Chương 39: Bí quá hóa liềuBệnh đau đầu vẫn thường xuyên tái phát, Nghiêm Văn Khâm cuối cùng cũng phải đi kiểm tra, kết quả CT não bộ vẫn đang chờ. Hôm nay, Nghiêm Văn Khâm cố ý tránh Nghiêm Văn Huy, một mình đi bệnh viện lấy kết quả kiểm tra.
Lúc đến khoa não của thành phố A chuẩn bị nhận báo cáo kết quả thì nhìn thấy Tề Phi cũng đang cầm thứ gì đó trên tay, trên mặt nàng không có ý cười như trước đây, chỉ dùng biểu tình nghiêm túc đến gần Nghiêm Văn Khâm, nhìn nhìn nàng.
"Luật sư Tề, trùng hợp như vậy". Nghiêm Văn Khâm ân cần khách sáo hỏi thăm.
"Không trùng hợp, mục đích của tôi là đến đưa báo cáo cho cô". Tề Phi không cười đưa báo cáo cho Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Khâm nhìn nàng, tiếp nhận báo cáo nhưng không mở ra, đang muốn xoay người rời đi thì nghe Tề Phi hỏi lại: "Cô không muốn biết vì sao báo cáo nằm trong tay tôi sao?".
"Cô cũng không có vẻ muốn nói cho tôi biết". Nghiêm Văn Khâm quay đầu, khóe miệng cười nhẹ.
"Tôi khuyên cô nên xem kết quả của báo cáo trước đi". Thái độ của Tề Phi cũng không ngạo nghễ, đối với Nghiêm Văn Khâm chỉ có bình thản, thậm chí là khách khí.
Nghiêm Văn Khâm nghĩ nghĩ, mở báo cáo ra nhìn, liếc mắt một cái, biểu tình khi nhìn thấy kết quả trên đó thì có chút ngừng lại. Nàng bình tĩnh thu hồi báo cáo, nhìn về phía Tề Phi, mà Tề Phi cũng không nói gì đón nhận ánh mắt của nàng.
*****Ban đêm, hai thân thể nhiệt tình như hỏa giao triền cùng một chỗ, tiếng thân ngâm kiều mỵ khiến người đàn ông hưng phấn cực điểm, cảm giác hưởng thụ như đi trên mây. Kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt đi qua, Tô Hoằng lâm vào giấc ngủ sâu mệt mỏi, Tề Phi dò xét hô hấp của hắn, đứng lên, cầm lấy khăn tắm trên mặt đất, đem thân thể quang lõa bao bọc lại, nàng vươn tay cào cào mái tóc có chút hỗn độn, cầm lấy cây bút trên bàn, quen thuộc bới lên mái tóc dài.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Tô Hoằng đang ngủ say, đi đến máy vi tính, sau khi khởi động thì hiện lên yêu cầu mật mã. Nàng thử dùng ngày sinh của hắn nhưng không được, sau đó lại đến ngày sinh của Tô Tử Lăng nhưng vẫn thất bại. Nàng nghĩ nghĩ, tay đặt trên bàn phím có chút do dự, đôi con ngươi anh khí bức người dừng trên màn hình, nhẹ nhàng ấn xuống bốn con số, ngón tay đặt trên phím enter, một lúc sau mới ấn nhẹ xuống.
Màn hình dần hiện ra trang cần tìm, thuận lợi đăng nhập, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Tô Hoằng vẫn đang ngủ say, biểu tình trên mặt hiện lên tia u sầu thản nhiên không rõ. Nàng cố gắng để mình không bị cảm xúc ảnh hưởng, quay về vấn đề chính, trực tiếp tìm văn kiện cần tìm, phát hiện đã được mã hóa, nàng cắm usb vào, bắt đầu tải đi một ít dữ liệu, kiên nhẫn chờ đợi quá trình phá khóa. Nàng không ngừng quay đầu nhìn về người kia xem đã thức hay còn ngủ, trong không khí ẩn ẩn cảm giác khẩn trương.
60%.....70%.....
