Đến chạng vạng của ngày hôm sau, đám nha đầu Mặc Tử theo Cầu Tam nương trở lại phủ.
Trương thị vẫn không chịu lộ diện, ngay cả phái người ra nghênh đón cũng không. Nhưng Tứ phu nhân lại sai vài tiểu nha đầu đến giúp đỡ quét tước phòng viện bảy ngày không ở của Cầu Tam nương.
Đối với đãi ngộ căn bản không đến nơi đến chốn như vậy, Mặc Tử cho rằng Trương thị tốt nhất là hoàn toàn bỏ qua các nàng, đỡ phải lúc nào cũng mang tâm lý chuẩn bị chiến đấu trong lòng, vô cùng mệt nhọc.
Có điều, nàng nghĩ như vậy, không có nghĩa là người khác cũng có suy nghĩ nhẹ nhàng như thế. Đầu tiên là Lục Cúc, trước khi Tứ phu nhân phái người đến giúp đỡ, thì động một chút lại trừng mắt nhìn về phía chủ viện, lải nhải so sánh số lượng nha hoàn của các cô nương khác. Tiếp theo, chính là khách không mời mà đến lúc này đang đứng ở trong viện.
“Thất cô nương đến.” Bạch Hà vừa dọn dẹp xong buồng trong sạch sẽ, nghe tiểu nha đầu đến giúp đỡ báo có khách, vội ra nghênh đón.
“Lục Cúc, mau đi pha trà.” Một bên hành lễ với Cầu Thất nương, một bên sai sử nha đầu Đầu Lục Cúc tiếp khách.
“Không cần phiền toái, ta đến đây gặp tỷ tỷ một chút, rồi sẽ đi ngay.” Cầu Thất nương cười đến rạng rỡ, rồi tự tay vén mành cửa đi vào trong nhà.
Nói thế nhưng Bạch Hà cũng không thể thất lễ, thấp giọng dặn Lục Cúc, “Ngươi cứ đi pha một bình trà mang đến đây.” Nói xong, lại lôi kéo Mặc Tử cùng vào nhà.
Mặc Tử đi vào, đánh giá Cầu Thất nương từ đầu đến chân một lượt. Tóc đen vấn cao hình xoắn ốc, trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ tinh tế, cả người trang phục mới tinh. Váy hoa màu xanh ngọc thêu chim loan, đây là kiểu dáng mới nhất hiện nay ở Lạc Châu. Một thân trang phục như thế này sao lại tùy tiện đến đây ngồi chơi? Là cố ý đến khoe xem Trương thị đối với nàng tốt hơn Cầu Tam nương bao nhiêu sao?
“Cô nương đi đến chỗ lão gia dùng bữa, đã hơn một canh giờ, chắc cũng sắp trở lại.” Bạch Hà lúc này mới nói tỉ mỉ, “Ta đã dặn người pha trà, mời Thất cô nương ngồi dùng trà và điểm tâm.”
Cầu Thất nương nghe nói như thế, nghĩ lại gần đây không đến thăm phụ thân, sắc mặt hơi bất an, đành phải cười cười che giấu, “Phụ thân hôm qua tốt hơn một chút, nhất định là hiếu tâm của tỷ tỷ đã cảm động Bồ Tát, mới có điềm lành này.”
Mặc Tử oán thầm, đúng vậy, tỷ tỷ ngươi cảm động Bồ Tát, còn ngươi chạy tới đây khoe khoang cái gì? Thật sự chướng mắt. Tuy rằng nàng biết làm thứ nữ nhà này cuộc sống cũng không dễ chịu gì, dùng chút thủ đoạn thay mình mưu cầu phúc lợi là điều tất yếu, nhưng có cần biểu hiện kiêu ngạo như vậy không?
Mặc Tử và Bạch Hà nhìn nhau. Hai người vô cùng biết điều, không nói câu nào. Vừa vặn Lục Cúc bưng trà đến, các nàng ra vẻ bận rộn thu xếp, cũng không nói chuyện với Cầu Thất nương.
