Quyển 1 - Chương 2: hoa mẫu đơn nở (nhị)

“Vào đi.” Giọng nói thanh thúy như châu ngọc rơi xuống, đã không còn mang vẻ lười biếng nữa, chủ nhân của nó là thật tỉnh.

Mặc Tử đáp lời, bưng khay trà, vừa muốn vén rèm lên.

Lục Cúc lại nhanh nhẹn duỗi tay thay nàng cuộn rèm, cười hì hì nói vọng vào trong phòng, “Cô nương, còn có ta.”

Lục Cúc và Mặc Tử đi vào trong, một người vén mành cửa, một người đổ nước châm trà.

Tầng tầng mành vải được xốc lên, ánh sáng theo cửa sổ chiếu vào, chiếu lên một bóng hình xinh đẹp vừa đứng dậy từ giường. Búi tóc đen nhánh, lông mày như lá liễu, mắt hạnh, môi sen hồng. Khuôn mặt tựa hoa đào, da như ngọc trai. Cổ tay trắng bóc khẽ nâng, đôi mắt đẹp vừa chuyển. Giống như Hằng Nga, diễm lệ phi phàm.

Cầu Thủy Vân, tam tiểu thư của Cầu phủ, danh xưng là Tam nương, cũng chính là chủ nhân của viện này.

Mặc Tử ngồi vào mép giường, đưa chén ngọc lại.

Cầu Tam nương tinh tế súc miệng, lại tiếp tục uống chén trà mà Mặc Tử chuẩn bị, uống hết nửa chén, lúc này mới cảm thấy thân thể mệt mỏi do ngủ có thể vận động một chút.

“Lục Cúc, ngươi vào đây thế ai ở ngoài kia trông cửa?” Cầu Tam nương choàng áo khoác xuống giường, đi đến trước gương đồng, cầm lấy lược gỗ, chậm rãi chải đầu.

Mặc Tử đi đến trước hòm để quần áo, lấy ra một bộ váy áo màu hoa đào cùng chân váy cũng thêu đầy hoa cỏ rực rỡ, đưa đến trước mặt Cầu Tam nương.

Cầu Tam nương nhìn thoáng qua, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, “Không ra khỏi cửa, chọn đồ diễm lệ như vậy làm cái gì? Đổi một bộ khác.”

“Cô nương, hôm nay có khách, hơn nữa còn muốn mời cô nương đi đến chỗ phu nhân. Xiêm y này là phu nhân sai người đưa tới, trời nếu nóng, sẽ không cần mặc.” Bộ dạng Mặc Tử phục tùng nhưng trên tay vẫn nâng bộ quần áo kia, bất động.

Lục Cúc nghĩ nghĩ, Mặc Tử thật không sợ tính tình của cô nương. Nếu là đổi là mình, nào dám nhiều lời như vậy. Quái ở chỗ mỗi khi nàng coi cửa, nếu nàng tự ý trở lại, cô nương cũng không có nói gì.

“Qua tiết mới đưa, thật sự là mẫu thân tốt. Nếu ta không mặc, lại có người nói ta không phải.” Cầu Tam nương cười đầy trào ý. “Lục cúc, ta biết ngươi giữ cửa trong lòng không thoải mái. Bây giờ trước mặt ta, hỏi ngươi mới nói, không giống như trước đây lúc nào cũng nhanh chóng trở về bên cạnh ta. Chi bằng ngày mai ta để cho Bạch Hà giữ cửa, gọi ngươi trở về phòng?”

Lục Cúc giật mình, Bạch Hà là đại nha hoàn nhất đẳng bên người cô nương, bởi vậy cô nương nói như thế, đương nhiên là nói mát.

“Cô nương, trăm ngàn lần tha ta.” Lúc Cúc vội vàng cười cười bồi tội, tiến lên cầm lấy lược trong tay Cầu Tam nương, khéo léo búi tóc cho nàng, “Một khắc trước, An mụ mụ đến gõ cửa, nói muốn gặp cô nương. Ta đã nói cô nương đang nghỉ trưa nhưng nàng nhất quyết muốn ta vào nhà xem, còn nói có thể chờ. An mụ mụ là lão nhân bên người phu nhân, ta cũng không dám tùy tiện đuổi, thế nên mới đi vào.”

“Trách không được ngươi ở bên ngoài líu ríu, làm cho ta thiếu ngủ hai khắc.” Cầu Tam nương rất thích đôi tay chải đầu khéo léo của Lục Cúc, vả lại cũng sẽ không vì việc nhỏ này mà tức giận. Bốn nha đầu trong viện này, đều là tâm phúc của nàng. Trừ bỏ Mặc Tử mới theo nàng nửa năm, ba người còn lại đều theo nàng từ khi còn nhỏ. Năng lực không cần nói, tuyệt đối có thể tin được.

“Cô nương đều nghe thấy?” Lược trên tay Lục Cúc vẫn chuyển động không ngừng.

“Mơ hồ nghe thấy giọng nói của ngươi.” Cầu Tam nương nói với Lục Cúc, lại theo gương đồng liếc mắt nhìn Mặc Tử một cái.

Mặc Tử giống như lập tức phát hiện ra, nói: “Cô nương, nghe ý tứ trong lời nói của An mụ mụ, sợ là có khách quý vào cửa.”

“Thật sự tốt.” Cầu Tam nương lại cười, tươi đẹp như cảnh xuân.

Lục Cúc đầy bụng khó hiểu, không hiểu hai người đang có chuyện gì bí hiểm, nhưng vẫn tuân thủ bổn phận, chuyện không nên hỏi, không hỏi. Luận khả năng thông minh, nàng có thể là kém nhất trong bốn nha đầu. Nhưng luận việc tuân thủ quy củ, nàng lại là người có kinh nghiệm nhất, không ôm trong lòng cũng không gợi lên tâm tư, chỉ theo mệnh lệnh của cô nương mà làm.

Sau câu nói này của Cầu Tam nương, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, không có ai mở miệng nữa.

Lục Cúc chải dầu xong, nói tiếng tốt lắm.

Cầu Tam nương lúc này mới nói: “Lục Cúc, ngươi đi ra ngoài nói với An mụ mụ đợi thêm một lát, nói ta đang thay quần áo.”

Lục Cúc vội vàng đáp lời rời đi.

Cầu Tam nương cầm lấy váy trong tay Mặc Tử, tự mình mặc vào.

Mặc Tử ở bên cạnh nhìn, không có ý định tiến lên hầu hạ. Tuy rằng nàng đi theo Cầu Tam nương không lâu, nhưng cũng hiểu được một số chuyện, so với người cẩn thận nhất là Bạch Hà không kém là bao.

Cầu Tam nương không thích để cho bọn nha đầu hầu hạ thay quần áo, mấy năm qua buôn bán bên ngoài, chính nàng tự lo cho bản thân đã thành thói quen.

“Đợi Bạch Hà cùng Tiểu Y trở về, ngươi đi ra ngoài hỏi thăm cho rõ ràng.” Cầu Tam nương đưa ra một miếng ngọc bội, “Nếu cần thiết, xuất phủ cũng được.”

Tiểu Y là một nhất đẳng nha hoàn khác bên người Cầu Tam nương.

“Cô nương yên tâm.” Mặc Tử tiếp nhận ngọc bài, bỏ vào bên trong túi gấm treo ở thắt lưng.

“Sự tình giao cho ngươi, ta tất nhiên là yên tâm. Đừng quên lúc trước khi cứu ngươi ta đã nói gì.” Không cần người hầu hạ, động tác của Cầu Tam nương vẫn vô cùng lưu loát, dĩ nhiên không có dáng bộ thiên kim tiểu thư mềm mại như vừa rời giường khi nãy.

“Mặc Tử cũng đã nói, mạng của Mặc Tử là cô nương cứu, ắt phải kết cỏ ngậm vành* báo đáp lại. Chỉ cần là chuyện của cô nương, cũng chính là chuyện của Mặc Tử, Mặc Tử tất sẽ dốc hết khả năng.” Nàng làm sao có thể không nhớ rõ? Vị Cầu Tam nương này, đem nàng khi đang hôn mê bức tỉnh, để cho nàng ký tên đồng ý, đáp ứng làm nha hoàn cho Cầu Tam nương để đền ơn cứu mạng, xong xuôi mới để Tiểu Y đi mời đại phu.

* Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không chôn sống ái thϊếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn người ái thϊếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.

Chuyện này, trừ bỏ nàng, Cầu Tam nương thêm cả Tiểu Y thì ngay cả Bạch Hà, Lục Cúc cũng không rõ ngọn nguồn, chỉ nghĩ Mặc Tử do Cầu Tam nương mua từ bên ngoài về.

Bởi vậy mặc dù Mặc Tử nhặt về được một cái mạng nhưng đối với ân nhân cứu mạng mình là Cầu Tam nương, cảm kích cũng không quá sâu sắc.

Đến từ ngàn năm sau mang theo linh hồn tự do, Mặc Tử vốn cũng không có ý định thực hiện khế ước bán mình kia. Từ khi khôi phục lại được ý thức ban đầu, đã nhiều lần suy nghĩ biện pháp đào tẩu. Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện chính mình xuyên qua giống như có điểm phức tạp. Tưởng là linh hồn xuyên đến một thân thể bị thương nặng, kết quả khi vết thương dần dần khỏi, lại nhớ ra những mảnh ký ức nhỏ vụn vặt sau khi đến thời đại này. Không phải là bản thể của linh hồn trước để lại mà có thể hoàn toàn khẳng định là chính nàng trải qua, một vài gương mặt, một ít cảnh tượng, thường thường xuất hiện trong đầu. Những kí ức đó tuy rằng chân thật nhưng lại ít đến đáng thương. Dùng kiến thức hiểu biết của nàng thì rất giống bệnh mất trí nhớ.

Nói một cách đơn giản đó là nàng có thể nhớ rõ toàn bộ truyện trước khi xuyên qua, nhưng lại không nhớ nổi sau khi xuyên qua trước khi bị trọng thương hôn mê đã xảy ra những chuyện gì. Mỗi khi cố gắng bắt lấy những kí ức ngắt quãng ở trong những hố sâu đó, đầu lại đau như muốn nứt ra.

Hai mắt như bị bôi đen, hoàn toàn không rõ chính mình đang trong tình cảnh nào, khiến cho nàng không thể không chững lại những tính toán ban đầu.

Cầu Tam nương cứu nàng ở một nơi gọi là biên giới Ngọc Lăng, vì thế nàng nói dối tự nhận mình là người Ngọc Lăng, vì chiến tranh mà mất đi người thân, lấy hai chữ Mặc Tử khắc ở đôi khuyên tai nàng đeo làm tên, thuận miệng bịa ra mười tám tuổi, cũng không nhắc đến chuyện cũ trước kia.

Đi theo Cầu Tam nương hai tháng, mới hiểu cái gì gọi là cân quắc không thua tu mi*. Cho dù không biết được phong tục của người dân thời đại này nhưng Mặc Tử cũng biết nữ tử ra ngoài làm ăn buôn bán ở nơi đây là vô cùng hiếm thấy.

*Cân quắc không thua tu mi: Phụ nữ không hề thua kém đàn ông.

Cầu Tam nương này từ khi mười hai tuổi bắt đầu theo cha học buôn bán, đến nay cũng đã được tám năm. Nàng từ nhỏ mất mẹ, Trương thị từ tiểu thϊếp được nâng đỡ lên làm vợ kế mặc dù không thể hiện sự khắc nghiệt ra bên ngoài nhưng lại ngấm ngầm chèn ép nàng rất nhiều. Cầu Tam nương phải dựa vào miệng lưỡi khéo léo của mình để dụ dỗ cha yêu thương, mới thường được mang ra ngoài. Bởi vậy, tính tình của nàng nặng lãi khinh tình, lại không đem tam tòng tứ đức để ở trong lòng. Bản thân nàng đã không thể xem thường vì thế nha hoàn bên người yêu cầu cũng không bình thường. Trước tiên xem trọng tài cán, sau mới nhìn đến thân phận địa vị.

Cho nên, Mặc Tử nghĩ ít nhất gặp được nữ thương gia đối với lễ giáo không quá để ý như vậy, so với việc rơi vào một nhà nghèo túng hay ở trong một gia đình quan tước vẫn là tốt hơn nhiều lắm.

Bởi vì ở thời điểm hiện tại sở trường kỹ năng của nàng không được trọng dụng cũng không cần xuất sắc về khoa học tự nhiên, có thể tính có thể viết đã được coi là khôn khéo hơn nha hoàn bình thường, cho nên nàng rất nhanh đã được Cầu Tam nương trọng dụng. Phàm là chuyện khó giải quyết, đều giao cho nàng xử lí.

Lục Cúc tưởng là chủ tử tín nhiệm nàng nhưng Mặc Tử lại nhìn thấu Cầu Tam nương chính là muốn đem tiền thuốc và tiền khám chữa bệnh ở trên người nàng ép ra.

Ép thì ép đi. Nhưng thật ra Cầu Tam nương, trên muốn đấu với mẫu thân, dưới muốn đấu với đệ đệ muội muội, tranh gia sản tranh tàng tư phòng, như thế chẳng phảii rất bận rộn sao?!

Mà nàng, mượn thân phận của nha hoàn, thoải mái hóng mát dưới bóng đại thụ.