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, rốt cuộc thành công phá giải mã hóa, Tề Phi rút usb ra , vừa mở dữ liệu bên trong thì cảm giác một cỗ mát lạnh đánh úp ở sau lưng. Đợi cho nàng quay đầu lại, chưa kịp nói gì thì đã bị đã bị một bạt tai đánh ngã trên mặt đất. Lập tức trong miệng tràn ra một cỗ tinh ngọt, nàng liếʍ liếʍ khóe miệng, phun một ngụm trên mặt đất, trừng mắt nhìn Tô Hoằng, trên mặt không có chút sợ hãi.
"Cô quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, là ai phái cô tới? Diệp Tiêu Nhiên?" Tô Hoằng ngồi xổm xuống đất, một tay nắm lấy cằm của nàng. Tề Phi cảm giác trên mặt truyền đến đau đớn, nàng nhíu mi, trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Buông tay!". Nàng cắn răng hét một tiếng, trên mặt Tô Hoằng càng thêm dữ tợn, giống như muốn bốp nát cằm nàng, một khắc oán hận tự nhiên bùng nổ, giống như dã thú đối với con mồi, không có chút thương hương tiếc ngọc, càng không có mây mưa tình cảm.
Cằm bị siết nên Tề Phi không thể nói chuyện, nhưng ánh mắt nàng bỗng tản ra quang mang lạnh lẽo, hai tay nâng lên nắm lấy cổ tay Tô Hoằng, dùng hết khí lực toàn thân đẩy tay hắn ra. Tô Hoằng thô lỗ hừ một tiếng, Tề Phi nhẹ nhàng thở ra, giương mắt nhìn Tô Hoằng, mắng lên: "Bệnh thần kinh!".
Nhìn thoáng qua máy tính, dữ liệu thành viên của PE đã được mở ra, lại liếc mắt về Tề Phi, Tô Hoằng bỗng nhiên tỉnh táo lại. Hắn khoan thai châm thuốc, phả ra khói, phát hiện trên mặt Tề Phi có hồng ấn mới cảm thấy mình xuống tay quá nặng, tiến lên nâng mặt của nàng lên, nói: "Chậc chậc, cũng trách tôi xuống tay quá nặng, phá hư gương mặt mỹ nhân này rồi".
"Cút ngay!". Tề Phi mang theo tức giận gỡ tay hắn ra, đoạt lấy điếu thuốc trên tay hắn, hít mạnh một ngụm, có chút khó chịu mà ho khan thành tiếng, Tô Hoằng muốn tiến lên giúp nàng thì bị nàng tránh thoát.
"Cô không phải là nên cho tôi một lời giải thích sao?". Tô Hoằng chỉ màn hình máy tính nói, Tề Phi đột nhiên ha ha cười to, chỉ chỉ Tô Hoằng, nói: "Tô Hoằng, anh rất rõ ràng chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, cho dù là trên giường thì cũng là do nhu cầu. Là ai khiến anh được phụ thân để ý, chậm rãi tiếp cận tập đoàn PE? Đừng tưởng rằng chỉ lấy chút danh sách khách hàng thì có thể lấy lòng tôi, tư liệu trung tâm của tập đoàn đều nằm trong tay cha con hai người. Các người coi tôi là người ngoài tôi không có ý kiến, nhưng ít ra cũng nên để cho tôi thấy được dù bị các người lợi dụng nhưng cũng có thể thu được thu hoạch chứ".
"Tề Phi, một người phụ nữ thì không cần có lòng tham đến vậy". Tô Hoằng lại châm thêm điếu thuốc nữa, cảm xúc đã dần ổn định trở lại.
"Tề Phi tôi nếu chỉ ham cái lợi trước mắt này thì sẽ không chọn làm việc cho Tô gia các anh. Nhưng hiện tại xem ra là tôi đã chọn lầm chủ tử, bây giờ anh có thể đi nói với cha anh, tôi là gian tế Diệp Tiêu Nhiên phái đến, là muốn tìm chứng cứ phạm tội của Tô gia. Tôi biết nhiều như vậy hẳn là đến mạng cũng mất đi, thuận tiện đây cũng là cơ hội để anh có thể lập công lần nữa".
