Giang Tố Tâm uống xong canh tuyết liên ngân nhĩ, cười nói: “Tam nương, canh ngọt này làm như thế nào, so với canh bình thường đúng là thơm ngon hơn rất nhiều?”
Cầu Tam nương ngồi ở đối diện nàng, cười nói, “Cái đó phải hỏi Bạch hà, trong nhà bếp nàng là lớn nhất, ta không biết cái gì.”
Bạch Hà đang đứng ở một bên, nghe thấy Cầu Tam nương nhắc tới mình, vội vàng cúi đầu trả lời Giang Tố Tâm, “Tứ phu nhân, nô tỳ cho thêm vào canh chút bột hoa quế tự làm của năm trước.”
“Bột hoa quế sao? Chưa từng nghe nói qua, nhưng mùi vị này quả thật làm cho người ta nhớ thương.” Giang Tố Tâm nhận lấy khăn tay Bảo Châu đưa qua khẽ lau miệng, “Bột hoa quế này, cho ta một phần được không.”
“Chuyện nào có khó gì?” Cầu Tam nương quay đầu phân phó, “Bạch Hà, ngày mai mang một phần đến viện của Tứ phu nhân.”
Bạch Hà nói vâng, cùng Lục Cúc thu dọn bàn sạch sẽ, sau đó lui ra bên ngoài.
“Bảo Châu, ngươi cũng lui xuống đi, để cho chúng ta nói chuyện một lát.” Giang Tố Tâm cũng sai nha hoàn của mình lui ra ngoài.
Cầu Tam nương thấy Giang Tố Tâm đi vào viện của mình, biết ngay rằng có chuyện. Nhưng ngươi bất động ta cũng không động, chỉ dặn dò Bạch Hà chuẩn bị chút canh điểm tâm, tranh thủ thời gian uống canh mà từ từ quan sát thần sắc của Giang Tố Tâm, muốn nhìn ra chút manh mối. Giang Tố Tâm là người của Trương thị, tuy rằng thường ngày đối với nàng rất khách khí, cũng có vẻ rất thật tình, nhưng nàng không ngây thơ mà thổ lộ tình cảm. Dù sao thì nàng và Giang Tố Tâm chính là không chung một con đường, mưu cầu khác nhau. Cho dù Cầu Tứ không phải là một phu quân nhiều thê thϊếp, nhưng nữ tử coi trượng phu là trời như Giang Tố Tâm vẫn toàn tâm toàn ý thay hắn tìm hoa.
“Đáng tiếc ta không biết chơi cờ, nếu không có thể cùng tỷ tỷ đánh một ván, đỡ để tỷ tỷ tay trái đánh tay phải chặn, buồn tẻ chán chường.” Giang Tố Tâm duỗi tay nhón một quân cờ màu trắng, tay áo làm từ tơ lụa Yên La khẽ buôn xuống, làm lộ ra vòng tay bằng vàng ròng rực rỡ quấn trên cổ tay.
“Không sao, thói quen.” Cầu Tam nương hoàn toàn có thể phô trương giàu sang với muội muội, nhưng nàng lại cẩn thận không muốn để lộ ra nửa điểm phú quý, bởi vì nàng hiểu rõ tâm tư của Giang Tố Tâm sâu xa hơn Thất nương nhiều lắm, “Phụ thân yêu cờ, ta đi theo học một chút, coi như là tận hiếu.”
“Kỳ nghệ của lão gia đúng là khó người có thể địch lại, nếu như không có Tam nương, chỉ sợ trong phủ này không ai có thể thỏa mãn sở thích của lão gia.” Giang Tố Tâm là một trong số ít người còn quan tâm một chút đến Cầu lão gia.
“Mà bây giờ ngay cả một quân cờ người cũng không cầm nổi.” Nhắc tới phụ thân, hai hàng lông mày của Cầu Tam nương khẽ nhíu lại.
“Ta đã nói nên sớm đổi phương thuốc. Cho dù dược liệu có quý hơn nữa, phủ chúng ta cũng không phải không lo nổi. Trước đó vài ngày, huynh đệ ở nhà mẫu thân ruột ta đưa tới hai cây nhân sâm hai trăm năm, ta muốn đưa đến cho lão gia bồi bổ thân thế. Có điều đại phu nói dược tính của nhân sâm quá mạnh, phải đợi thân thể lão gia ổn định hơn mới có thể dùng, còn phải cắt ra thành lát cho vào sắc chung với thuốc mới uống được, cho nên tạm thời ta giữ lại. Mấy ngày nay sức khỏe của lão gia đã tốt hơn một chút, cũng nên hỏi đại phu, xem có thể dùng được chưa.” Nhà mẫu thân ruột của Giang Tố Tâm vô cùng giàu có, lại rất yêu thương trưởng nữ, cho nên thường xuyên cho người mang đồ tốt đến.
“Cái đó đa tạ ngươi.” Cầu Tam nương thấy ý tốt của Giang Tố Tân, thật lòng cúi đầu nói lời cảm tạ.
“Nào cần cảm tạ? Đều là người một nhà.” Giang Tố Tâm duỗi tay nắm lấy tay Cầu Tam nương, “Tỷ tỷ yên tâm. Cho dù tỷ tỷ có gả ra ngoài, người khác không quan tâm, nhưng ta nhất định sẽ chiếu cố cho lão gia.”
Nghe lời này, cho dù ý chí sắt đá, cũng phải mềm lòng.
Giọng nói của Cầu Tam nương có chút nghẹn ngào, cũng nắm lấy tay Giang Tố Tâm, “Minh đệ lấy được ngươi, là phúc phận của Cầu gia ta.”
