Sảnh chính của Vọng Thu lâu, người đến người đi, lượng khách không ít.
Mặc Tử liếc mắt nhìn Hồng Mai.
Hồng Mai đang mặc một chiếc áo đuôi ngắn. Cả đời này chưa từng mặc quần áo nam nhân, áo xanh quần đen, đỉnh đầu quấn búi tóc, khiến nàng vô cùng không tự nhiên.
Mặc Tử quay sang thì thầm với Cầu Tam nương, “Đông gia lần sau dẫn nàng ra ngoài, vẫn nên để nàng mặc nữ trang thì tốt hơn. Bằng không, vẻ mặt khó chịu này của nàng, người khác vừa nhìn đã biết là nữ, lại hoài nghi tất cả chúng đều là nữ, bại lộ tập thể. Hơn nữa, mang nha hoàn bên người, so với gã sai vặt còn có thể diện hơn.”
Cầu Tam nương cầm cây quạt gõ lên bàn tay bất an của Hồng Mai, “Ngươi còn như vậy, lần sau ta sẽ không dẫn ngươi theo.”
Hồng Mai nghe thế cũng biết không ổn, bên ngoài mọi chuyện phải cẩn thận. Vội vàng kéo kéo vạt áo, kính cẩn khoanh tay, đứng thẳng ở một bên, ánh mắt lại nhìn ngó chung quanh không ngừng.
Mặc Tử cười, thế giới phồn bên ngoài mê mắt người.
Nhóm người các nàng nói muốn một gian phòng riêng biệt trong sân, tiểu nhị dẫn khách tỏ vẻ khó xử: “Khách quan, phòng trong vườn đều đã kín chỗ, phòng bên ngoài sảnh chính vừa có một gian, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh vườn cảnh đình đài thủy tạ bên trong, nếu ngài không ngại, ngay ở lầu ba thôi.”
Cầu Tam nương thấy chuyện làm ăn tốt như vậy, vui còn không kịp, sao có thể so đo, bảo tiểu nhị dẫn đường.
Mặc Tử thì vào trong viện tìm Sầm Nhị.
Tiến vào trong viện, có người quen biết đi tới, muốn mở miệng, lại có chút do dự. Hắn chính là Triệu Lượng luôn thi mà không đậu, Triệu chưởng sự. Cha của Sầm Nhị chuyển hắn lên kinh thành, để tiện dự thi.
“Triệu chưởng sự đã lâu không gặp, Mặc ca có lễ.” Mặc Tử ôm quyền: “Trong lâu bận rộn như vậy, mong không khiến huynh bỏ bê việc đọc sách.”
“Mặc ca, mấy tháng không thấy, cũng trắng hơn rồi, ta thiếu chút không nhận ra. Hổ thẹn, sách đều ở trong bụng nhưng mà cứ vào trường thi lại hóa thành nước lèo.” Triệu Lượng nhìn có tinh thần hơn trước rất nhiều, bớt chút ủ rũ thư sinh, lại nhiều phần thành thục lão luyện: “Nghe Sầm đại chưởng sự nói, là Mặc ca giúp ta nói lời hay. Chuyết kinh nhà ta nói cho dù thế nào cũng phải cảm tạ ngươi, nhất định phải nể mặt về nhà ta làm khách.”
Triệu Lượng nói nàng trắng hơn, nàng chút nữa bật cười. Cũng phải, hôm nay nàng không bôi mặt. Nàng dự định sau này sẽ không bôi vàng mặt nữa. Có những chuyện càng tránh thì càng không thoát, chẳng bằng cứ là chính mình.
“Khí hậu kinh thành tốt, nuôi ta thành tiểu bạch kiểm rồi.” Mặc Tử cười ha ha, “Tôn phu nhân có tâm mời, ta sao có thể chối từ? Huynh định ngày, nhất định ta sẽ đến.”
Triệu Lượng cũng cười, “Đen cũng được, trắng cũng được, tính cách sang sảng này cuối cùng vẫn chính là Mặc ca.”