"Cô không cần kích động". Tô Hoằng đứng lên, đi đến bên người nàng, ôm lấy bả vai nàng, Tề Phi muốn tránh ra nhưng bị hắn gắt gao chế trụ, nhẹ nhàng ngậm vành tai của nàng, hỏi: "Bất quá cô như thế nào biết được mật mã là sinh nhật của Diệp Tiêu Nhiên?".
"Hừ, anh thường xuyên ở trong mộng kêu tên cô ta, máy tính đặt mật mã là sinh nhật của cô ta thì có gì khó. 1114, có phải mỗi năm đến ngày này đều nhớ mong không?". Tề Phi giãy khỏi ôm ấp của Tô Hoằng, dỡ khăn tắm xuống, lộ ra thân thể quang lõa, Tô Hoằng chỉ nhìn thẳng nàng, đợi cho nàng ăn mặc chỉnh tề thì vết thương trên mặt vẫn chưa nhạt đi.
Tề Phi nhìn Tô Hoằng, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra mỉm cười, nói: "Nếu anh nghĩ muốn chúng ta tiếp tục hợp tác thì hãy mở văn kiện trong máy tính ra, tôi cũng để lại thứ có thể cho anh hứng thú đấy. Còn muốn ngưng hợp tác thì cứ việc xem tôi là gian tế, hội báo với cha anh. Kết cục thế nào Tề Phi tôi đều sẽ nhận, nếu đã dám đi theo anh làm việc thì liền dám gánh vác hết thảy. Vĩnh viễn không cần xem thường phụ nữ!". Tề Phi kề sát tai hắn nói, nói xong liền đi ra ngoài.
Tươi cười trên mặt Tô Hoằng sớm đã rút đi, hắn dập điếu thuốc trong tay, rót một ly rượu vang, khoan thai đến trước máy tính, nhẹ chạm vào, hình ảnh xuất hiện trên đó trong nháy mắt khiến hắn thay đổi sắc mặt. Tay nắm ly rượu dần dùng sức, run rẩy hẳn lên, đột nhiên hung hăng ném vào vách tường, một tiếng vỡ giòn tan vang lên, mảnh thủy tinh bắn lên mặt hắn. Hắn đột nhiên nhắm mắt, lấy tay rút mảnh thủy tinh ra, trên mặt hơi có tơ máu ứa ra, nhưng hắn một chút cũng không để ý, hốc mắt đỏ bừng, thậm chí có một tia lệ quang, rồi lại mười phần hận ý.
Đi trên đường lớn tràn ngập bóng đêm, Tề Phi thật sâu thở dài một hơi, thân thủ vuốt vuốt gương mặt có chút đau đớn, nhớ lại thứ trên máy tính Tô Hoằng thì ý cười tràn ngập. Đây là làm cho cha con phản bội lại nhau, một khi có thể lợi dụng Tô Hoằng đối phó Tô Kính thì việc Tô gia suy sụp sẽ không còn lâu nữa. Đang nghĩ nghĩ thì nghe được thanh âm phanh xe của ô tô, nàng ngẩng đầu thì nhìn thấy một chiếc xe dừng trước mặt mình, liếc nhìn người trong xe, cười cười, lên xe, rất nhanh đã biến mất nơi cuối màn đêm.
*****Từ sau khi Vu Bối Nhi rời khỏi giới âm nhạc thì truyền thông Trung Á liền bồi dưỡng nên một đám người mới, nhưng ảnh hưởng vẫn không có bao nhiêu. Cùng lúc đó, các trang web lớn, cùng với các đại hội âm nhạc, thậm chí là một ít hoạt động công ích đều chưa bao giờ ngừng việc muốn mời Vu Bối Nhi. Nàng ở giới âm nhạc có sức ảnh hường khá tốt, cá nhân đối với truyền thông Trung Á cũng có lợi nhuận cao. Chuyện nàng nghiện ma túy mặc dù là bí mật chưa bao giờ bị công khai nhung ở trại cai nghiện một thời gian thì thân thể đã bị ảnh hường rất lớn, cần chậm rãi khôi phục và điều trị, còn chưa thể đưa ra thông cáo muốn quay trở lại. Nghiêm Văn Huy để người đại diện an bài một ít hoạt động truyền thông nhỏ cho Vu Bối Nhi, bắt đầu lên tiếng, mà đa số là trả lời cho nguyên nhân đột nhiên biến mất của nàng.
