Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuông Reo Trong Nắng

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên ngoài trời mưa lớt phớt, cái lạnh của miền Bắc vẫn còn, bầu trời ẩm ướt mịt mù.

Dương âm trầm ngồi trên ghế dựa nhìn qua báo cáo trên bàn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nhớ lại những đau thương mà Linh đã chịu đựng khi bà Dung mất.

Những đau khổ mà sự ám ảnh đó đày đoạ. Dương nắm chặt tay đứng dậy đá mạnh chiếc ghế, chiếc ghế rung một cái rồi đổ xuống.

Dương nâng hai tay ôm mặt, nếu Linh phát hiện ra những chuyện này, có lẽ cô sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Thư ký Hà nghe tiếng động vội gõ cửa rồi đi vào.

- Ngài vẫn ổn chứ ạ?

Dương bỏ tay xuống đi đến bên cửa sổ, nhìn thủ đô xa hoa bên dưới, Hà hơi cau mày nhưng vẫn đợi Dương trả lời.

Dương đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, có chút lạnh lẽo chưa tan. Cậu nhìn vào Hà rồi hỏi.

- Buổi xem mắt thế nào rồi?

Hà hơi bất ngờ rồi ho khan, buổi xem mắt này cũng diễn ra trước Tết rồi, bây giờ sếp mới nhớ ra?

Nhìn Dương vẫn đợi câu trả lời, anh đành nói.

- Vẫn không phù hợp lắm.

Dương gật đầu, suy tư một chút rồi nói.

- Giám đốc điều hành của công ty chúng ta chuẩn bị hợp tác hình như khá vừa mắt anh đấy, nắm bắt cơ hội đi.

Hà vuốt sống mũi hơi đỏ mặt, cô gái đó vừa giỏi giang vừa xinh đẹp, anh có thể với tới sao?

Một tuần nữa lại qua đi, Dương lái xe đến trước trường học viện chính trị, cảm xúc có chút bồi hồi, dù sao đây cũng là ngôi trường mà cậu đã mơ ước từ nhỏ.

Nhìn qua một lát rồi cậu đi vào một tiệm cafe đối diện trường, từ xa đã thấy một cô gái mặc bộ đồ đơn giản tóc buộc gọn gàng phía sau, ngồi trước máy tính trên bàn là ly cafe, đang cùng một người đàn ông nói gì đó.

Linh ngẩng đầu đưa mắt ra ngoài cửa, thấy Dương ánh mắt và nụ cười trên môi lập tức nở rộ theo bản năng.

Quản lý nhìn thấy vậy liền tặc lưỡi, cười cười rồi hỏi.



- Đây chính là chàng trai năm đó em yêu sao? Quả thật rất khác biệt.

Linh tự hào mỉm cười nói.

- Bây giờ anh ấy là chồng tôi rồi.

Quản lý ngạc nhiên rồi bật cười, có chút vui mừng thay nói.

- Không ngờ em lại theo đuổi được cậu ta.

Dương đã đến gần đó nghe thấy vậy liền nhướn mày nhìn Linh, Linh hơi mất tự nhiên tránh mắt đi.

Quản lý biết mình lỡ miệng nên cười gượng đứng dậy, nói.

- Cũng lâu rồi em không đến hôm nay hai người ăn gì tôi mời.

Linh gật đầu cảm ơn, hôm nay có một cảnh quay ở đây, cô đã đến từ sớm mọi người trong đoàn mới đến rồi chuẩn bị cảnh quay.

Qua một lát đạo diễn gọi Linh đi thảo luận kịch bản, Dương ngồi ở ghế dịu dàng nhìn theo bước chân của cô gái nhỏ.

Quản lý vẫn không nhịn được đi đến ngồi xuống bên cạnh Dương, Dương cũng chỉ nhìn qua rồi không nói gì.

Quản lý cũng đánh giá Dương rồi lại nhìn Linh, anh ta nói một câu không đầu đuôi.

