Mặc Tử không đáp.
Không muốn đáp, không thể đáp.
Nếu đáp, sự bình tĩnh của nàng trong nửa năm nay sẽ bị đánh vỡ.
Im ắng, lặng lẽ.
“Nha đầu kia không phải là câm điếc chứ?” Vệ Nhị lên tiếng.
Lúc này, Mặc Tử thật sự muốn làm cho mình câm điếc.
“Khách hỏi ngươi, sao không trả lời?” Cầu Tứ chưa gặp nha hoàn nào không hiểu quy củ thế này. Hắn ngày thường đối với nha hoàn trong phủ xem nhẹ, cũng không quá nghiêm khắc. Lúc này, khuôn mặt lại trở nên nặng nề.
“Mặc Tử.” Giọng nói không lớn, mang theo chút không cam lòng.
“Mạc Tử? Một cô nương đường đường chính chính sao lại lấy tên của một nam tử.” Vệ Nhị vặn hỏi.
“Mặc trong từ thủy mặc, Tử là màu tím.” Mặc Tử vẫn cúi đầu.
“Ngọc Lăng Mẫu Đơn vạn thiên chu, Vương đến chỉ vì xem Mặc Tử.” Vệ Tam lại lần nữa thể hiện tài năng của hắn, “Mặc Tử, Mẫu Đơn Ngọc Lăng đều là hoa thượng phẩm, lúc ban đầu chỉ được trồng trong Vương Cung, sau đó truyền vào trong phủ quý tộc, lại từ thương nhân buôn hoa bán nhập sang Đại Chu ta, giá ngàn vàng. Nghe nói, người Ngọc Lăng rất yêu Mặc Tử Mẫu Đơn, thường lấy tên này để gọi nữ tử trong nhà. Hay cô nương cũng là người Ngọc Lăng?”
“Đại nhân đúng là có học thức, Mặc Tử quả thật là người Ngọc Lăng.” Có điều là Mẫu Đơn hay không Mẫu Đơn, tên Mặc Tử có phổ biến hay không, nàng hoàn toàn không biết.
“Ngọc Lăng đang trong thời buổi loạn lạc, cô nương đến Đại Chu, cũng là do chiến loạn liên lụy?” Vệ Tam bây giờ có thể danh chính ngôn thuận nhìn nữ tử phía sau, nhưng hình như đầu của nàng cũng cúi quá thấp rồi?
“Mặc Tử mất song thân, không người nương tựa, được Tam Cô nương thu lưu.” Mặc Tử trả lời. Nếu tên cũng đã nói ra thì chuyện Cầu Tam nương là chủ tử của nàng sớm hay muộn cũng sẽ bị người ta biết.
“Ngươi là nha hoàn của Cầu Tam nương?” Vệ Nhị vừa nghe thế, vội cướp lời của Vệ Tam.
“Đúng thế.” Mặc Tử trước sau vẫn sụp mi thuận mắt, tuy rằng trước kia nàng được học gia giáo là khi cùng người khác nói chuyện phải nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Chủ tử phi thường thì nha hoàn chắc hẳn cũng không tầm thường. Là đạo lý này, đúng là đạo lý này!” Vệ Nhị mang một bộ dạng khó trách: “Tam đệ, nếu như ngươi không bằng lòng, ta cho ngươi mượn năm lượng bạc, ta đặt nha đầu kia thắng.”
“Vệ Nhị lão gia, ngài là nhà cái, sao có thể đặt cược?” Tú Châu lòng dạ hẹp hòi, nhưng nói cũng không sai.
“Dù sao cũng phải có người đặt ở bên phải tay ta, như thế mới gọi là cá cược chứ.” Vệ Nhị lại bất chợt thay đổi.
Vệ Nhị vừa nói xong, bên phải liền có năm lượng đặt vào.
“Nhị ca, cái này tính cho ta. Sao có thể cho huynh mượn?” Đặt bạc đúng là Vệ Tam, “Ngọc Lăng phá quốc, dân chúng trôi giạt khấp nơi, giống như Mặc Tử cô nương, thực đáng thương.”
Hoá ra là thương hại nàng? Kia là thật thương cảm hay rắp tâm bất lương. Mặc Tử cũng không cảm kích. Nói cho cùng, nàng một chút cũng không muốn cùng người ta so tài nghệ, hoàn toàn là nhóm người này tự quyết định.