Từ sau khi trở về từ trại cai nghiện thì Vu Bối Nhi cơ hồ là bị cấm túc, đi nơi nào đều có bác sĩ đi theo, còn bị giám thị, sợ nàng tiếp xúc với người lai lịch bất minh, Nghiêm Văn Huy liền để hai vệ sĩ đi theo nàng, cho nên nàng cơ hồ là bị khống chế tự do.
Mà Vu Bối Nhi bị cấm túc ở thành phố A cũng chỉ là tạm thời, vì muốn nàng ngăn cách với nguy cơ tái nghiện thì Nghiêm Văn Huy quyết định đem nàng đưa đến nơi khác, thậm chí vì muốn thiết lập chi nhánh cho truyền thông Trung Á mà đưa Vu Bối Nhi đi đến thành phố khác. Chỉ là gần đây trong Trung Á xuất hiện vài khoản tiền đáng nghi ngờ, Nghiêm Văn Huy tạm thời không rảnh rỗi, chỉ phải để Vu Bối Nhi ở lại nhà mình, chính mình ngày ngày nhìn thấy thì mới an tâm.
Có thể cùng một chỗ với Nghiêm Văn Huy chính là mơ ước tha thiết của Vu Bối Nhi, nàng từng ảo tưởng có một ngày có thể cùng người kia có cuộc sống riêng của hai người, không cần oanh oanh liệt liệt, thầm nghĩ gần nhau là được rồi. Có thể chăm sóc cuộc sống của nàng, lúc nàng mệt mỏi thì giúp nàng pha trà.
Bây giờ đã rất khuya, Nghiêm Văn Huy vẫn ngồi trước máy tính trong thư phòng xử lý công việc, Vu Bối Nhi pha một ly sữa, nhẹ nhàng đặt trong tay nàng, nói: "Uống chút sữa đi, sớm nghỉ ngơi một chút".
"Cám ơn~". Nghiêm Văn Huy tươi cười thản nhiên, bưng ly sữa lên uống, một lát sau thì liền vùi đầu vào công việc, Vu Bối Nhi không nói lời nào, đứng trước giá sách chọn lựa, thỉnh thoảng liếc trộm nàng.
Một tay nàng chống cằm, một tay cầm con chuột, thỉnh thoảng dùng bút ghi chép gì đó, vẻ mặt chuyên chú làm tôn lên mị lực lúc này của nàng, thật sâu hấp dẫn ánh mắt Vu Bối Nhi. Nhìn nàng đến thất thần, Vu Bối Nhi phát hiện sách trên tay mình còn chưa có lật trang nào, một chữ cũng xem không vào. Nghiêm Văn Huy tựa hồ có chút buồn rầu, nghi hoặc khó hiểu như trước, cầm lấy di động gọi ra ngoài.
"Chị, em vừa gởi email cho chị, chị xem thử đi, mấy công ty tài chính gần đây đã muốn đầu tư lên hàng triệu, số tiền lớn như vậy khiến em cảm thấy có chỗ không đúng". Nghiêm Văn Huy nói với người bên kia điện thoại.
"Để chị xem trước đã, ngày mai gặp mặt rồi nói sau".
"Ừm". Cúp máy, Nghiêm Văn Huy đóng máy tính, ngẩng đầu mới phát hiện Vu Bối Nhi đang ngơ ngác nhìn mình.
