Chương 07: Dư luận xôn xaoNăng lực của Hạ Diệp mạnh cũng vì thủ đoạn không tính là quang minh gì, mục đích của nàng thật ra rất rõ ràng, nàng cho tới bây giờ đều vì kiếm tiền, mỗi lần bắt được tin tức đều khiến nàng vui vẻ hưng phấn, mà hiện tại so với việc kiếm tiền thì được nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên càng khiến nàng vui vẻ hơn. Chính nàng cũng không biết bản thân từ khi nào thì bắt đầu như vậy, quá trình quá nhanh đến nỗi không hề liệu trước được, không một chút kịp chuẩn bị.
"Mọi chuyện làm tốt sao?", trong lúc Diệp Tiêu Nhiên đang hỏi Niên Thiếu Dương thì tiếng gõ của của Hạ Diệp cũng vang lên, Niên Thiếu Dương nhìn nhìn cô rồi nói: "Vào đi".
Cửa mở, Hạ Diệp đi đến.
Vừa vào cửa ánh mắt nàng liền không tự giác tìm kiếm thân ảnh Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên ngồi trên ghế chủ tọa có chút đăm chiêu, nhìn thấy Hạ Diệp đến chỉ giương mắt nhìn, không để lộ bất kì thanh sắc nào. Hạ Diệp cố gắng ổn định kích động khi gặp Diệp Tiêu Nhiên, kì thật trước khi gõ cửa nàng đã không có quy củ mà nhảy loạn lên, nàng xem như là vô tội, cũng tự an ủi cho bản thân là đúng, người như Diệp Tiêu Nhiên thì có mấy ai chống được mị lực mà không yêu mến cơ chứ. Nàng bây giờ còn muốn hâm mộ Niên Thiếu Dương, có thể mỗi ngày không rời, ở bên cạnh bảo vệ cô, lại vì cô mà giải quyết mọi chuyện, mà nàng thì vĩnh viễn làm một người săn tin? Nàng đối với hiện trạng bây giờ là vô cùng không thỏa mãn.
Thu hồi ý niệm của bản thân, Hạ Diệp nghiêm trang lấy ra một lọ chất lỏng, thứ bên trong lọ là nàng hao hết sức chín trâu hai hổ mới lấy được.
Diệp Tiêu Nhiên nhận lọ nhỏ, lại dùng ánh mắt nhu hòa khó gặp đánh giá nó, sau đó khóe miệng kéo lên nụ cười mỉm, nâng mắt nhìn Hạ Diệp nói: "Làm rất tốt". Nói xong cô từ ngăn kéo lấy ra một lọ màu đỏ khác đưa cho Niên Thiếu Dương, Niên Thiếu Dương cẩn thận nhận rồi cất vào túi bên cạnh, Hạ Diệp cho dù có ngốc cũng biết Diệp Tiêu Nhiên muốn cùng Tô Tử Lăng xét nghiệm quan hệ huyết thống.
Niên Thiếu Dương cất tốt hai lọ máu liền đưa cho Hạ Diệp một phong thư dày, Hạ Diệp nhận nó rồi mở ra nhìn, bên trong là một xấp nhân dân tệ, nàng nâng mắt nhìn Niên Thiếu Dương, còn đang muốn nói giờ chưa phải là lúc nhận tiền thù lao.
Chợt nghe Niên Thiếu Dương bổ sung một câu: "Đây là Kiêu tỷ thưởng thêm cho cô", Hạ Diệp nhìn về phía Diệp Tiêu Nhiên, cô cũng đang nhìn nàng, Hạ Diệp lúc này mới liếc phong bì một cái liền đem tiền cất vào bên trong, nói: "Cám ơn Kiêu tỷ". Lúc này đây Hạ Diệp một chút hưng phấn cũng cảm nhận được, nàng vì Dạ Kiêu làm việc kiếm tiền, hôm nay đạt được một phần thưởng ngoài ý muốn như vậy nhưng một chút cảm giác vui thích hưng phấn nhè nhẹ cũng không có.