Cầu Thất nương tuy rằng có chút bất mãn với thái độ của các nàng, nhưng nghĩ dù sao đối phương cũng là đám nha hoàn ti tiện, thân phận bất đồng, đương nhiên phải cẩn thận một chút, bởi vậy phản ứng của các nàng như thế cũng không tìm được chỗ sai sót. Nhưng hôm nay vô luận như thế nào nàng cũng phải gặp được Cầu Tam nương, vì thế kiềm chế sự kích động ngồi xuống, cuối cùng nâng chén trà lên uống.
Mặc Tử vốn định lấy cớ để đi ra ngoài, nhưng Bạch Hà nào để cho nàng chạy thoát, chỉ cần tay nàng vừa chạm vào mành cửa, Bạch Hà sẽ tìm việc cho nàng làm. Ví dụ như thêm trà, thắp hương, đóng cửa sổ.
Đám tiểu nha đầu dọn dẹp xong xuôi, thông báo với Bạch Hà phải trở về viện của Tứ phu nhân.
Cầu Thất nương thấy thế, giống như chỉ chờ cơ hội, kinh ngạc nói: “Những nha đầu đó không phải ở trong viện của các ngươi sao?”
Lục Cúc nhìn Mặc Tử, Mặc Tử nhìn Bạch Hà.
Rốt cuộc Bạch Hà vẫn là nha hoàn nhất đẳng, đành phải trả lời câu hỏi, “Không phải, là Tứ phu nhân sai đến đây hỗ trợ dọn dẹp.”
“Chẳng lẽ bên người tỷ tỷ chỉ có vài nha đầu các ngươi? Thế những việc vặt vãnh bình thường ai làm?” Cầu Thất nương và Cầu Lục nương đều giống nhau, bên người có hai nha hoàn nhất đẳng, hai nha hoàn bậc hai, bốn tiểu nha hoàn, còn chưa tính đám mụ mụ và vυ" già trong viện.
Đến lúc này thì ngay cả Lục Cúc cũng nhìn ra Cầu Thất nương đến đây không phải vì cái gì mà tỷ muội tình thâm, mở miệng muốn nói, lại bị Bạch Hà liếc mắt một cái, đành phải cắn răng.
“Cô nương thích thanh tĩnh.” Bạch Hà ngăn được Lục Cúc, nhưng không ngăn được Mặc Tử, “Hơn nữa, những việc vặt vãnh vốn là chuyện đám nha đầu chúng ta nên làm.”
Cầu Thất nương hơi nhíu lại cặp lông mày, lời này nghe vào tai sao lại cảm thấy không thoải mái như vậy? Đột nhiên nhớ đến, vừa nói chuyện chính là nha đầu bị phu nhân giáo huấn lần trước. Nghĩ đến đó nàng dự định mượn đề tài này để nói chuyện, ỷ vào sự lợi hại của phu nhân, để cho đám nha đầu này gặp chút phiền phức. Chỉ là, cơ hội không thuộc về nàng.
“Cô nương đã trở lại.” Người mà Cầu Thất nương vừa muốn mở miệng trách cứ đã ra khỏi phòng.
Cầu Tam nương trở về!
“Đều thu dọn xong rồi chứ?” Cầu Tam nương hỏi Mặc Tử.
Tiểu Y đi ở phía trước nâng đèn lưu ly, lúc ẩn lúc hiện, rất có phong cách làm việc.
“Cô nương, Thất cô nương đã đợi ở trong phòng nửa canh giờ rồi.” Mặc Tử “mật báo”.
“Nàng tới làm cái gì?” Ngạc nhiên!
Dưới sự sắp xếp của Trương thị, tình nghĩa tỷ muội của Lục nương, Thất nương và Cầu Tam nương rất nhạt, ngày thường ít khi gặp nhau. Chỉ có Cửu nương, tuổi còn nhỏ, lại được Trương thị sủng ái, cho nên mới thường xuyên tới thăm các nàng.
“Tám phần là tới nói chuyện đãi khách tối hôm qua.” Ý đồ đến của Cầu Thất nương, Mặc Tử có thể đoán được.
Cầu Tam nương cười ra tiếng, lại giọng thấp nói, “Thế thì để cho nàng ta thỏa mãn chút đi.”