"Như thế nào còn chưa đi ngủ?". Nghiêm Văn Huy trước sau vẫn mang theo ý cười, ngữ khí mềm nhẹ, mỗi ánh mắt đều khiến tim Vu Bối Nhi đập càng nhanh hơn. Mà nhìn đến Vu Bối Nhi ngọt ngào động lòng người thì Nghiêm Văn Huy thực vất vả mới có thể khống chế tình cảm trong lòng, bảo trì lạnh nhạt và ổn trọng như bây giờ.
"Nghĩ muốn chờ cùng với chị". Vu Bối Nhi lộ ra nụ cười quen thuộc, Nghiêm Văn Huy chỉ ừ một tiếng, nói: "Đi ngủ đi". Nói xong thì ra khỏi thư phòng, lưu lại một Vu Bối Nhi phiền muộn.
Hai người phân phòng mà ngủ, có lẽ là Nghiêm Văn Huy sợ nàng không thể khống chế, cũng có thể là vô ý bảo trì phân khoảng cách không dám đến gần này. Đối với Vu Bối Nhi thì thái độ của Nghiêm Văn Huy không gần không xa, rõ ràng là muốn quan tâm chu đáo, khuynh hết toàn lực vì nàng dọn dẹp con đường sau này, nhưng tất cả lại hóa thành hình thức trượng nghĩa của bà chủ và nhân viên, bạn bè, nhưng cũng không thể tiến thêm nửa bước.
Ban đêm, lăn lộn mãi mà không thể ngủ, Vu Bối Nhi mở cửa phòng ngủ thì phát hiện cửa phòng ngủ của Nghiêm Văn Huy không có đóng, không thấy nàng trong phòng, Vu Bối Nhi đi đến phòng khách thì thấy nàng đang nằm trên xích đu ngoài ban công. Nhìn thấy bóng dáng của nàng, vóc người nhỏ bé cùng cỗ kiên nghị, cả đời nàng gánh vác sứ mệnh gia tộc, cần nội tâm vô cùng cường đại mới có thể chống đỡ nhiều thứ như vậy. Kỳ thật Vu Bối Nhi không nên xa vời hi vọng nàng có thể cho mình tình yêu, nàng không thể ích kỉ yêu cầu người kia vì mình làm cái gì, không thể để người đó phải lựa chọn giữa tình yêu và tình thân, huống chi người kia đã có một gia đình hoàn mỹ như vậy, chính mình làm sao có thể ích kỉ liên tiếp khiến chị ấy khó xử như vậy.
Không hề tiến lên, Vu Bối Nhi chậm rãi lui về phòng, sóng mũi có chút chua xót.
Văn Huy, có lẽ em nên học được cách buông tay chị ra, buông tay chị, cũng chính là giải thoát cho chính mình.Bởi vì Vu Bối Nhi chưa có chính thức quay lại giới âm nhạc cho nên thường xuyên phải ở nhà, nàng thật sự rất nhàm chán. Năn nỉ mãi mới được Nghiêm Văn Huy đồng ý cho nàng ra khỏi cửa, nhưng chỉ được đi quanh đây, đúng giờ phải về nhà, mà vệ sĩ Nghiêm gia thì luôn phải đi theo như hình với bóng. Nhưng chuyện ngoài ý muốn thì luôn xuất hiện trong từng khe hở, thừa dịp lúc vệ sĩ tách ra một khoảng với Vu Bối Nhi thì một chiếc xe liền chạy lướt qua, dừng bên cạnh Vu Bối Nhi, lập tức đẩy nàng lên xe. Đợi đến lúc vệ sĩ phát hiện thì đã không thể đuổi kịp chiếc xe đó nữa, vệ sĩ phản ứng nhanh nhẹn ghi nhớ biển số xe, lập tức liên hệ với đội bảo an Nghiêm gia, sau đó thì thông báo với Nghiêm Văn Huy.
Vu Bối Nhi nghĩ mình bị bắt cóc, khẩn trương sợ hãi nhưng không hề hoảng hốt, nàng bị bịt mắt, không quậy không phá, nàng nhớ đến tình tiết bắt cóc trên TV, không dám lộn xộn gọi bậy, trước tiên cần biết mục đích của bọn bắt cóc, cho nên nàng chỉ có thể không ngừng trấn an bản thân bình tĩnh lại. Có lẽ ở trại cai nghiện đã quen với tiếng thét thê lương, với ánh mắt tuyệt vọng trống rỗng cho nên đã khiến tính cách nàng có chuyển biến lớn, vì thế trong tình huống này cũng không hề khiến Vu Bối Nhi bối rối.
Xe ước chừng chạy khoảng hai mươi phút, nàng bị kéo xuống xe, cảm giác kẻ bắt cóc cũng không thô lỗ lắm, thậm chí có chút khách khí với mình, đợi cho đến lúc vào phòng thì bịt mắt được tháo xuống. Nàng chậm rãi mở mắt ra, có ngọn đèn mở ảo chiếu vào mắt, dưới ngọn đèn ngồi một người, nàng cố gắng làm rõ tầm mắt của mình, thẳng cho đến khi nhìn thấy người trước mặt thì không khỏi ngạc nhiên.
"Diệp Tiêu Nhiên?"
"Thực có lỗi, phải dùng đến phương thức như vậy mời cô đến đây". Diệp Tiêu Nhiên ngồi đối diện nàng, phất phất tay, thủ hạ liền đem ghế dựa đến, để cho Vu Bối Nhi ngồi xuống đối diện cô. Đây là căn phòng có chút phong cách biệt thự, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy vườn hoa lớn, gió thổi vào mang theo hương hoa khiến người ta dễ chịu.
"Cô làm gì muốn bắt tôi tới đây?". Vu Bối Nhi khó hiểu hỏi.
"Làm gì nói khó nghe như vậy. Nếu không làm thế này thì chúng ta hẳn là không có cơ hội lén lút gặp mặt". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên khá thoải mái.
"Cô muốn tôi đến đây tột cùng là muốn làm gì?". Đối mặt với gương mặt quen thuộc của Diệp Tiêu Nhiên, tuy nàng biết người này có dây dưa với Nghiêm Văn Khâm nhưng nàng vẫn không biết rõ cô, căn bản là không rõ được tính nết của cô, tổng cảm thấy trên người cô lây dính khí chất của đại tỷ xã hội đen, có chút làm cho người ta kính sợ, lại không dám đối mặt.
Diệp Tiêu Nhiên chỉ ảm đạm cười, đem máy tính trên bàn đây về hướng Vu Bối Nhi, Vu Bối Nhi nhìn trên màn hình máy tính là hình ảnh Lý Đào ôm một cô gái xa lạ, cử chỉ vô cùng thân mật. Vu Bối Nhi lập tức nhíu mày, nhịn không được mắng to: "Súc sinh này, Văn Huy hao tâm tốn sức như vậy là vì công ty, vì gia đình, hắn thế nhưng lại như thế này!".
"Đoạn băng này trong tay Nghiêm Văn Huy cũng có một phần".
"Cái gì? Diệp Tiêu Nhiên, cô vì sao phải làm vậy?". Vu Bối Nhi đứng lên, ngữ khí có chút kích động, chỉ vào Diệp Tiêu Nhiên chấp vấn. Nàng bỗng nhiên nhớ đến bóng dáng cô đơn đêm đó của Nghiêm Văn Huy lúc ngoài ban công, hóa ra là vì Lý Đào không phải hoàn mỹ như lời đồn đại bên ngoài vẫn luôn lan truyền.
"Đàn ông chung quy vẫn là đàn ông, cô cho là đàn ông nào ở cùng phụ nữ cũng là nói chuyện yêu đương? Cô gái khờ dại a, xã hội này là cô vẫn chưa nhìn thấu được đâu. Nghiêm tổng Nghiêm Văn Huy của cô vợ chồng hằng năm đều ở đất khách, số lần gặp mặt ít ỏi, Lý Đào là ngại gia thế Nghiêm gia không dám nhiều lời nên nén giận, đành phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chẳng sợ sự nghiệp có phát triển thì ở Nghiêm gia vẫn như muối bỏ biển. Kỳ thật hắn có gì sai chứ, chẳng qua là nhu cầu bình thường của một người đàn ông mà thôi". Diệp Tiêu Nhiên bình tĩnh nói xong, ngữ khí lúc nói khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ, tựa như người xa lạ thờ ơ lạnh nhạt nhìn hết thảy những chuyện không lên quan đến mình.
Tâm Vu Bối Nhi nháy mắt đau đớn, nàng đau lòng Nghiêm Văn Huy đau khổ cùng kiên trì, đổi lấy chỉ là sự phản bội.... Trước mặt thì làm như không có gì phát sinh, sau lưng lại ảm đạm hao tổn tinh thần. Nghĩ đến đây Vu Bối Nhi đột nhiên hoài nghi mình muốn buông tay và thành toàn rốt cuộc là đúng hay sai.
"Cô nhìn thử xem". Diệp Tiêu Nhiên gõ gõ máy tính, một tổ số liệu cùng bốn chữ tập đoàn Trung Á hiện lên trước mắt nàng. Vu Bối Nhi nhìn không hiểu, nhưng vẫn hỏi lại: "Hôm nay cô để tôi đến đây xem những thứ này đến tột cùng là vì cái gì?".
"Vì người trong lòng kia của cô, Nghiêm Văn Huy". Diệp Tiêu Nhiên chỉ vào vị trí trái tim Vu Bối Nhi, ngữ tốc chậm xuống, nhẹ nhàng nói.
"Tôi không hiểu".
Diệp Tiêu Nhiên khẽ cười một tiếng, nói: "Không quan hệ, từ từ giải thích cho cô nghe. Cô hẳn là phát hiện Nghiêm Văn Huy gần đây công tác bề bộn đi. Đơn giản là vì trong tập đoàn Trung Á xuất hiện một ít sơ hở không rõ, đối với Nghiêm Văn Huy luôn làm việc nghiêm cẩn mà nói số tiền thất thoát này không phải việc nhỏ, Văn Khâm gần đây cũng đã tham dự vào việc này. Hai chị em đã xâm nhập từ tập đoàn đến công ty con, kiểm tra kĩ càng thì phát hiện một số vốn tài chính lớn của Trung Á được chuyển ra ngoài đầu tư".
"Hai người cũng không biết số tiền này chảy về bên kia làm cái gì, nhưng cũng không tiện hỏi Nghiêm Quốc Lương. Nếu mọi chuyện làm lớn lên, không thể hướng cổ đông và công nhân đưa ra lời giải thích. Nhưng tôi biết số tiền đó là được đem đi làm cái gì. Có một tập đoàn phi pháp chuyên góp vốn, tập hợp tập đoàn tài chính cả nước, tiến hành đầu tư hạng mục, nhưng rất nhiều hạng mục và tài chính đều vi phạm pháp luật. Nói cách khác Trung Á sau này sẽ gặp rắc rối".
"Cho nên truyền thông Trung Á cũng sẽ bị liên lụy". Vu Bối Nhi nói.
"Thông minh, tôi và cô cũng không hị vọng Văn Huy liên lụy đến chuyện này, làm người quản lý truyền thông Trung Á, nếu chuyện này nháo lớn lên, cô ấy có thể sẽ bị kiện".
"Tôi vì sao phải tin những lời cô nói?". Vu Bối Nhi vẫn đề phòng như cũ.
"Tôi vừa cho cô xem số liệu kia chính là vốn góp phi pháp của tập đoàn. Tập đoàn này hiện đang bị điều tra, cô có thể không tin, cũng có thể lựa chọn hợp tác với tôi, chỉ cần xem cô để ý Nghiêm Văn Huy bao nhiêu mà thôi". Khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên mang theo ý cười nhàn nhạt, trước sau luôn quan sát biểu tình biến hóa trên mặt Vu Bối Nhi.
Vu Bối Nhi lâm vào trầm tư, nàng không biến chuyện kinh doanh, nhưng nàng biết thương trường như chiến trường, từng vòng luẩn quẩn không có lối ra, nhìn như hài hòa nhưng đều đi bên cạnh pháp luật. Thế nhưng nàng không thể tin tập đoàn Trung Á lớn như vậy nhưng cũng không biết chừng mực, còn muốn thông qua thủ đoạn này đi thu hoạch ích lợi lớn hơn.