Không biết từ bao giờ nhân dân tệ mình yêu nhất lại không bằng một biểu tình của Diệp Tiêu Nhiên, nàng càng ngày càng rõ ràng mỗi lần vui vẻ nhất không phải là lúc nhận tiền mà là khi có thể gặp Diệp Tiêu Nhiên báo cáo sự tình, có thể nhìn thấy cô, có thể đến gần cô, cũng đủ cho nàng thỏa mãn thật sâu. Mà lần này nhận tiền nàng lại không nghe được chỉ thị hay yêu cầu tin tức gì từ Diệp Tiêu Nhiên, còn không kí©h thí©ɧ hưng phấn bằng quá trình nàng tìm cách lấy máu của Tô Tử Lăng.
Thông qua quan sát lâu nay nàng có thể kết luận Diệp Tiêu Nhiên chính là mẹ ruột của Tô Tử Lăng. Quá khứ của cô cùng Tô gia nhất định có liên hệ, về phần vì sao lại trở mặt, có ân oán gì nàng không thể biết được, nhưng nàng càng muốn tiếp cận cô, muốn biết được nhiều chuyện xưa của cô hơn.
Diệp Tiêu Nhiên tựa như một quyển sách, nội dung bên trong cô không muốn ai biết được, nhưng hết thảy đổi mới nhìn như quang minh nhưng lại thiếu đi chút hào quang, đó là nơi sâu thẳm linh hồn bị khuyết thiếu, mà ai sẽ là người có thể lấp đầy nơi thiếu thốn đó? Cho dù có bị ngươi khác đọc được tỉ mỉ nội dung bên trong thì cũng bất tri bất giác mà trầm luân trong đó.
*****Từ khi biết đứa nhỏ chưa chết lại trong thời gian ngắn biết được con bé đang ở thành phố A thì Diệp Tiêu Nhiên rất quyết đoán hành động. Trước tiên cô phái người đi thành phố B một lần nữa điều tra bệnh viện cùng bác sĩ tham gia phẫu thuật phá thai năm đó, sự việc đúng là vẫn như trước kia không rõ ràng được khi mà bác sĩ cùng y tá đều mai danh ẩn tích.
Tô gia trước nay làm việc chưa bao giờ để lại giấu vết, lại ở địa bàn của mình thì làm sao để lại nhược điểm? Nhưng lần này Diệp Tiêu Nhiên sẽ không sơ hở nữa, tuyệt đối không buông tha, cũng phái Niên Thiếu Dương tự mình điều tra. Đối với những người tham gia việc năm đó Niên Thiếu Dương dù đào ba thước đất, duyệt ba đời cha ông cùng sử dụng những thủ đoạn bất hợp pháp cuối cùng cũng lôi ra được một hộ sĩ năm đó vì bảo đảm an toàn cho bản thân mà giấu diếm lưu lại một bản ghi chép, phía sau bản ghi chép chứng minh được việc từ phá thai đã chuyển sang sinh đứa trẻ.
Tô gia từ đầu không biết đến sự tồn tại của bản ghi chép này, nếu không làm sao để lưu lại đến bây giờ, mà người hộ sĩ vốn đã mất tích từ lâu đó vạn lần cũng không thể ngờ rằng bản ghi chép chí mạng bảo toàn lợi ích mà vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời này lại bị Niên Thiếu Dương tìm ra được.
Tuy rằng Diệp Tiêu Nhiên nắm trong tay phần chứng minh kia nhưng việc lần này không thể quá mạo hiểm, tuyên chiến với Tô gia là bước đầu tiên, kế hoạch lợi dụng Nghiêm gia chèn ép Tô gia chỉ vừa bắt đầu. Cô dù tay không đánh giặc vẫn muốn hành động, bởi vì quan trọng hơn tất thảy cô là người mẹ, đau đớn khi không thể ở bên con gái chỉ có cô mới hiểu. Cô không có cách nào để đứa nhỏ thiếu thốn nhiều hơn bảy năm tình thương, một người mẹ vẫn sống lại bị lời nói dối che lấp, đây là cốt nhục hoài thai bảy tháng mà cô liều mạng bảo vệ, là máu mủ tình thâm với bản năng người mẹ, là thân nhân duy nhất trên đời này của cô.
