúng rồi, em không đọc à?”
Đâu chỉ không đọc.
Phương Thanh Chỉ hoàn toàn không nhận được.
Sau khi nói lời tạm biệt với đàn anh Vương, Phương Thanh Chỉ xách bánh quy, bảo tài xế trở mình về nhà cậu mợ, cô gần như tìm kiếm hết các hộp thư, nhưng vẫn không tìm thấy một lá thư nào. Mắt thấy sắc trời dần tối, cô lại không muốn gặp lại cậu mợ, đành phải tạm thời rời đi.
Trần Tu Trạch vẫn chưa trở về.
Phương Thanh Chỉ ở trong phòng ngủ khó có thể tĩnh tâm, vì vậy, cô đến phòng sách để hoàn thành nhiệm vụ mà giáo viên giao. Lúc trước đến không có nhìn kỹ, hôm nay cô mới thấy, giá sách trong thư phòng đầy ắp, rất nhiều loại sách cực kỳ phong phú. Nghĩ đến Trần Tu Trạch nói anh không học đại học, cũng không biết những cuốn sách này là để trưng bày hay anh thực sự biết cách đọc chúng. Phương Thanh Chỉ bước vào, lại nhìn thấy một bộ chữ trong phòng sách.
“Thận độc.”*
*Thận Độc - quan niệm tu thân theo nho giáo, nghĩa là cho dù khi bạn cô độc ( ở một mình) thì cũng phải thận trọng và tuân thủ các quy tắc xã giao.*
Là thư pháp, một chiếc nỏ cứng sẵn sàng kéo căng, thư giãn rộng rãi, nét bút mạnh mẽ, hào phóng, chữ viết có phong cách cổ xưa rất đoan chính.
Phương Thanh Chỉ trời sinh ngưỡng mộ chữ đẹp, cô nhìn kỹ chữ ký, muốn xem nó có phải do Hà đại sư viết hay không, nhưng lại thấy một cái tên quen thuộc trên chữ ký.
Trần Tu Trạch.
Cô hơi giật mình, lại đi đến tập chữ trên bàn, nhìn thấy bút lông, giấy và nghiên mực mà cô lầm tưởng là đồ trang trí. Chúng đúng là đồ dùng hàng ngày, trên đó còn có một tấm thϊếp, là “Lan Đình tập tự” của Vương Hi Chi*, mới viết được một nửa, có lẽ là có việc, nên tạm dừng bút.
*Vương Hi Chi (303 – 361), tự Dật Thiếu, hiệu Đạm Trai, là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Về sau tham bái hữu quân tướng quân, nên còn được gọi là Vương Hữu Quân.
Ông được nhìn nhận không chỉ là danh nhân thời Đông Tấn mà trong cả lịch sử Trung Quốc, nổi tiếng về thư pháp tuyệt kỹ, nên còn được xưng gọi là Thư thánh. Ông là một trong Mười vị thánh trong lịch sử Trung Quốc.
Tác phẩm nổi tiếng nhất mà ông để lại là “Lan Đình tập tự”. Lan Đình tập tự được người đời ví như Mặt Trời, Mặt Trăng giữa bầu trời, được mệnh danh là “Thiên hạ đệ nhất hành thư”, đến ngàn năm sau hậu thế vẫn thán phục.*
Vết mực chưa khô.
Phương Thanh Chỉ cảm thấy thật nực cười, cô thậm chí còn không thèm đọc sách nữa, quay người bỏ đi.
Ở trong phòng ngủ đọc sách một lúc, cô mới nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, là mẹ Mạnh, nói Ngài Trần mời cô đến phòng sách.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động mời cô đến phòng sách như thế này.