Chương 40

Thực nhanh, Hoắc Thần liền thông qua tập đoàn Viễn Đông tuyên bố một thông báo chính thức, chính mình cùng Tư Gia Kỳ sớm đã giải trừ hôn ước, cũng chính thức công khai thân phận vị hôn thê của Giản Ngưng.

Phó Tư Hàn bên kia cũng cùng đưa ra thông báo, tuyên bố tin tức anh cùng Tư Gia Kỳ sắp đính hôn.

Trong nhất thời, truyền thông sôi nổi quay lại hướng gió, xem ra phong ba lúc trước chỉ là một hồi hiểu lầm, Giản Ngưng không phải là kẻ thứ ba giữa Hoắc Thần cùng Tư Gia Kỳ, rất nhanh, Giản Ngưng vượt qua khói mù lúc trước, chuyện cô sắp trở thành Hoắc thái thái, nháy mắt liền lên hot search.

***

Lại lần nữa trở lại đài truyền hình, Giản Ngưng xuân phong đắc ý, bên tai toàn là lời khen tặng, Hoắc Thần thê tử, thân phận này không biết có bao nhiêu nữ nhân hâm mộ không thôi.

Đài hội nghị thường kỳ, tổng giám mới nhậm chức, Mật Chấn Vĩ xuống đài, kết quả này Giản Ngưng cũng không ngoài ý muốn.

Chuyện Mật Chấn Vĩ tại khách sạn muốn cưỡиɠ ɠiαи nữ nhân đã bị Hoắc Thần làm truyền thông đưa ra ánh sáng, chuyện này thực nhanh liền truyền tới tai của vợ Mật Chấn Vĩ.

Vị phu nhân này cũng không phải người hiền lành gì, Mật Chấn Vĩ nhận không ít sự giúp đỡ của nhà vợ, hiện giờ lại làm ra việc đáng xấu hổ như vậy, mất hết mặt mũi gia tộc, bên nhà vợ đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta.

Mật Chấn Vĩ bị kéo xuống ngựa, sau này anh ta muốn quay lại đã là chuyện không có khả năng.

Tan làm, Giản Ngưng từ trong đài ra tới, xe của Hoắc Thần đã ngừng ở trước cửa đài truyền hình.

Tài xế giúp cô mở cửa xe, Giản Ngưng lên xe, ánh mắt nam nhân ôn nhu nhìn cô.

Hoắc Thần nắm lấy tay cô kéo đến bên môi hôn hôn, “Mang em đi một chỗ.”

Giản Ngưng gật gật đầu.

Không lâu sau, xe ngừng ở một cửa tiệm váy cưới cao cấp.

Đi vào cửa hàng váy cưới, Giản Ngưng mới biết được hôm nay Hoắc Thần là có chuẩn bị mới đến.

“Anh đã gấp không chờ nổi muốn nhìn đến bộ dáng em mặc vào váy cưới.” Nam nhân thanh âm từ tính gợi cảm.

Giản Ngưng không khỏi đỏ mặt, bên cạnh còn có nhân viên trong tiệm, trước mặt người xa lạ, cô luôn là thẹn thùng, nhưng mà Hoắc Thần tựa hồ cũng không để ý.

“Đi thôi.” Hoắc Thần cuối cùng cũng chịu buông cô ra.

Giản Ngưng bị nhân viên dẫn vào phòng thử đồ, lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Hoắc Thần, cô đã thay một bộ váy lụa trắng, thiết kế xa hoa, trân châu lộng lẫy, lóa mắt kim cương, ở dưới ánh sáng làm nổi bật lên, Giản Ngưng càng đẹp đến lóa mắt.

Nam nhân ngồi ở trên sô pha, lơ đãng ngước mắt, đập vào mắt chính là Giản Ngưng mang theo vài phần ngượng ngùng mỉm cười, anh không khỏi xem đến ngây người.

Giản Ngưng hiện tại đẹp đến không gì sánh được.

Hoắc Thần đứng dậy hướng cô chậm rãi đi đến.

“Đẹp sao?” Giản Ngưng hỏi.

“Đẹp, em mặc gì cũng đẹp.” Vừa dứt lời, môi Hoắc Thần đến cạnh tai cô, “Không mặc lại càng đẹp.”

Một câu vui đùa, nháy mắt làm Giản Ngưng đỏ mặt, “Em thử một bộ khác cho anh xem.”

Cô xoay người muốn đi, nhân viên chờ ở bên cạnh ngay lập tức liền đi theo.

Hoắc Thần hơi hơi giơ tay, cản lại nhân viên công tác, “Tôi tới.”

Nhân viên công tác thức thời dừng lại bước chân, cung kính nhìn hai người đi vào phòng thử đồ.

Trong phòng thử đồ cũng không quá rộng rãi, không khí ái muội, Giản Ngưng hơi hơi rũ mắt, đập vào mặt là nam nhân ấm áp hơi thở, mang theo vài phần khô nóng.

“Bảo bối…” Hoắc Thần thấp giọng gọi cô, đầu ngón tay nâng lên cô tinh xảo cằm.

Chóp mũi hai người kề sát, mặt Giản Ngưng lại càng đỏ hơn, “Đừng náo loạn, bên ngoài còn có người đâu.”