Diệp Tiêu Nhiên không phải không biết chiêu này vừa ra thì lợi và hại cùng tồn tại. Nếu thuận lời thì là một hòn đá hạ hai con chim thậm chí là ba con. Thứ nhất là cùng con gái nhận nhau, lấy lại quyền thăm hỏi, chậm rãi đoạt lại con gái, thứ hai là cho Tô gia một tát, trở thành công kích của mọi người, tương lai nhất định lúc đầu sóng ngọn gió mà khai đao, thứ ba là nếu án kiện dân sự này đến tay Nghiêm Văn Khâm, nhất định sẽ có cơ hội tiếp xúc với nàng. Tuy rằng Nghiêm Văn Khâm là thẩm lí và phán quyết viên án hình sự, phần trăm tiếp xúc với án dân sự không cao nhưng theo hiểu biết của Diệp Tiêu Nhiên về Nghiêm Văn Khâm thì vẫn có chút chờ mong.
"Kiêu tỷ, nếu trực tiếp khởi tố thì đối với thanh danh của Tô gia ảnh hưởng rất lớn, có phải hay không quá đả thảo kinh xà, ngược lại gây họa cho mình?" Niên Thiếu Dương nói ra lo lắng của mình, Diệp Tiêu Nhiên vẫn chăm chú nhìn bản ghi chép chứng minh kia.
Có mạo hiểm mới có thành công, lần này có lẽ sẽ chọc đến sát ý của Tô gia với mình nhưng bây giờ cô không phải là cô gái trói gà không chặt năm đó nữa, mặc kệ tiếp theo có bao nhiêu phiền toái nguy hiểm cô cũng muốn chuẩn bị tốt để nghênh chiến. Kiên định của Diệp Tiêu Nhiên chính là liều thuốc an thần của thủ hạ, mặc kệ nguy hiểm thế nào cô chưa bao giờ chần chừ, vẫn tin tưởng đi theo cô vượt lửa qua sông, cho nên lúc này đây bọn họ cũng bất chấp tất cả khó khăn. Chỉ là lần này nếu không gây xôn xao dư luận thì không thể đạt được đến mục đích mà Diệp Tiêu Nhiên muốn, cho nên Hạ Diệp lại có cơ hội biểu hiện tốt.
Thành phố A từng trận phong ba bắt đầu nổi lên, tất cả tờ báo từ uy tín đến bát quái đều đưa tin, ca công tụng đức tất nhiên không thiếu, đề tài về trùm thương nghiệp, kiến thiết thành thành phố, pháp luật cùng kỉ luật đều có không ít, một lần lại một lần trở thành đầu đề cho các câu chuyện nhàn thoại.
"Trùm kinh doanh Đại công tử Tô thị Tô Hoằng bị pháp viện gởi giấy gọi"
"Tung tin vịt mẹ đẻ của thiên kim Tô gia tái xuất nhân gian"
"Hôn thê của phú nhị đại Tô Hoằng sống lại?"
".........."
Ngắn ngủi mấy ngày mà các đầu đề báo chí ở thành phố A thay nhau oanh tạch, mà giờ phút này bên trong văn phòng tòa nhà Tô thị truyền đến thanh âm đồ sứ mãnh liệt rơi vỡ.
Tô Hoằng giận dữ trừng mắt nhìn bìa tạp chí, tiếng hít thở phập phồng cho thấy tâm tình bất ổn của hắn. Hắn trăm triệu không thể ngờ Diệp Tiêu Nhiên lại dám minh mục trương đảm đem mình tố cáo lên pháp viện. Hắn không sợ đứa nhỏ bị cướp đi, với thế lực Tô gia thì ai dám động đến người của Tô Hoằng hắn, chỉ là hiện giờ ồn ào đến như vậy chắc chắn sẽ đến tai cha hắn ở thành phố B. Cha hắn coi trọng danh dự Tô gia như vậy, hiện tại bị gièm pha nhất định sẽ theo đuổi đến cùng.
Giữa sóng gió tranh quyền đoạt thế trong gia tộc, hắn vốn là vì mẹ đẻ mất rồi mà bị vây ở thế hạ phong, vì muốn lấy được tín nhiệm cùng trọng dụng của cha mà hắn đã mất rất nhiều thứ mới đi đến ngày hôm nay, tuyệt đối không thể bị chuyện gì ảnh hưởng.
"Tô tổng", tiếng gõ cửa vang lên, Tô Hoằng không kiên nhẫn kéo caravat nói: "Chuyện gì?"
"Tề luật sư đến rồi", nghe trợ lý trả lời Tô Hoằng mới giảm bớt bực tức của mình mở miệng: "Để cô ta vào". Nói xong từ bàn công tác đứng dậy đến quầy bar lấy chai rượu cùng hai cái ly, đi đến sofa tiếp khách.
Một chuỗi tiếng gõ cửa vang lên cùng với mùi thơm ngát ập đến, một người phụ nữ đi vào phòng, Tô Hoằng hít sâu một hơi, hương khí của nữ nhân này luôn khiến hắn có một tia say mê.
"Tô tổng", giọng nữ từ tính dễ nghe vang lên, xuyên qua không khí lọt vào lỗ tai Tô Hoằng, Tô Hoằng quay đầu nâng mắt nhìn, mặc dù không phải lần đầu gặp nhưng vẫn như cũ không nhịn được đánh giá nữ nhân này.
Ngũ quan nàng xinh đẹp tuyệt trần, cặp lông mày kiếm phát ra anh khí cùng đôi mắt nhìn thấu mọi việc tản ra quang mang khiến người khác không thể tránh né, giống như trăng sáng trong đêm tối, lại giống như trời chiều trên biển xa, xinh đẹp không lời nào tả. Nàng mặc một thân quần áo chức nghiệp, mái tóc được búi cao giỏi giang, khóe môi nhếch lên một đường cao hoàn mỹ, lộ ra cỗ khí tràng tự tin.
Tề Phi, 33 tuổi, độc thân, là luật sư rất có tiếng tăm trong giới luật. Làm việc ở văn phòng luật sư nổi tiếng của thành phố A, đi làm tám năm, Tề Phi từ một luật sư nhỏ chậm rãi bộc lộ tài năng, sau này liên tiếp thắng án tử lớn, bắt đầu tại giới luật thăng quan tiến chức.
Hai năm trước Tề Phi nhận án kiện của công ty Hoằng Đạt, lọt vào mắt xanh của Tô Hoằng, sau đó lại liên tiếp giúp Hoằng Đạt qua tay nhiều sự vụ liên quan đến pháp luật, xử lý mọi chuyện thỏa đáng, dần dần trở thành cố vấn pháp luật cho Hoằng Đạt, chỉ là Tề Phi không muốn bị Hoằng Đạt khống chế, không chính thức gia nhập Hoằng Đạt. Ít ai biết được Tô Hoằng vì muốn lợi dụng Tề Phi tốt nhất mà bỏ tiền mua cả văn phòng luật sư.
Thứ mà tiền có thể mua được thì không quý hiếm, có tiền mà không mua được mới khiến người ta muốn ngừng mà không thể.
Tề Phi, trí tuệ hơn người, năng lực phi phàm, có năng lực xoay chuyển mọi việc. Tài mạo song toàn tất nhiên không nói chơi, biết tiến biết lùi, trong luật pháp tìm khe hở mà lật trở án kiện, thành tựu bất bại trong truyền thuyết, nhân tài như thế, Tô Hoằng thế nào sẽ buông tha.
Tô Hoằng từ đầu đến cuối ánh mắt không rời khỏi người Tề Phi, du͙© vọиɠ chinh phục trong mắt rất rõ ràng, hắn cười cười vỗ sofa ý bảo nói: "Đến đây, ngồi đi". Tề Phi hạ mi mắt nhìn thoáng qua Tô Hoằng lại chưa động, chỉ nói: "Tô tổng vì chuyện trọng yếu như vậy gọi tôi đến, nói thật chuyện này cũng khó giải quyết, bất quá tôi điều tra qua ít chuyện, đưa cho ngài xem trước", nói xong liền ngồi xuống đối diện Tô Hoằng, lấy tư liệu từ trong túi xách.
Tô Hoằng vẫn chưa tức giận, hắn biết rõ tính tình Tề Phi, hắn không vội, chỉ cần thời gian, mà lời nói của Tề Phi đích thực khiến hắn dời đi lực chú ý. Tô Hoằng nhìn tư liệu Tề Phi mang tới xong lại ném lên bàn, tự nâng ly rượu uống sạch, bất mãn cùng tức giận biểu lộ không sót gì.
Hắn lại rót thêm rượu đưa cho Tề Phi, Tề Phi nhìn thoáng qua chỉ nói: "Trong lúc làm việc tôi không uống rượu". Vẻ mặt Tô Hoằng cuối cùng có chút biến đổi, Tề Phi không chút nào để ý cầm lấy ly rượu, khóe miệng vẽ nên một vòng cung nói: "Bất quá vẫn là muốn cảm ơn tín nhiệm của Tô tổng đây, để cho tôi nhận vụ án này, mặc dù là bị người ghen ghét nhưng vinh hạnh lớn lao này chính là khẳng định sự tín nhiệm của ngài với tôi", Tề Phi nói xong một hơn uống sạch.
"Hahaha, tốt lắm Tề Phi, nói thật vụ án giao cho cô tôi mới yên tâm, chỉ là cô có biết tôi đau đầu không phải vì kết quả mà là quá trình cùng sức ảnh hưởng của nó." Tô Hoằng nói xong buông ly, tay trái khoác lên lưng sofa, tay phải hơi vỗ vỗ trán, Tề Phi nhìn hắn, bình tĩnh tự nhiên hỏi: "Tôi biết. Tô tổng ngài là muốn kết quả như thế nào?"
Tô Hoằng ngẩng đầu, nheo lại ánh mắt, vẻ mặt có chút biến, nói: "Khôi phục danh Tô gia vẫn là kết quả quan trọng trong phiên tòa này, lấy năng lực của Diệp Tiêu Nhiên có thể chứng minh cô ta là mẹ đẻ của con gái tôi, nhưng không thể lấy lại quyền nuôi dưỡng, còn về quyền thăm hỏi thì còn phải xem tâm tình của tôi. Chỉ là chuyện này bây giờ đã ồn ào đến chỗ cha tôi rồi, mặt mũi Tô gia đều bị mất hết, lão gia tử yêu cháu gái như vậy, sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện đã xảy ra", Tô Hoằng nói xong cũng có chút ưu phiền nâng trán của mình.
"So với việc lên tòa cùng Dạ Kiêu không bằng nói đến việc làm sao thu thập tàn cuộc của nàng đi", Tề Phi ngữ khí bình bình lại khiến Tô Hoằng mở miệng: "Đúng vậy, đây mới là chuyện tôi đau đầu nhất", nhắc đến Diệp Tiêu Nhiên Tô Hoằng nhịn không được nhăn mi, hắn đứng lên đi đến cửa sổ sát đất nhìn phía xa xa thở dài.
Tề Phi nhìn bóng lưng Tô Hoằng, khóe miệng giơ lên một mạt cười ý vị thâm trường, nàng đến gần bên người Tô Hoằng nói: "Tô tổng, nếu ngài tín nhiệm tôi, tôi hi vọng có thể biết được ân oán bên trong của ngài với Dạ Kiêu. Tôi nghĩ lần tố tụng này mới chỉ là bắt đầu, cùng Tô gia, cô ta tất nhiên không thể đối đầu, nhưng ở địa bàn này cùng với thế lực Hoằng Đạt thì có thể bức cô ta đến hoàn cảnh gì được?". Lúc nói chuyện ánh mắt Tô Hoằng híp lại đánh giá Tề Phi, nữ nhân thông minh này không phải là quá.... Tề Phi cũng nhìn thẳng Tô Hoằng, uyển chuyển cười cười: "Bất quá tôi chỉ là luật sư, chỉ phụ trách những án kiện của ngài, chỉ cần là chuyện hỗ trợ cho vụ án tôi sẽ làm tất cả, không nên biết tôi cũng sẽ không hỏi nhiều".
Tô Hoằng cười khẽ tiến từng bước đến gần Tề Phi, khoảng cách giữa hai người chỉ trong gang tấc, Tề Phi mặt không đổi sắc, ánh mắt không né tránh đón nhận đôi con ngươi đánh giá sắc bén của Tô Hoằng. Tô Hoằng vươn tay nâng lên cằm Tề Phi, nhẹ giọng nói: "Trong mắt tôi cô không chỉ là luật sư, nếu cô có thể giúp tôi làm tốt mọi chuyện, ngày sau Tô thị nằm trong tay tôi, cô sẽ có cơ hội lớn trở thành người đứng đầu giới luật. Đây chính là ước mơ của biết bao luật sư, Tề Phi, cao ngạo như cô chẳng lẽ lại không nghĩ đến?". Tề Phi cũng cười khẽ như vậy, lui về phía sau tránh khỏi thân cận của Tô Hoằng, nói: "Tề Phi cũng chỉ là người bình thường, rất nhiều thời điểm khó tránh khỏi cũng có mục đích theo đuổi thấp kém kia", nói xong còn nghiền ngẫm cười lui bước, triệt để tránh đi hơi thở của Tô Hoằng.
"Hahaha, tôi chính là thích sự uyển chuyển nhưng trực tiếp như vậy"
Tề Phi đi đến sofa cầm lấy túi xách của mình, quay đầu nói" "Đã nhận tiền lương thì sẽ làm việc, tất nhiên không lãng phí thời gian khiến ngài bất an, tôi đi trước, có chuyện sẽ báo với ngài một tiếng". Tô Hoằng chỉ gật đầu, Tề Phi liền mang theo một mạt ý cười thật sâu rời khỏi văn phòng.
Vừa ra khỏi cửa liền gặp Tô Trung, Tề Phi lễ phép ân cần hỏi thăm, Tô Trung chỉ gật đầu, nhìn thân ảnh Tề Phi có chút đăm chiêu.
Tô Trung, chủ tịch công ty hữu hạn Trung Lương thuộc Tô thị, là chú hai của Tô Hoằng, nắm trong tay hắc bạch lưỡng đạo của thành phố B, vẫn hay qua lại giữ thành phố A và thành phố B, chuyên giúp Tô Kính xử lý chuyện hắc đạo. Diệp Tiêu Nhiên năm đó bị đuổi gϊếŧ cũng do một tay hắn cùng Tô Hoằng bày ra.
"Người phụ nữ này, con đã tra qua bối cảnh chưa?" Tô Trung vừa tiến vào văn phòng liền hỏi vấn đề này, Tô Hoằng nhìn Tô Trung, hắn đối với người đàn ông này vẫn luôn kính trọng, có thể nắm chắc ông ta liền có thể đánh đến trong lòng phụ thân, dù là em trai hay mẹ kế kia thì cũng vô dụng.
"Chú hai, con dùng người chẳng lẽ chú còn không tin, sớm đã điều tra rồi, thân gia trong sạch, là nghiên cứu sinh hệ pháp luật, vẫn luôn làm trong giới luật, con là nhìn trúng năng lực của cô ta nên mới đem việc đáng tin cậy mà giao cho cô ta" Tô Hoằng nói xong rút ra điếu xì gà đưa qua cho Tô Trung.
"Tiểu tử con, đừng cho là ta không thấy chút kĩ xảo này của con, con có dám nói một chút cũng không ham vẻ đẹp của cô ta đi?" Tô Trung hít một hơi xì gà, phun khói chỉ vào Tô Hoằng nói. Tô Hoằng không phủ nhận, chỉ cười không nói gì, Tô Trung cười cười, vỗ vỗ bả vai hắn: "Bất quá con cũng đủ điên rồi, Dạ Kiêu năm đó mang thai đứa con bảy tháng mà con cũng đủ nhẫn tâm ra tay, loại đàn bà gặp dịp thì chơi này tất nhiên không phá hư được chuyện gì, cho nên ta mới thường nói con là người làm đại sự, đủ ngoan độc!"
"Kia cũng là do chú hai bồi dưỡng cũng đề bạt mà lên".
"Ba ngày này con phải ở đây, vụ án này đừng kéo lâu quá, đừng trách ta không nhắc trước, lần này hắn rất tức giận".
"Con đã biết, chú hai" Tô Hoằng bình tĩnh trả lời, trong lòng lại dâng lên tia gợn sóng, như thế nào ứng phó thì hắn cần phải suy kĩ thật tốt kế hoạch.
"Tề Phi, cô tốt nhất đừng để tôi thất vọng" Tô Hoằng đưa tay vuốt vuốt mũi mê man thầm thì.
