Chương 11: Cảm thấy ngứa ngáy lan khắp toàn thân

"Ưm, mệt mỏi quá..."

Phù Âm vươn cánh tay như ngó sen ôm chặt vòng cổ thon dài của hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên.

Cùng hắn đọc sách thật sự rất dễ mệt mỏi, vất vả mới ngủ được lại bị bàn tay to làm loạn của Phù Uyên đánh thức, nếu không phải có cái ôm ấm áp thích hợp, nàng nhất định sẽ giở tính tình nháo hắn.

"Thật xin lỗi, A Âm, đợi lát nữa ca ca dẫn muội đi thả đèn trời được không?"

Mấy ngày nay việc của học hắn có chút nặng, lại bắt đầu xử lý việc trong triều nên thật sự có phần bận rộn, đã suốt hai ngày hắn chưa có thời gian bồi A Âm.

"Thật sao?" Phù Âm mừng rỡ ngẩng đầu nhìn hắn.

"A Uyên ca ca đã bao giờ gạt muội?" Phù Uyên điểm chóp mũi nhỏ bé của nàng.

"Ưʍ... Vậy A Uyên ca ca nhanh đi thôi."

Nhận được ánh mắt của hắn ám chỉ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng ngoan ngoãn hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp, ngay lập tức liền bị đầu lưỡi thiếu niên một phen đi sâu cuốn lấy không buông, triền miên gấp gáp, cuối cùng vượt qua răng môi của nàng tiến vào nơi mềm mại, điên cuồng liếp láp khuấy đảo bên trong đến khi chảy ra sợi chỉ bạc.

Hai người hôn nhau như vậy đã không ít lần, Phù Uyên chỉ cần rảnh là lại đến hôn nàng, răng môi thân cận, lưu luyến gắn bó, trong lòng hắn chỉ chứa một người là nàng, ánh mắt hắn cũng chỉ dõi theo riêng nàng, ở cạnh nàng khiến hắn cảm giác như sa vào bể mật.

Ôm chặt lấy tiểu mĩ nhân đang ở trong ngực, hắn thề nhất định sẽ nỗ lực bảo vệ nàng thật tốt, vì nàng che mưa chắn gió, để nàng không chịu bất kì tổn thương nào ở trong cung đình lắm trò gian ma xảo quyệt đang đi xuống này.

Buông cái miệng phấn nộn đang mấp máy, bàn tay to của hắn vẫn nắm lấy hai núʍ ѵú nhỏ của nàng, Phù Uyên nhìn tay mình lộ rõ hình dạng dưới lớp xiêm y gần như che lại toàn bộ nửa người trên của Phù Âm, càng làm tăng thêm dáng vẻ nàng nũng nịu yếu ớt.

Phù Uyên cúi người xuống lột vạt áo khiến nàng loã thể nửa trên, sau đó hắn liền ngậm một viên tiểu hồng đậu, tay khác che lại vυ" bên kia, ngón tay cạo cạo đầu nhũ, giống như hài nhi ba tuổi bá đạo bú sữa.

"Ưm a.... A Uyên ca ca ~"

Phù Âm mềm mại kêu lên, giống như một con mèo nhỏ nghịch miếng đệm bên trong màu hồng của mình làm nũng, Phù Uyên càng ăn càng hăng, hắn dùng đôi tay to lớn của giam chặt tiểu mĩ nhân trong lòng nhưng tự biết khống chế sức mạnh, cho dù bản thân hắn có tàn nhẫn đến đâu cũng sẽ không làm tổn thương muội muội.

Cho nên mỗi lần tiểu mĩ nhân được ca ca ôm, nàng không hề cảm thấy khó chịu mà luôn cảm thấy ngứa ngáy lan khắp toàn thân.

Hắn thay phiên ăn hai viên nhũ thịt cho đến khi nó thấm đẫm nước miếng và cứng ngạnh lên, Phù Uyên tiếp tục ngậm đôi môi non nớt của nàng trong miệng, mυ"ŧ mát một hồi mới buông tha Phù Âm.

Bàn tay to của hắn vẫn ôm eo nàng, để tiểu mĩ nhân dựa vào trong lòng ngực, bế nàng vào trong phòng thay một bộ xiêm y mới. Sau đó, Phù Uyên ôm tiểu Phù Âm rời đi.