“Triệu chưởng sự, trong ngực mang chí lớn, hà tất sợ trường thi? Chẳng lẽ trong trường thi có những vị khách say khướt hay hung ác khó đối phó, có thể hô to gọi nhỏ với huynh bất cứ lúc nào như ở đây sao? Nếu đệ là huynh, coi trường thi không phải trường thi, mà là Vọng Thu lâu này của chúng ta. Huynh cũng không phải tú tài dự thi, mà là Triệu chưởng sự. Trong bụng là nước lèo, trong đầu là cẩm Tú. Giống như huynh nói, cuối cùng vẫn là chính mình thôi.” Mặc Tử thích giao tiếp với người cùng sở thích.
Triệu Lượng chắp tay thi lễ, “Tại hạ thụ giáo.”
“Sầm Nhị hôm nay có ở đây không?” Bởi vì nàng bị thương, bản vẽ thiết kế Hồng Du ao giao cho hắn, để hắn tìm người khởi công, cho nên Sầm Nhị phải chạy cả hai nơi.
“Có, đang chào khỏi khách khứa trong đình Trà Hương, để ta giúp Mặc ca gọi hắn.” Triệu Lượng nay đã là cánh tay phải của Sầm Nhị.
“Không phải việc gấp, chủ nhân đến đây, muốn ăn cơm xong mới đi, lát nữa huynh và Sầm Nhị cùng tới gặp.” Người có thể gặp Cầu Tam nương, đều đã trải qua Sầm Nhị và Cầu Tam nương thận trọng cân nhắc, nàng chỉ là truyền lời.
Triệu Lượng đến nay còn chưa từng gặp mặt chủ nhân, nghe Mặc Tử nói như vậy, biết chính mình được tín nhiệm, tất nhiên cao hứng, vội vàng đi gọi Sầm Nhị.
Mặc Tử vừa muốn trở lại sảnh chính, đột nhiên nhìn thấy một đám nữ tử từ sau núi giả nói nói cười cười đi ra, dẫn đầu là Cầm cô.
“Cầm cô cô, nhóm học đồ đắc ý của cô cô biểu hiện thế nào?” Nàng vừa nói vừa nhìn về phía nhóm nữ tử, tư sắc mỗi người mỗi vẻ, nhưng dáng vẻ và khí chất vô cùng hào phóng xuất chúng, hiển nhiên là cầm cô dạy dỗ có cách.
Đa số nữ tử thấy Mặc Tử là nam tử, đều có chút ngượng ngùng, cúi đầu ở đàng kia khe khẽ nói nhỏ.
Mặc Tử mơ hồ nghe được mấy từ tuấn tú linh tinh, hơi nhướng mày với Cầm cô, tỏ vẻ mình cũng có sức hút.
Cầm cô mặc kệ nàng, quay đầu nói với các cô nương, “Các ngươi nhưng đừng có tâm tư gì với hắn, hắn là hoa hoa công tử, yêu chơi chứ không chịu trách nhiệm.”
Mặc Tử hơi giương miệng, cũng không phản bác lời nói bôi nhọ của Cầm cô vì nàng biết Cầm cô đang giúp mình che giấu thân phận nữ nhi.
“Được rồi, được rồi, các ngươi mau chuẩn bị lên đài. Nhớ kỹ, Cát Thu chỉ hiến nghệ, không hiến thân. Các ngươi thích ai, phải để người ta đứng đắn cưới về.” Cầm cô vẫy vẫy tay, để cho nhóm Cát Thu đi trước.
Khi Cầm cô còn trẻ là cầm nương danh chấn Giang Nam, tin sai người, sau này nản lòng thoái chí, cắt đứt ý niệm lập gia đình, chuyên tâm dạy nữ tử tập đàn. Đệ tử đắc ý nhất của nàng chính là Cầu Tam nương, gọi là trò giỏi hơn thầy. Sau khi Mặc Tử đưa ra chủ ý nhóm Cát Thu, Cầu Tam nương mới mời Cầm cô tự mình bồi dưỡng một nhóm. Bởi vì chính mình đã trải qua, nên nàng hi vọng nhóm Cát Thu có thể thoát khỏi bi kịch bị nam nhân lừa gạt.
Mặc Tử vô cùng tán thành quan niện này.
Muốn người khác không coi rẻ mình, thì chính mình không thể coi rẻ mình. Nhóm Cát Thu và Vọng Thu lâu là quan hệ thuê, chuyện cảm tình bọn họ hoàn toàn có thể tự do làm chủ, nhưng nếu biểu hiện quá tùy ý, sẽ ảnh hưởng đến những Cát Thu khác. Vì thế, trong lúc thuê, cuộc sống của nhóm Cát Thu bị Vọng Thu lâu quản thúc, trừ phi là nam khách chính thức cầu cưới, nếu không không thể cùng khách nam lén gặp mặt. Nếu như vụиɠ ŧяộʍ yêu đương, không để ý danh phận phải ở bên cạnh nhau, như vậy coi như bội ước, có thể rời khỏi Vọng Thu lâu.
“Cầm cô, ta nghe nói cô cô có vũ khí bí mật.” Mặc Tử nhìn đám Cát Thu đi xa, trong đó có một nữ tử mặc váy họa tiết hồ điệp, từ đầu đến cuối không nhìn nàng. Cầm cô vừa nói lên đài, nàng kia bước đi rất vội. Thật kỳ quái, sợ người lạ như vậy, làm sao có thể biểu diễn trước mặt khách.
Nói đây, ánh mắt Cầm cô sáng lấp lánh: “Ngươi nói Trần nương sao. Nói ngươi biết, thật sự là nhặt được bảo vật. Cổ họng kia vừa cất tiếng hát, thật sự là mưa rơi trên trời, tuyết bay đỉnh núi, cực kỳ tuyệt vời.”
Mưa rơi trên trời, tuyết bay đỉnh núi. Dùng từ hình dung lợi hại như vậy sao?
Mặc Tử cười nói: “Cầm cô, cô cô để chúng ta nghe thử, nếu nói ngoa, cô cô đến trước mặt chủ nhân nhận phạt ba chén rượu.”
“Tam nương đến đây sao? Ngồi ở đâu?” Cầm cô rất là nhớ thương người học trò này.
“Phòng lầu ba ở sảnh chính.” Mặc Tử chỉ chỉ lầu các trên đầu.
“Chủ nhân của Vọng Thu lâu đến đây, lại ngồi ngoài sảnh. Có điều, thấy chuyện làm ăn tốt như vậy, có lẽ cũng chẳng để tâm lắm.” Cầm cô rất hiểu biết tính cách Tam nương, “Trần nương sắp phải lên đài rồi, biểu diễn xong ta sẽ đến, ngươi bảo Tam nương chờ ta, đã lâu không gặp quả thật nhớ.”
Lúc này có hai Cát Thu chạy đến, gọi cô cô mau chuẩn bị.
Cầm cô vội vã rời đi.
Có điều Mặc Tử không nghe lời như vậy, thấy các nàng biểu diễn trên Vân Ca đài cách chỗ mình không xa, hơn nữa cũng trên đường Sầm Nhị phải đi qua, cho nên nàng đi xem.
Vân Ca đài là thiết kế thử của Mặc Tử dựa trên nguyên lý tiếng vang, cấu tạo hình cung, các dụng cụ tạo âm thì đặt hai bên, lại lợi dụng mảnh sứ vỡ và không gian, tạo ra máy biến điện năng thành âm thanh thiên nhiên. Trước Vân Ca đài có một đình nhỏ chuyên dành cho khách nghe ca, theo tin tức Sầm Nhị truyền lại, muốn có chỗ ngồi phải đặt trước năm sáu ngày. Có thể thấy được, hiệu quả âm hưởng không tệ lắm. Sau lại nghe Cầm cô nói, thành công bước đầu của Trần nương cũng nhờ vào Vân Ca đài, âm sắc của nàng nhờ vào nơi này mà vang vọng đến tận cùng, mới có lời khen ngợi như mưa rơi trên trời, tuyết bay đỉnh núi.
Chẳng lâu sau, có người của Vô Ưu các chạy tới đây thám thính, rốt cục phát hiện ngoại trừ Trần nương, Vân Ca đài là một trong số những yếu tố Vọng Thu lâu chiến thắng, cũng học theo xây dựng một cái, cho dù không được như nơi này. Nên biết rằng, nhìn chỉ là xây theo hình cung, nhưng góc độ phải vô cùng chính xác, nếu sai sót xíu, âm đi ngàn dặm.