*****Chỉ vài ngày ngắn ngủi mà tất cả đầu đề báo chí về việc lần này đều đồng loạt biến mất không chút dấu vết. Tô gia thủ đoạn mạnh mẽ, tiền tài vô hạn không nói, chỉ là những ai muốn yên ổn sống ở thành phố A thì ít nhất cũng không dám nhắc đến phong ba lần này.
Vì thế đối với Hạ Diệp là người đầu tiên đào bới tin tức này tất nhiên bị mắng không ít, chỉ là nàng không chút để ý, tiêu tiêu sái sái ra khỏi phòng tổng biên tập, trên mặt trước sau vẫn mang theo mỉm cười, giương mắt lại phát hiện phần lớn đồng nghiệp đang dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng.
Nàng nhún nhún vai, sửa lại áo sơ mi liền lấy áo khoác bóng chày ở ghế ngồi, cầm theo camera, đội mũ sải bước ra khỏi văn phòng.
"Ngươi là cái rắm gì, Dạ Kiêu mới là lão bản của ta, hoang tưởng", Hạ Diệp vừa ra khỏi cửa liền quay lại hướng phòng tổng biên tập chửi rủa, lại như trước cười đến xuân quang mà rời đi.
Nàng thế nào lại tức giận chứ, nàng là vui vẻ còn không hết, mục đích của nàng là đưa tin tức này lên mặt báo mà thôi. Lúc trước Diệp Tiêu Nhiên đem ảnh chụp đơn khởi tố giao cho nàng không cần dặn dò gì nhiều nàng liền hiểu nên làm gì. Đem ảnh chụp cùng đơn kiện giao đến tòa soạn là Hạ Diệp làm, làm huyên náo dư luận dù sao cũng là sở trường của Hạ Diệp, mà đây cũng là kết quả Diệp Tiêu Nhiên muốn đạt được.
Thở ra một hơi thật sâu, Hạ Diệp xoay xoay thắt lưng, cuộc sống tốt đẹp như vậy, ánh mặt trời tràn ngập, gió thu l*иg lộng, trong đầu lại thường xuất hiện thân ảnh Diệp Tiêu Nhiên, nàng chính là không ngờ đến mình lại có thể mê gái đến vậy mà thôi.
Lúc bắt đầu đi theo giúp Dạ Kiêu làm việc nàng chỉ nghĩ có thể có một ngày đến gần cô, không cầu cô tín nhiệm, chỉ là muốn nhìn dung nhan đối phương, không nghĩ đến một cái nhìn, dung mạo lạnh lùng kia lại khiến lòng nàng không thể xoay chuyển được.
Nhất kiến chung tình? Hạ Diệp liên tiếp hỏi chính mình, loại phụ nữ này nàng không dám đòi hỏi, cũng không dám yêu, tình huống cẩu huyết bên trong tiểu thuyết phát sinh đến bên người nàng, nàng cũng nhận đủ rồi. Không nói chính mình tuấn lãng hài hước lại thông minh, hoan nghênh nữ giới cùng chào đón nam nhân, nhiều năm độc thân như vậy chỉ vì chờ có thể đi vào lòng người kia, ai ngờ kết quả ngươi kia lại là nhân vật trong truyền thuyết này.
Nếu đoán được mở đầu thì không thể biết trước kết thúc, kia cũng chỉ có thể kiên trì, dụng tâm mà đối đãi, không cần khống chế cũng không cần bóp chết.
Ai cũng đều nói trong tình yêu chỉ có nguyện ý không muốn, không có đáng giá hay không.
"Ánh mắt trời ló rạng sau cơn mưa, hãy tin tưởng sẽ có cầu vồng...." Hạ Diệp lẩm nhẩm vài câu hát, nghĩ đến Diệp Tiêu Nhiên mà trong lòng tràn đầy vui sướиɠ.
Từng nói người khác ngu ngốc, chính mình lại không phải sao?
Nhưng là loại người luôn làm cho người ta đau lòng ngu ngốc này, có một ngày nào đó, cô sẽ vì mình mà đau không... Chuyện tương lai, ai biết? Trời biết...
---------------------------------
Post sớm một ngày, món quà nhỏ chúc 8.3 vui vẻ thôi :).