Trần Tu Trạch thở dài: “Một hai người đều không làm cho người ta bớt lo.”
Nói tới đây, anh đứng lên, cầm lấy cây gậy chống bằng kim loại, nhìn Phương Thanh Chỉ nói: “Xin lỗi, tôi phải ra ngoài một lát, em cứ dùng bữa trước đi.”
Phương Thanh Chỉ đứng dậy, đè nén nỗi buồn bã bên trong đáy lòng, nhìn bóng lưng Trần Tu Trạch rời đi. Sau cùng, cô không thể kiểm soát bản thân nữa mà cất tiếng hỏi: “Ngài sẽ quay lại chứ?”
Trần Tu Trạch đi đến cửa, nghe thấy vậy anh dừng lại, quay người nhìn Phương Thanh Chỉ.
Phương Thanh Chỉ nhìn thấy anh mỉm cười.
Nụ cười lần này của anh trông chân thật hơn so với mấy lần trước: “Tôi sẽ quay lại.”
Phương Thanh Chỉ ổn định lại vị trí ngồi, từ từ ăn thức ăn trên bàn. Trong lòng cô lúc này đang ẩn giấu điều gì đó, không biết nên ăn cái gì, cũng chẳng thưởng thức được mùi vị không biết chúng ngon hay dở.
Cô liên tục dò xét lại cuộc trò chuyện vừa nãy, nhớ lại sắc mặt của Trần Tu Trạch, cô tuyệt vọng nhận ra rằng mình hoàn toàn không nắm bắt được tí gì về suy nghĩ của đối phương bên kia, chứ đừng nói đến việc đối phương có ra tay giúp đỡ mình hay không.
Cô giống như một con cá trong hồ, chờ đợi mặt trời để làm khô nước từng chút, từng chút một.
Cái gì cũng không làm được.
Không biết đã trôi qua bao lâu, sự giày vò của thời gian cũng dừng lại theo tiếng bước chân cùng tiếng gậy quen thuộc, Phương Thanh Chỉ vui mừng ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Tu Trạch đi tới.
Cô đứng dậy: “Ngài Trần.”
Trần Tu Trạch vẫn cầm cây gậy kia, nhìn Phương Thanh Chỉ: “Chuyện em nói, tôi đã hiểu rồi.”
Phương Thanh Chỉ vội vàng: “Ngài Trần, tôi có thể lấy nhân cách của tôi ra đảm bảo, tiệm bánh nhà đàn anh làm ăn rất có lương tâm, tuyệt đối không vì bất kỳ điều gì mà...”
Trần Tu Trạch mỉm cười, anh ngắt lời Phương Thanh Chỉ, dịu dàng nói: “Cô Phương, tôi không cần em lấy nhân cách ra đảm bảo.”
Phương Thanh Chỉ thở phào nhẹ nhõm: “Liệu ngài có đồng ý giúp đỡ chúng tôi không ạ?”
“Không có gì to tát.” Trần Tu Trạch nói: “Ngày mai cảnh sát sẽ thả họ ra, tiệm bánh cũng được gỡ bỏ niêm phong, đàn anh của em cũng sẽ được thả ra ngoài, công việc kinh doanh của họ vẫn tiếp tục như bình thường, sẽ không ai làm khó họ nữa.”
“Cảm ơn ngài...”
Trần Tu Trạch mỉm cười và xua tay: “Cô Phương, đừng vội cảm ơn tôi sớm như vậy.”
Phương Thanh Chỉ không thể nào nhìn thấu người đàn ông này, cô kinh ngạc đứng sững đó, quần áo ướt nhẹp vẫn dính chặt trên người, nhiệt độ cơ thể chưa hong khô được nó, hơi lạnh dần lan tỏa vô tình xâm nhập vào cơ thể, cả căn phòng bỗng trở nên yên ắng, bấy giờ cô mới cảm nhận được cả người mình lạnh toát.
Trần Tu Trạch đứng trong bóng tối, duy trì một khoảng cách lịch sự nhất định.
“Tôi là thương nhân.” Trần Tu Trạch nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ không trao đổi phi vụ làm ăn khiến mình bị lỗ.”
Cho dù người đàn ông cao lớn này có giữ khoảng cách với cô thì cảm giác áp bức khiến Phương Thanh Chỉ gần như mất đi khả năng hấp thụ khí, sắc mặt cô tái nhợt: “Ngài muốn gì?”
Trần Tu Trạch nhìn chằm chằm cô rồi nói: “Em.”
Phương Thanh Chỉ như bị sét đánh ngang tai.
“Không giấu gì cô Phương." Trần Tu Trạch chậm rãi nói: “Tôi cũng đã lớn tuổi mà bên cạnh vẫn chưa có bạn gái. Hôm nay tôi cảm thấy vô cùng cảm kích khi được gặp mặt cô Phương, đồng thời tôi cũng rất thích sự táo bạo trong em.”
Phương Thanh Chỉ khóe miệng khẽ nhúc nhích: “Không thể...”
Trần Tu Trạch bình thản nói: “Được, cô Phương, em có thể từ chối tôi. Tôi sẽ không vì thế mà giận lây sang người khác, đợi sau khi dùng bữa xong, tôi sai người đưa em về, em nhớ nghỉ ngơi thật tốt, còn chuyện hôm nay cứ coi như chưa từng gặp tôi."
Anh đặt tay lên cây gậy bạc có đầu sư tử hung dữ, đứng trong bóng tối và mỉm cười dịu dàng với Phương Thanh Chỉ.
“Cô Phương, tôi không thích ép buộc người khác.”
Những hành động cách cư xử của anh thực sự rất giống một quý ông.
Vì vậy, quý ông này... vậy mà lại nói ra những lời mạo phạm như vậy bằng một giọng điệu lịch sự, lịch sự đến mức khiến cô không thể tức giận khiển trách mà cũng không dám để anh chịu trách móc.
Hãy nhìn xem, anh rất lịch sự, lịch sự nói với cô như thế.
Tôi không có bạn gái.
Tôi đánh giá em rất cao.
Tôi đặc biệt thích sự táo bạo trong em. Cho nên tôi muốn em.
Anh rất lịch sự, không đe dọa, thậm chí ngay cả khi bàn đến điều kiện cũng trông rất quý ông...
Cô có thể từ chối, anh sẽ không vì vậy mà giận cá chém thớt.
Tiện thể tất cả mọi chuyện ngày hôm nay coi như chưa từng xảy ra.
Phương Thanh Chỉ ngày càng cảm thấy ớn lạnh, cô ôm chặt lấy cánh tay, vừa rồi thức ăn bên trong dạ dày bỗng nhiên bùng lên làm nóng trái tim của cô, những món ngon kia sắp trở thành sợi dây quấn chặt lấy cô... Quả nhiên, mỗi miếng cắn đều phải trả một cái giá tương ứng.