“Đệ cược cũng thật lớn a!” Vệ Nhị đâu để ý đến nước phá hay không, hắn là người Đại Chu, Đại Chu không có chuyện gì là tốt rồi.
“Ngươi nói ngươi là nha hoàn của Tam nương?” Cầu Tứ từ khi Mặc Tử nhắc tới Cầu Tam nương, sắc mặt liền trở nên u ám.
“Đúng thế.” Mặc Tử không cần nhìn Cầu Tứ, cũng nghe ra là hắn không vui, “Cô nương phân phó Mặc Tử đến ngoại viên làm việc. Sự tình xong xuôi, lại gặp được quản gia, nói Tứ gia nơi này muốn thêm nước trà, mới để cho ta tiến vào hầu hạ.”
“Ta nhớ rõ ở bên người Tam nương chưa từng thấy qua ngươi.” Cầu Tứ nghĩ thế nào cũng không nhớ ra đã từng gặp nha hoàn này.
“Mặc Tử chỉ là nha hoàn nhị đẳng, chỉ ở trong viện của cô nương làm chút việc vặt như bưng trà pha nước.” Gặp thì đã gặp qua, có điều hắn là đại thiếu gia mắt cao hơn đầu, mà nàng cũng không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Cầu Tứ trầm ngâm, chuyện này nói cũng đúng. Nha hoàn trong Cầu phủ rất nhiều, hắn cũng không phải người nào cũng gặp qua.
“Ồ? Đại ca, huynh đúng là khiến cho ta giật mình đó.” Vệ Nhị đột nhiên kêu lên, “Tam đệ là trước đó khen nha đầu này, hắn đặt cho nàng, ta không kỳ quái. Nhưng đại ca hay là huynh cũng thấy thưởng thức tên và đôi tay của nàng sao?”
Thì ra, đúng lúc này bên tay phải của Vệ Nhị lại nhiều thêm năm lượng bạc. Là Vệ Đại đặt.
“Phú quý trong những lúc nguy hiểm nhất.” Vệ Đại không để ý tới Vệ nhị, nâng chén uống trà.
Mặc Tử đột nhiên cảm thấy, trong những người này, Vệ Đại mới là nhân vật sành sỏi khôn khéo nhất.
“Điệt tử, bây giờ chỉ chờ một mình ngươi.” Vệ Nhị này cũng thật đáng mặt làm nhà cái.
“Cũng là nha đầu trong phủ, nếu không đặt nàng thắng, sao còn mặt mũi nhìn Tam nương tỷ?” Cầu Tứ từ trong tay áo lấy bạc ra, vừa vặn năm lượng, giao cho Vệ nhị.
“Được, đã định không được thay đổi.” Vệ Nhị thét to.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt vừa dồn cả vào người Mặc Tử.
“Nha đầu, chúng ta vừa rồi đã nghe Tú Châu cô nương xướng điệu từ ngắn, ngươi định xướng cái gì?” Vệ Nhị chẳng những là nhà cái, còn giống như người chủ trì tiết mục, chuyện gì đều có thể kéo vào được.
Vô lý! Nàng chỉ vào đây rót trà, điệu từ ngắn không phải nàng làm, đôi tay này cũng không phải cố ý khoe cho người khen, chuộc thân làm thϊếp cũng không phải nàng đề xuất, người ta không chịu nhận tiểu thϊếp xinh đẹp cũng không phải nàng khuyến khích. Kết quả tại sao lại bắt nàng biểu diễn tài nghệ cho người xem? Còn có, nàng thắng sẽ có lợi ở chỗ nào? Ca cơ kêu Tú Châu kia sẽ không oán hận? Cho dù có thắng bạc kia cũng không tiến vào trong túi nàng.
Giá nàng có thể tìm một chỗ không người để ngửa mặt lên trời cười dài!
Cầu Tứ không kiên nhẫn ho một tiếng.
Mặc Tử rốt cục ngẩng đầu lên. Một chút ánh nắng phía tây xuyên qua song cửa sổ, chiếu sáng lên một bên khuôn mặt nàng.
Mọi người đều giật mình.
Mặc Tử không xấu. Da như minh châu, con ngươi như nước, mi giống núi xa, môi anh đào. Nếu không phải biểu tình khô khan, dáng người khom xuống, động tác chậm chạp, có thể nói là mỹ nhân. Cũng khó trách khi nàng cúi đầu, thì mọi người sẽ không chú ý. Dung mạo cho dù tinh xảo, giơ tay nhấc chân lại thiếu linh khí, thực thiếu phần phong tư yểu điệu kiều diễm.
