Chương 37

Hoắc Thần nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của Giản Ngưng, “Bảo bối, em có biết không? Trước kia mỗi lần em nói ‘I miss you too’, tôi liền cực kỳ lo lắng em đã yêu tên đáng ghét Alen kia.”

Giản Ngưng nhìn ánh mắt của Hoắc Thần, bỗng nhiên nhớ tới một câu không biết từ nơi nào nghe được, “Nam nhân nếu ghen lên, căn bản không có nữ nhân chuyện gì”, tựa hồ là xuất phát từ bản năng cầu sinh, Giản Ngưng giải thích nói, “Tiếng Anh biểu đạt mà thôi, chẳng qua là thăm hỏi giữa bạn bè bình thường, không cần nghiêm túc như vậy.”

“Cho nên em cũng không có thật sự nhớ anh? Chỉ là nói cho có mà thôi?”

Giản Ngưng chớp chớp mắt, chỉ biết ngậm miệng, trong đầu như một cuộn chỉ rối, cô nên nói nhớ, vẫn là không nhớ, trong chốc lát là Alen, trong chốc lát là Hoắc Thần, trước ngày hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không đem hai người này liên hệ đến cùng nhau…

“Thôi bỏ đi.” Hoắc Thần tựa hồ cũng không có muốn tiếp tục làm khó cô, tầm mắt vừa chuyển, “Em nhìn xem.”

Giản Ngưng thở phào một hơi, có một loại thoải mái như sống sót sau tai nạn, cô nhìn lại theo ánh mắt nam nhân, nơi xa là cảnh đêm thành thị, từ đỉnh núi nhìn lại, trên cao nhìn xuống, tất cả cảnh sắc đều lọt vào trong tầm mắt.

Cảnh đêm rộng lớn, vô số tòa nhà cao tầng, ánh đèn rực rỡ lập loè, tạo nên thành phố này phồn hoa.

Chỉ là đêm nay tựa hồ không giống ngày thường, ngày thường ngũ quang thập sắc cảnh đêm, giờ phút này bị một mảnh màu hồng phấn hải dương bao trùm, trên màn hình lớn xuất hiện từng đợt trái tim màu hồng phấn, giống như là mộng, sáng lạn rực rỡ.

“Đẹp quá.” Giản Ngưng say mê nhìn một màn trước mắt, cầm lòng không được mà khen ngợi.

“Sinh nhật vui vẻ.” Hoắc Thần hôn nhẹ lên má cô.

Mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện sớm đã làm Giản Ngưng mệt mỏi, nơi nào còn có cái tâm tình đi tổ chức sinh nhật? Chỉ là không nghĩ tới, Hoắc Thần thế nhưng vì cô chuẩn bị một bất ngờ như vậy.

“Là anh làm sao?” Giản Ngưng hỏi.

“Năm đó em tốt nghiệp, có một nam sinh dùng nến xếp thành hình trái tim trên con đường đi đến ký túc xá nữ sinh, em còn nói nếu có người cầu hôn với em như vậy, em nhất định sẽ gả cho anh ấy.”

Giản Ngưng cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy, Hoắc Thần vẫn còn nhớ rõ cô thuận miệng nói một câu.

“Chỉ cần em muốn, anh đều sẽ cho em.”

Hoắc Thần vừa dứt lời, trên màn hình LED lớn ở bờ bên kia, từng chữ dần dần hiện lên.

“Giản Ngưng, sinh nhật vui vẻ! You are my angel!”

Giản Ngưng khϊếp sợ, lập tức bừng tỉnh lại, cô biết tòa cao ốc kia là bất động sản của tập đoàn Viễn Đông, Hoắc Thần làm như vậy còn không phải là chứng thực suy đoán của mọi người? Chuyện cô là kẻ thứ ba rõ ràng như vậy, quan hệ của cô cùng Hoắc Thần liền làm như thế nào cũng đều nói không rõ.

“Không cần! Quá phô trương rồi! Những phóng viên kia lại sẽ viết loạn! Ngô…”

Hoắc Thần nâng cằm Giản Ngưng, cúi đầu hôn lên cô hơi run rẩy cánh môi.

Nam nhân hôn luôn là bá đạo mà nùng liệt, Giản Ngưng thực mau liền bị hao hết dưỡng khí, trong đầu một mảnh hỗn độn, bị Hoắc Thần vuốt ve, thân thể liền hưng phấn lên.

Giản Ngưng bị anh gắt gao ôm ở trong ngực, mỗi một tấc làn da đều dán sát lẫn nhau, nam nhân hùng đĩnh dươиɠ ѵậŧ liền dán ở trên bụng nhỏ của cô, gió đêm phất qua, mang theo một trận gió lạnh, lại không cách nào thổi tắt du͙© vọиɠ đã bốc cháy lên.

Giản Ngưng gắt gao mà nhắm hai mắt, không nhớ rõ nụ hôn kia khi nào thì dừng lại, thẳng đến khi hô hấp hơi thoải mái, cô mới phát hiện Hoắc Thần đã dừng lại nụ hôn, mở mắt ra liền đón nhận ánh mắt ôn nhu của nam nhân.

“Em rất mệt.” Hoắc Thần đau lòng xoa xoa vành mắt cô, mấy ngày liên tiếp không ngủ ngon giấc đã làm cô cạn kiệt sức lực, “Chúng ta trở về đi! Ngủ một giấc thật ngon!”

Giản Ngưng cắn môi, cúi đầu nhìn thoáng qua nam nhân ngẩng cao đầu dươиɠ ѵậŧ, hai má hơi nóng lên, cô không dám về nhà, người nam nhân này tinh lực cô rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cô.

“Nhìn dáng vẻ của em, giống như không có mệt?”

“Không không không! Em mệt muốn chết rồi!” Giản Ngưng lắc đầu không ngừng.

“Về nhà thôi.” Nam nhân ôm cô, kéo ra cửa ghế phụ.

“Không! Em còn có rất nhiều chuyện phải làm, ngô…”

Nam nhân hôn bá đạo kết thúc Giản Ngưng không ngừng lo lắng.

“Ngoan, giao cho anh.”

Sau đó, Giản Ngưng bị đẩy lên xe, dựa vào trên ghế dựa, buồn ngủ đánh úp lại, đã lâu không có cảm giác an toàn, cô tựa hồ chưa từng nghĩ tới, có một ngày, một người nam nhân sẽ ôm lấy cô, một câu “giao cho anh” phảng phất giống như là một bài hát ru ngủ, hòa tan toàn bộ lo lắng của cô.