"Bối Nhi, cô vì Văn Huy, tôi vì Văn Khâm, chỉ cần cô nguyện ý công khai quá khứ hít ma túy, tuyên bố rời khỏi truyền thông Trung Á, cái này tương đương với việc cho truyền thông Trung Á một vố đau. Cùng lúc đó Nghiêm Văn Huy là người trực tiếp quản lí sẽ bị trách phạt, thậm chí là mất chức. Như vậy cô ấy sẽ rời xa thị phi, mặc kệ thế nào thì rời khỏi tập đoàn mới là điểm mấu chốt. Về sau Trung Á có phát sinh chuyện gì thì cô ấy cũng không bị liên lụy quá lớn".
Trên đường trở về Vu Bối Nhi luôn nghĩ đến những lời Diệp Tiêu Nhiên nói với mình, phía sau đã có xe của Nghiêm gia đuổi đến, trên mặt Nghiêm Văn Khâm và Nghiêm Văn Huy đều lộ vẻ khẩn trương.
"Bối Nhi, em không sao chứ?". Nghiêm Văn Huy gắt gao nắm tay Vu Bối Nhi, ánh mắt khẩn trương lo lắng đặt trên người nàng.
"Sao lại thế này?". Nghiêm Văn Khâm nghiêm túc hỏi, Vu Bối Nhi lắc lắc đầu, nói: "Em bị người ta bắt đến nơi này, mắt bị bịt kín, sau khi mở ra thì phát hiện đã ở trong này, một người cũng không có. Các chị thế nào lại tới được đây?".
"Điện thoại nặc danh nói em ở đây. Không có chuyện gì là tốt rồi". Nghiêm Văn Huy rốt cuộc thở dài một hơi, bỗng nhiên kéo Vu Bối Nhi vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, nói: "Không cần sợ, có chị ở đây, không ai có thể tổn thương được em". Bị ngôn ngữ ấm áp quan tâm ấy vây quanh, trong đầu Vu Bối Nhi thoáng hiện lên lời nói của Diệp Tiêu Nhiên.
Nàng không biết có nên tin lời của Diệp Tiêu Nhiên hay không, nhưng nếu như đúng theo lời cô nói thì Nghiêm Văn Huy bây giờ đang bị vây trong phiền toái mà lại hồn nhiên không biết. Tuy nàng tin năng lực của hai chị em Nghiêm gia nhưng nếu để nàng nhìn người nàng yêu bị vây trong hiểm cảnh thì nàng không thể làm được. Có phải nàng nên chọn hợp tác với Diệp Tiêu Nhiên hay không?
"Chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ". Nghiêm Văn Khâm bỗng nhiên ra lệnh, vài tùy tùng đi theo lập tức cúi đầu, cung kính nói: "Vâng, Đại tiểu thư".
Nhìn gió lay động cỏ dại xung quanh, Nghiêm Văn Khâm đưa mắt quét khắp bốn phía, ánh mắt có chút mê ly, một dự cảm bất an nảy lên trong lòng. Đợi cho đến lúc người Nghiêm gia đưa Vu Bối Nhi rời đi thì Diệp Tiêu Nhiên mới cùng người của mình xuất hiện. Hạ Diệp nhìn Diệp Tiêu Nhiên, hỏi: "Kiêu tỷ, như vậy thật sự được chứ? Tôi lo chị cùng Nghiêm Văn Khâm.........".
"Ngày này trước sau gì cũng phải đến, không sao cả, sớm muộn mà thôi". Nói xong, Diệp Tiêu Nhiên liền rời đi.
------------
Tâm phòng bị quá nặng, sợ Khâm làm gì nên Nhiên ra tay trước, chỉ là "chim sẻ" đang đợi phía sau bạn đấy Nhiên à, cẩn thận :))))Chương này gần 5000 từ đó a, dài dài dài~~ *mệt mỏi* =((