Hôm qua, Vệ phủ thiết yến tiệc, mời lại nữ quyến trong Cầu phủ. Nghe nói là sáng sớm đã đi, chơi suốt một ngày. Tất nhiên là trong đám nữ quyến không có Cầu Tam nương đang ở Từ Niệm am.
“Tỷ tỷ, phụ thân đã tốt hơn nhiều chưa?” Cầu Thất nương nhìn thấy người, mới chậm rãi đứng lên, giống như nàng là chủ nhân, Cầu Tam nương là khách.
“Đại phu đã đổi phương thuốc, so với lúc trước đỡ hơn nhiều.” Cầu Tam nương thản nhiên trả lời, thản nhiên ngồi xuống, “Muội muội nếu như rảnh rỗi, cũng nên đến thăm phụ thân nhiều hơn. Mặc dù lần trước người bảo Lục nương và ngươi đừng đến nữa, nhưng đó chỉ là lời nói lúc tức giận. Ta vừa mới cùng phụ thân dùng cơm, người còn hỏi ta dạo này các ngươi ra khỏi phủ hay sao mà nhiều ngày không thấy, ta cũng không biết nên trả lời như thế nào.”
Cầu Thất nương bị lời nói ẩn giấu sự châm chọc của Cầu Tam nương đánh trắng mặt, ấp a ấp úng nói, “Tỷ tỷ… thật sự… là lần trước phụ thân tức giận, khiến hai chúng ta sợ hãi.”
“Cho nên ta mới nói đó là lời nói khi tức giận, các ngươi không nên cho là thật. Cho dù có là tức giận thực sự, nhưng các ngươi thân làm nữ nhi chẳng lẽ không thể chịu chút ủy khuất này?” Lời nói của Cầu Tam nương vô cùng sắc bén.
Cầu Thất nương vốn muốn đến khoe khoang lại bị đánh gãy toàn bộ kiêu ngạo, chỉ có thể khúm núm, “Tỷ tỷ, ta đã biết, ngày mai sẽ đến thăm phụ thân.”
Cầu Tam nương thấy đã thắng, cũng không đuổi đánh tới cùng, nâng chén trà lên muốn uống.
“Cô nương, tối nay ấm, chi bằng ta lấy một lọ Tuyết Lê Hoa đến để ngài và Thất cô nương cùng nhau thưởng thức?” Mặc Tử đột nhiên ân cần hầu hạ.
Tuyết Lê Hoa, dùng tổ yến tốt nhất và tuyết lê nổi tiếng của Nam Đức làm thành, thêm vào các loại hương liệu, cộng thêm phần thịt của một số loại quả quý hiếm, ướp lạnh thành hình hoa tuyết. Đồ đựng là một chung đặc chế ba tầng, tầng giữa là lớp băng, để duy trì hương vị tươi mát của Tuyết Lê Hoa.
Trong lòng Cầu Tam nương lập tức hiểu, đây là cố ý muốn khoe ra.
Cầu Thất nương nghe thế, lập tức mở miệng, “Tỷ tỷ, có phải đó là đồ ngọt nổi tiếng của Vọng Thu không?” Nàng chỉ nghe qua, chưa từng được ăn. Thứ nhất, không thể ra khỏi cửa. Thứ hai, muốn tiết kiệm tiền, mẫu thân nàng vẫn còn đang nợ khố phòng một khoản.
“Đúng vậy, khi về đi qua Vọng Thu lâu, đột nhiên nghĩ đến, thấy thèm, nên bảo bọn nha đầu mua hai chung. Nếm thử một miếng, đúng là mùi vị rất được.” Cầu Tam nương nhìn Thất nương cười, “Muội muội tới rất đúng lúc, thứ tốt như thế này phải cùng nhau ăn mới được. Nếu ngươi không tới, ta cũng chỉ biết phân chia cho một đám nha đầu tham ăn này.”
Cầu Thất nương nghe được Tuyết Lê Hoa thì vô cùng muốn nếm thử đồ ngọt nổi danh Lạc Châu này, sao còn nghĩ được chính mình bị biến thành nha đầu trong lời nói của Cầu Tam nương.
Cầu Thất nương đúng là có chút thông minh, nhưng chỉ là một chút mà thôi.