Đứng ở ven đường, nàng có thể rõ ràng nghe âm thanh hợp xướng của nhóm Cát thu, thật sự là dễ nghe. Một khúc hoàn thành, tiếng vỗ tay vang lên. Nàng có thể nhìn thấy một ít khách khứa, đều là cẩm y bội ngọc, nam nữ phú quý.
Sau đó, đột ngột yên tĩnh. Một nữ bước lên nhẹ nhàng, hàng trăm con bướm trên vạt áo theo đó mà bay múa, không có tỳ bà không có đàn thanh, cụp mắt mở miệng, cứ thế hát.
Giọng hát như châu ngọc rơi.
Nháy mắt, cướp lấy hồn người.
Nàng chính là Trần nương.
Trần nương cũng là Trân nương.
Mặc Tử còn không kịp khen ngợi, đã bị chuyện trước mặt khiến cho vô cùng kinh ngạc. Hai chân không tự chủ được mà bước về phía trước, không để ý tiến thẳng vào khu của khách, tận khi có người giữ nàng lại.
“Mặc ca.” Có một số chuyện càng che càng lộ, cho nên Sầm Nhị biến không nên giấu nữa.
“Sầm Nhị.” Mặc Tử bị hắn giữ chặt, mới hơi chút tỉnh táo: “Trân nương sao lại biến thành Trần nương rồi?”
Sầm Nhị thấy trong đình có khách nhìn ra ngoài này, vội túm lấy Mặc Tử ra ngoài, thấp giọng nói: “Mặc ca, đừng quấy nhiễu khách quý.”
Hai người ra khỏi Vân Ca đài, tìm một chỗ yên tĩnh ven đường ngồi xuống.
“Sầm Nhị, tiểu tử ngươi giỏi quá. Ta nhờ ngươi chăm sóc cho cô nương kia, đi hay ở tùy theo ý nàng, ngươi lại trục lợi biến nàng thành bảo vật trong lâu.” Giọng điệu bình tĩnh, không có nghĩa là dễ dàng buông tha.
Sầm Nhị liên tục kêu oan uổng: “Mặc ca, không phải lỗi của ta. Chuyện này phải trách Cầm cô cô, một ngày nghe được nàng nhỏ giọng hát, rồi nhất định không chịu bỏ qua. Có điều việc lên sân khấu diễn là nàng báo đáp ơn của chúng ta. Ai ngờ nàng hát một đêm đã nổi danh. Hiện tại, nàng đã ký kế ước với chúng ta ba năm —— “
Mặc Tử trừng mắt với Sầm Nhị.
Sầm Nhị kích động xua tay, “Là nàng cầu ta, lúc đầu ta không đồng ý, nàng nói sẽ đâm đầu xuống hồ. Chuyện là thế này. Tên đại ca vô lương tâm của Trân nương cùng với Từ Cửu tự mình đến nơi này, Trân nương đương nhiên phải ra gặp mặt. Gã họ Lâm kia quỳ xuống trước mặt nàng, cầu xin nàng cứu hắn. Cảnh tượng đó, may mà ngươi không nhìn thấy, thực khiến người ta giận sôi. Bạc trả tiền phòng đều đã bị lão bà của gã họ Lâm cuỗm chạy mất, gã họ Lâm không có năng lực trả nợ, mà giấy vay nợ kia vẫn phải chấp hành. Nếu là ta, trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ huynh muội, sống chết không nhận món nợ kia. Nhưng Lâm Trân nương thiện lương, trước mặt Từ Cửu, nói nợ này do nàng chịu, để Từ Cửu thả huynh trưởng nàng đi. Sau đó nàng cầu xin ta, nói chỉ cần ta cho nàng mượn món tiền này, nàng sẽ trở thành Cát Thu để trả nợ.”
Từ Cửu theo quy ước làm việc, Mặc Tử không bắt được lỗi của hắn. Có điều, Làm huynh trưởng mà không gánh được trách nhiệm, cuối cùng vẫn phải để muội muội gánh nợ thay, thật khiến trái tim người ta băng giá.