- Cô gái đó cũng là người con gái tôi từng yêu vào năm hai mươi mốt tuổi.

Dương lại đưa mắt sang, ánh mắt hơi lạnh lùng, quản lý lại bật cười lắc đầu.

- Nhưng đó cũng chỉ là đã từng thôi, bởi vì trong tim cô bé đó đã có người khác rồi, tôi không chạm đến được.

Dương nhướn mày ánh mắt hơi đánh giá người đàn ông trước mặt, anh ta dường như không quan tâm mà nói tiếp.

- Lúc đó tôi vẫn là một nhân viên nhỏ, cuối tuần nào cô gái này cũng đến đứng ngoài đây mắt hướng về phía cổng trường.

Dương nhìn theo hướng tay mà quản lý đang chỉ, đó là một căn nhà khác, có lẽ ngày đó vẫn là chỗ trống.

- Cậu cũng thấy đấy, trường rất đông nhưng vào cuối tuần làm gì có sinh viên nào đi học. Nhưng cô ấy vẫn đợi dù nắng hay mưa cứ đến cuối tuần cô gái ấy lại đứng bên cạnh quán nhìn về phía đối diện, cứ như vậy đến hết bốn năm đại học tôi cũng không còn gặp Thủy nữa.

Lúc đó Thủy chỉ là một cô gái nhỏ gầy guộc, ánh mắt lại trống rỗng lạnh lẽo, nhưng cô chưa từng rời mắt khỏi cổng trường trước mặt, dành tiền xe lên đến đây chỉ để tìm kiếm hình bóng một người nhưng lại chưa từng gặp được.



Quản lý nhìn đôi mắt đỏ lên của Dương, anh hơi mỉm cười, thật tốt Thủy chờ đợi đúng người rồi.

Anh ta thở dài như trút đi những mơ mộng thời trẻ đi vào trong quầy.

Dương lại âm trầm nhìn về phía Linh, vậy là cô đã chờ mình trong vô vọng những ngần ấy năm, lúc đó có phải cô vẫn đang bệnh không?

Nhìn cô gái đang quay lại, Dương kìm nén những cơn sóng trong lòng, Linh nhìn ánh mắt hơi đỏ của Dương rồi ngừng một lát, hỏi.

- Anh mệt sao? Vậy em đưa anh về.

Dương lắc đầu, cố gắng mỉm cười nói.

- Không mệt, chỉ là tự nhiên muốn ôm em.

Linh hơi kinh ngạc rồi phì cười, những tưởng cô sẽ bỏ qua nhưng cô lại bước qua phía bên cạnh, khom lưng xuống ôm lấy Dương, bàn tay vuốt ve tóc của cậu rồi thì thầm nói.

- Nếu anh mệt quá nhớ ôm em, em truyền năng lượng cho anh.

Dương bật cười, vòng tay ôm chặt eo nhỏ của vợ, giọng hơi khàn đi vì cố giấu đi chua xót.

- Anh yêu em.

Linh hơi đờ người ra rồi đỏ mặt, cô nhéo nhẹ tai người trong lòng, dịu dàng hỏi.

- Có phải anh không vui không?

Dương ngẩng đầu nhìn Linh hơi lắc đầu.

- Chỉ là anh thấy mình đã bỏ lỡ đi nhiều thứ.

Đúng vậy, nếu phạm vi tìm kiếm của cậu rộng hơn, cô gái của cậu sẽ không phải chờ đợi mình lâu như vậy.

Linh không hiểu Dương đang nói gì, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói.

- Chỉ hướng về hiện tại và tương lai thôi được không? Những tiếc nuối trong quá khứ hãy để nó trôi qua như những kỷ niệm đẹp.

Dương gật đầu, nhìn ánh mắt dịu dàng của Dương, Linh mỉm cười cúi đầu thơm nhẹ lên trán cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »