Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chưởng Sự

Quyển 1 - Chương 37: Nhị Lang nhà ai (tam)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nếu như tiểu ca không ngại, chúng ta có thể xài chung một gian hay không?” Nam tử tướng mạo nhã nhặn kia, cười đến ấm áp, ngữ khí có vẻ thành khẩn, thần sắc thản nhiên mà tràn đầy tự tin, “Nơi này có hai cái bàn tròn lớn. Chúng ta chỉ cần một bàn là được rồi, cũng cam đoan tuyệt đối không quấy rầy đến việc tiểu ca nghe khúc.”

“Vì sao chúng ta phải phân chia với hắn? Hắn chỉ có một mình, hơn nữa chủ tử cũng đi rồi, hắn còn có thể ở lại chỗ này sao? Đúng là không hiểu quy củ.” Phàm là tiểu thư nhà giàu đi ra ngoài, đều có bệnh chung là ngạo mạn. Vị Thập Ngũ tiểu thư này cũng không ngoại lệ.

Nói quy củ sao? Mặc Tử ngẩng đầu mắt sáng, thật nóng lòng muốn thử.

Nhưng không nghĩ biểu hiện của nàng lại lọt vào trong mắt nam tử kia, hắn mỉm cười, không để cho nàng nói chuyện, “Lời ấy của Thập Ngũ tiểu thư không đúng rồi. Chủ nhân đi rồi, chỉ để vị tiểu ca này ở lại trả tiền, đủ thấy được sự tín nhiệm đối với hắn. Hơn nữa, mỗi nhà mỗi quy củ, quy củ nhà ngươi và nhà hắn chưa chắc đã giống nhau, giống như tửu lâu này có quy củ ghế lô không ai không thể độc chiếm, cũng không có quy củ ăn xong phải lập tức rời đi.”

Mặc Tử quay đầu nhìn nam tử đang nói chuyện đâu vào đấy, không phải kiểu ăn nói sắc xảo như thương nhân, nhưng lại cẩn thận nghe để ý lời nói lúc nãy của nàng, còn vận dụng thuần thục, chứng minh phân tích rõ ràng. Tuy nói chủ nhân lưu lại nơi này là bịa đặt, nhưng nói đến tín nhiệm, đúng là Cầu Tam nương có thể để cho nàng nàng tùy ý xử lý sự tình. Bởi vậy, người này phán đoán không sai.

“Tiểu ca này nghe chúng ta gọi Nhị Lang nên mới nghĩ là Nhị Lang hắn đang đợi, bởi nhầm lẫn, mới mời chúng ta vào phòng. Đây là hiểu lầm, nếu có người phải đi ra ngoài, thì là chúng ta mới đúng.” Tay hắn đột nhiên làm một động tác rất kỳ quái, ngón tay cái nhếch lên, giống như bắt được cái gì, quơ quơ trước ngực, sau đó trên mặt xuất hiện vẻ khó xử.

Mặc Tử thoáng nhìn, nhưng nàng cũng không hiểu lắm, chỉ nói hai chữ, “Có điều——?”

Thư sinh nhã nhạn kia không nghĩ Mặc Tử có thể nhìn hành động mà đoán được ý của hắn, âm thầm gật đầu.

“Có điều, nếu như tiểu ca không cảm thấy bất tiện vì chúng ta, chúng ta tất nhiên sẽ không bạc đãi tiểu ca.” Vừa rồi động tác có chút cứng ngắc bỗng nhiên lại trở nên lưu loát, hắn lấy từ túi thêu chỉ bạc bên hông ra năm lượng bạc, đặt lên bàn, nói: “Nếu tiểu ca đồng ý, đây chính là của tiểu ca.”

Ánh mắt Mặc Tử liếc thấy khi bạc đặt lên bàn phát ra chút ánh sáng, lại nghĩ đến nàng đang nợ ba trăm lượng bạc, năm lượng bạc này chỉ là một phần nhỏ không đáng kể.

Nhị Lang lại cho rằng đây là một gã đầy tớ chẳng khác gì kẻ hám lợi thông thường, miệng không khỏi buông lời mỉa mai, “Chê ít sao? Trọng An, thêm một khối nữa.”

Thư sinh nhã nhạn kia theo lời của Nhị Lang, lại lấy ra năm lượng bạc.

Mười lượng.

Tên nói năng ngọt xớt và cười hì hì đều phản đối, nói cái gì mà bạc cho tiểu nhân không bằng cho ăn mày, cho dù có tiện nghi người khác cũng không thể tiện nghi hắn. Thập Ngũ tiểu thư cũng lầm bầm khe khẽ, nói bạc chỉ là chuyện nhỏ, chuyện này mà truyền ra bọn họ lại thành người bị kẻ vô lại dọa dẫm, mất hết mặt mũi mới là chuyện lớn. Lục tiểu thư liếc mắt nhìn Nhị Lang một cái, sắc mặt không vui nhưng không nói lời nào.

“Nếu không thì thế nào?” Nhị Lang mở miệng, vẫn là giọng nói thâm trầm, nhưng không những thêm vài phần lạnh lùng, mà còn rất bức người: “Ra ngoài nửa ngày, đến bây giờ lại phải về phủ hay sao?”

Không có người phản đối.

Mặc Tử nhìn ra, Nhị Lang này và bốn huynh đệ tỷ muội kia không phải cùng một nhà. Gọi Nhị Lang Nhị Lang rất thân thiết, nhưng hoàn toàn chỉ là xuất phát từ một bên. Muội muội kia vẫn còn vẻ nghịch ngợm trẻ con. Nhưng bộ dạng nhìn Nhị Lang của tỷ tỷ kia rất có ý vị, có chút tâm tư nhớ nhung nhưng không dám lại gần của nữ nhi. Nhưng mặc kệ thế nào, bốn người kia đối với Nhị Lang vẫn là nói gì nghe nấy.

“Tiểu ca, thế nào?” Nam tử tên Tự Trọng An hỏi lại Mặc Tử.

Lúc này, mọi người có trong phòng đều nhìn chằm chằm nàng.

Hai bàn một cái bát. Đối diện mười người đứng, chỉ một mình nàng ngồi. Lý lẽ của nàng chính là người tới trước được trước. Hơn nữa, nàng đi ra ngoài để làm việc, cũng không phải chỉ đến ăn mỳ. Cùng những người này chung một phòng, đến khi Nhị Lang đến đây, cũng đừng mong nói được chuyện gì.

Cái chén trong tay xoay trái xoay phải một hồi, nước trà bên trong sóng sánh, sóng sánh đến nỗi đối phương cũng bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn.

Đây chính là thời điểm cự tuyệt tốt nhất?

Trên trán của hai tiểu nhị trong phòng đầy mồ hôi, hiển nhiên là thế cục này khiến cho bọn họ thật khó xử, đắc tội với khách nhân có tiền vênh váo đắc ý thế này, rất có khả năng bị mất công tác.

Mặc Tử rốt cục gật gật đầu, hơi hơi xoay người về hướng khác.

Tiểu nhị đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Đa tạ tiểu ca.” Trọng An cho rằng có tiền có thể bắt quỷ xay cối.

Mặc Tử từ đầu tới đuôi chỉ nói hai chữ “có điều”, chung quy là không muốn dong dài cùng đám người này. Mọi chuyện cũng coi như do mình mà nên, dùng chung thì dùng chung thôi. Đợi Sầm Nhị Lang đến đây, có thể ra ngoài nói chuyện. Tốt xấu gì, nàng cũng vì Vọng Thu lâu mà kiếm thêm chút bạc. Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy mình thật sự là người tốt.

Hai tiểu nhị đem một cái bình phong đến, ngăn cách giữa hai bàn.

Mặc Tử buông chén, nghiêng mặt, lấy tay chống cằm, dường như chăm chú ở trên đài. Nhưng nàng đang chuyên tâm, bên tai lại truyền đến động tĩnh của bàn bên cạnh.

“Giả bộ cái gì…” Kẻ nói năng ngọt xớt đã uống trà, nhưng vẫn không chịu để yên.

“Việc đã qua, không cần nhắc lại.” Giọng nói trầm ổn, cũng có thể khiến lòng người trầm ổn.

Mặc Tử cũng không quan tâm bọn họ có cam tâm hay không. Chớp măt, bàn bên kia bắt đầu vô cùng náo nhiệt gọi món ăn. Như thế nào là vô cùng náo nhiệt? Chính là một người chọn, một người khác lại không hài lòng, mà một người khác vừa lòng, lại một người khác nữa kiên quyết không ăn, líu ríu đều là giọng nói của hai huynh đệ và tiểu cô nương. Thật vất vả mới gọi được một bàn đồ ăn, qua một khắc, không có nghe thấy giọng nói của ba vị còn lại và Lục tiểu thư.

Mặc Tử nhìn thấy hai tiểu nhị lui người ra ngoài, trời không nóng, nhưng hai người lại đồng loạt nâng tay áo lên lau mồ hôi.

“Tiểu nhị.” Mặc Tử gọi lại hai người.

“Khách quan có gì phân phó?” Một người trong đó lập tức cung kính trả lời.

Quy củ thứ nhất của Vọng Thu lâu —— không được nhìn vào quần áo mà đối xử với người.

“Trên bàn có hai khối bạc, các ngươi mỗi người cầm lấy một khối đi.” Mặc Tử vuốt vuốt cằm.

Trong chốc lát, bên kia bình phong không có tiếng động.

“Chuyện… chuyện này sao được?” Hai tiểu nhị đồng thời lắc đầu, một tiểu nhị còn nói, “Đây là của khách quan.”

“Ai nói?” Cách bình phong Mặc Tử không nhìn thấy biểu tình của bàn bên kia, nên vô cùng tự tại, “Thời điểm người ta đặt bạc lên bàn, ta chưa từng nói là muốn nhận, chỉ là có người tự cho mình đúng mà thôi. Theo ta thấy, hôm nay các ngươi thực vất vả, đáng được thưởng. Mỗi người một khối, đừng quên cảm tạ người phóng bạc.”

Lúc đầu hai tiểu nhị không dám lấy, nhưng nghe Mặc Tử nói như vậy, thì mỗi người đều tự động cầm lấy một khối bạc, rồi liên tục nói cảm tạ đối với bên kia bình phong, sau đó khom người cung kính rời đi.

Lát sau, tiếng cười cười, hoan hô nho nhỏ truyền vào trong phòng, Mặc Tử nghe thế thì khẽ cười. Mười lượng bạc, nếu như nàng cầm lấy, thì sẽ bị gọi là khuất nhục. Không sai, nàng nghèo, hơn nữa sau khi trở thành nha hoàn càng nghèo. Dù vậy tôn nghiêm của nàng không phải vô giá, nhưng ít ra cũng không rẻ.

“Mười lượng bạc có thể mua được sự vui vẻ của lòng người như vậy, cũng không uổng.” Giọng nói của nàng không cao, nhưng lúc này cho dù có kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, cho nên mọi người trong phòng đều nghe rất rõ ràng.

Nam tử tên Tự Trọng An, trong mắt tràn đầy ý cười, có chút tự giễu cùng thưởng thức. Hắn nhìn về phía bóng dáng sau bình phong, lại thu ánh mắt trở về, liếc mắt với người bên cạnh một chút.

Nhị Lang chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ý tứ là không cần để ý tới.

Trọng An bất đắc dĩ, hắn vốn định mời Mặc Tử một ly, lấy lý do áy náy vì trước đó ngạo mạn.

“Nhị Lang ca ca, ở trên kinh chơi có vui không?” Thập Ngũ tiểu thư tuổi còn nhỏ, đối với chuyện vừa xảy ra cũng không hiểu nhiều lắm.

Nhưng nàng vừa hỏi như vậy, lại khiến mọi người có cảm giác nhẹ nhàng thở ra, bởi vì đề tài này có thể kéo đi sự chú ý của mọi người, bọn họ rốt cục có thể hoàn toàn bỏ qua người ở bên kia bình phong.
« Chương TrướcChương Tiếp »