Ánh mắt Giang Tố Tâm đỏ lên, “Nhìn bộ dáng này của tỷ tỷ, cho nên ta nghĩ đến mình. Trước khi xuất giá, có nữ nhi nào không vì chuyện sau này khó có thể tận hiếu với song thân phụ mẫu mà không thương tâm rơi lệ, khi về nhà người ta giống như khách. Ôi, khi đó trong lòng thật sự muốn sống với phụ mẫu cả đời.”
Từ trong xương cốt Cầu Tam nương luôn mang nghi ngờ, nàng gặp qua rất nhiều người giả nhân giả nghĩa, cho nên thấy biểu hiện đau lòng của Giang Tố Tâm, ngược lại rất bình tĩnh.
Nhanh chóng dùng ý cười thay thế bi thương, nói: “Chuyện xuất giá vẫn chưa thấy tăm hơi đâu, chúng ta ở chỗ này thương tâm cái gì?”
“Đúng, là ta không tốt, an ủi ngươi không xong, lại khiến chính mình cũng khó chịu theo.” Vẻ mặt Giang Tố Tâm biến chuyển nhanh chóng, sắc mặt đã điềm tĩnh trở lại.
Cầu Tam nương nghĩ nghĩ, suýt chút nữa đã bị nàng lừa gạt rồi, còn cho là thật tình thay mình suy nghĩ.
“Thật ra, hôm nay ta đến là có việc muốn thương lượng với tỷ tỷ.” Chiến thuật vòng vo của Giang Tố Tâm hữu dụng với Trương thị, nhưng lại vô dụng với Cầu Tam nương. Cầu Tam nương căn bản không hỏi mục đích đến của nàng, cho nên nàng phải tự mở miệng.
“Nếu là chuyện trong phủ, ta sợ không thể giúp ngươi. Ngươi cũng biết, nay ta mặc kệ chuyện nhà, hỏi ta cũng giống như đốt đèn cho người mù mà thôi.” Chẳng những không hỏi mục đích, ngược lại còn muốn đánh tan ý đồ của người đến, đây là Cầu Tam nương cố tình thối lui.
Hai người này đều là cao thủ đấu trí, nhưng dù sao cũng là Giang Tố Tâm đòi hỏi ở Cầu Tam nương, cho nên Giang Tố Tâm là người mất chủ động.
“Sao ta có thể không biết? Những việc vặt trong nhà không đáng nói đến, khi tỷ tỷ quản lý mọi chuyện đều đã được giải quyết gọn gàng đâu ra đấy. Ta chỉ là tiếp nhận những thứ có sẵn, sao còn dám phiền tỷ.” Giang Tố Tâm không nhanh không chậm nói.
Cầu Tam nương cười, coi những quy củ nàng vất vả dựng lên làm bàn đạp, lấy lời nói của Trương thị làm lệnh, Giang Tố Tâm đúng là biết cách nói chuyện. Có điều nếu không phải những chuyện trong phủ, thì nàng thật tò mò chờ xem Giang Tố Tâm vì cái gì mà đến.
“Ta muốn vì Tứ lang mà xin ngươi một người.” Tán gẫu chuyện phiếm hơn nửa ngày, Giang Tố Tâm bắt đầu nói chuyện chính.
Vì Cầu Tứ mà mượn người của nàng? Cầu Tam nương lớn lên trong Cầu phủ, ý tứ của lời nói này lập tức hiểu được. Nhưng nàng vẫn muốn xác định lại, cho nên hỏi một câu.
“Ngươi nói là Minh đệ coi trọng nha đầu trong viện của ta?” Nếu đúng, là người nào xui xẻo như vậy? Không phải là ——
“Không dối gạt tỷ tỷ. Ta nhìn thấy chàng có tâm tư, cho nên mới đặc biệt để ý. Vừa lúc, Ngả Liên có thai, ta muốn thay chàng tìm thêm tri kỷ. Hiếm khi chàng lại thích người ở trong phủ, dù sao thì vẫn tốt hơn nữ tử không đứng đắn ở bên ngoài. Vài nha đầu của tỷ tỷ thông minh lanh lợi thật sự, đặc biệt hai đại nha đầu, vừa có diện mạo lại có tâm tính, ngay cả ta nhìn thấy cũng yêu thích.” Không nói là người nào.
“Vài nha đầu của ta đúng là rất được.” Cầu Tam nương liếc mắt nhìn về phía bóng dáng của Bạch Hà và Lục Cúc đang ở bên ngoài, “Không biết là người nào lọt vào mắt Minh đệ?” Tiểu Y tuyệt đối không có khả năng. Mà hai nha đầu ngoài kia, Cầu Tứ đều đã gặp qua nếu muốn cũng không đợi đến tận bây giờ. Hôm nay Giang Tố Tâm tự mình đến đây cầu người, không có khả năng là các nàng. Chỉ còn một người.
“Ta không nói ra có lẽ tỷ cũng đoán được. Nha đầu thông minh như vậy, chẳng những nói năng khéo léo, làm việc thỏa đáng, tính tình lại tốt. Còn có tướng mạo, nếu như nâng nàng lên làm chủ nhân, ai còn có thể nghĩ nàng là nha đầu được.” Giang Tố Tâm nhìn thấy được dưới vẻ giả vờ thấp kém của nàng là dung nhan xinh đẹp.
“Ta đoán, chắc là Bạch Hà.” Tất nhiên Cầu Tam nương không chịu theo ý đối phương, “Trong bốn nha đầu, nàng là ổn trọng nhất, vô cùng hiểu chuyện, lại lo toan chu đáo. Những chuyện giao cho nàng làm, ta không cần quan tâm. Về phần tướng mạo, đúng là nổi bật nhất trong bốn nha đầu.”
“Không phải Bạch Hà, là Mặc Tử.” Giang Tố Tâm nói.
Cầu Tam nương ha ha cười ra tiếng.