Hôm nay, vô luận tư thái của nàng thiếu yêu kiều bao nhiêu thì mọi người cũng chỉ nhìn chằm chằm dung nhan kia mà phóng ra vô hạn mỹ cảm.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Mặc Tử lại lui nửa bước, vội vàng cúi thấp đầu, lần nữa khôi phục bộ dạng một nha hoàn bình thường, mới nói: “Mặc Tử thuở nhỏ nhà nghèo, tay thô chân vụng, chưa từng tập qua tài nghệ.”
Xướng khúc? Không phải nàng khiêm tốn mà thật sự là ngũ âm không được đầy đủ.
Mặc Tử cúi đầu, rõ ràng có thể nhìn thấy ngũ quan của nàng, nhưng mọi người lại thấy người trước mắt như tối sầm lại, không hề có vẻ tươi đẹp như lúc trước, chỉ là một nha hoàn bình thường.
Những người ở đây không trao đổi với nhau, tự cho là mình nhất thời mê mắt, lập tức ném ra sau đầu. Duy chỉ có Cầu Tứ cùng Vệ Tam không cảm thấy đó là nhìn nhầm, vẻ mặt khác nhau.
“Không biết xướng khúc, vậy thêu thùa thì sao?” Vệ Nhị lại hỏi Mặc Tử, “Hàng trăm nha hoàn trong Vệ phủ, ta chưa nhìn thấy ai không biết thêu hoa. Đây coi như là tài nghệ phổ biến nhất. Đúng không, Tú Châu cô nương?”
Tú Châu môi anh đào khẽ mở, “Vệ Nhị lão gia nói thật đúng. Tú Châu đã bái sư phụ của phường thêu Nam Đức, có thể thêu một ra hai.”
“Mặc Tử cũng không am hiểu thêu thùa.”
Thêu? Nàng không khiêm tốn. Nếu như cho phép nàng đem y phục của Vệ Nhị xé ra, nàng có thể khâu lại như cũ, cam đoan nhìn qua tuyệt đối giống như lúc đầu. Nhưng nếu để cho nàng thuê thùa uyên ương, long phượng quả thật không được.
“Ai nha nha, thế còn cầm kỳ thư họa?” Vệ Nhị nói, “Cầu Tam nương hình như mọi thứ thông thạo.”
“Mặc Tử không biết gì cả.” Có biết cũng nói không thông, nàng chính là không muốn làm cho người ta xoi mói mình.
“Thi từ ca phú?” Vệ Nhị cố gắng gặng hỏi.
“Mặc Tử chưa từng đọc quá sách.” Thời này, nữ nhân biết chữ là rất đáng phục, nhưng không tính là chuyện tốt.
“…” Vệ Nhị cạn lời.
Mặc Tử vốn định giả bộ đến cùng, nhưng Cầu Tứ cùng Vệ Tam nãy giờ luôn nhìn chăm chú nàng, khiến cho nàng sửa lại chủ ý.
Vệ Tam nói, đang chịu tang trong người, không thể cưới thϊếp. Nhưng đến lúc hết thời gian chịu tang thì sao?
Mặc Tử thấy tuy rằng hắn đối với nương tử nhà mình dường như rất yêu thương, nhưng theo như Vệ Nhị miêu tả, cũng có chút kính sợ.
Cầu Tứ nói, Tú Châu nếu có ý, liền vì nàng chuộc thân, trao nàng cho Vệ Tam.
Mặc Tử nhận thấy là Vệ Tam nghe khúc thật sự rất chuyên tâm, khiến cho Cầu Tứ nghĩ là hắn có ý với Tú Châu, cho nên mới hướng về phía vị ngũ phẩm đại nhân này lấy lòng.
Như vậy, suy xét sang tình cảnh của bản thân nàng. Nếu như Vệ Tam thực sự có ý định thú thϊếp, nàng sẽ vì an toàn của chính mình, cũng nên khiến hắn từ bỏ ý định mới đúng. Bại bởi Tú Châu, lại có thể tránh được mắt của hắn. Mà một cái nha hoàn so ra kém ca cơ, đối với Cầu Tứ mà nói, lại càng không thể đem tặng người.
Một lát trong lúc đó, Mặc Tử trong lòng có quyết định, vì thế, nàng mở miệng ——
“Dù Mặc Tử ngu ngốc, cũng có thể kể một ít chuyện xưa. Chỉ không biết là có thể tính không?”