Chương 36: Điên cuồng chạy trốn (1)

ôn xao ——

Ba đài cơ giáp bay lên trong biển lửa dữ dội, phía sau nó chính là một loạt chiến cơ được trang bị vô số võ trang.

“Sao lại thế này, chẳng lẽ trong đội cảnh vệ có người tiếp ứng cho hắn!”

“Nhanh! Lập tức giới nghiêm, nhất định không được để cho hắn chạy thoát!!!”

“Vâng!!!”

Không biết từ đâu, quân binh ồ ạt xuất hiện như thủy triều, phong tỏa toàn bộ trung tâm nội thành thật gắt gao, chật như nêm cối.

Chưa đến năm phút sau, toàn bộ khu mặt trời mọc đều hoàn toàn được giới nghiêm, còi báo động vang lên in ỏi, vô số khẩu pháo khẩu nhắm thẳng vào ba đài cơ giáp đang chạy trốn kia.

Bùm ——!

Giờ khắc này, ngoại trừ Trùng tộc, tất cả những gì xảy ra trên di tích chiến trường cổ ngày đó, lúc này như được tái hiện lại thêm một lần nữa.

Nhưng mà, không còn Bạch Trạch cấp cao, cùng cái tên điều khiển cơ giáp đầy hung hãn kia, cho nên lúc này Hoắc Nhàn Phong thông thả hơn rất nhiều.

Hay nói đúng hơn, hắn đang tự đạo tự diễn một vở hài kịch rất buồn cười.

Dưới giá trị tinh thần lực lớn đến đáng sợ, đối với Hoắc Nhàn Phong mà nói, khống chế cùng lúc bốn đài cơ giáp cấp B không phải là vấn đề gì quá lớn.

Đúng vậy, bốn đài.

Ba đài lao ra ngoài làm mồi dụ, còn bản thân hắn lại trà trộn vào trong đội ngũ truy gϊếŧ.

Sau đó “Không cẩn thận” ăn một phát đạn, bay ngược ra ngoài, vừa hay bay luôn ra ngoài khu vực mặt trời mọc.

Xôn xao ——

Một phút trước khi cơ giáp rơi xuống đất vỡ tan, hắn đã rời khỏi đó, nhảy xuống từ trên cao như một con hắc báo, linh hoạt lặng yên rơi xuống xuống.

“Chậc…”

Thiếu niên đỡ trán, vô ngữ phun tào.

“Lăn lộn cả đêm, kết quả lại chẳng thu hoạch được gì.”

“Nga?”

Một giọng nam vang lên cách đó không xa.

“Vậy vốn dĩ lúc đầu cậu muốn cái gì?”

Hoắc Nhàn Phong đột nhiên quay đầu lại, đôi diện với một đôi màu xanh lục đậm.

Đối phương mặc trên thân một áo choàng dài được thêu hoa lộng lẫy, nửa khuôn mặt của hắn bị mặc nạ xương khô che mất, hóa trang quái dị như vậy dường như không hợp với cái thời đại công nghệ cao này, mà nhìn qua, hắn giống như công tước ma cà rồng sống trong lâu đài cổ âm trầm thời Trung cổ trên địa cầu cổ.

“Có lẽ, tôi có thể hỗ trợ.”

Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, phần mặt không có mặt nạ xương khô che khuất, lộ ra sự dịu dàng hòa nhã ngoài ý muốn.

Hoắc Nhàn Phong nhướng mày.

“Ông là ai?”

“Diệp Sơ.”

Nam nhân đeo mặt nạ cũng không che giấu, rất tự nhiên trả lời vấn đề này, hắn chỉ mặt trời nhân tạo ở phía trên cao kia, cong khóe môi.

“Hoặc, cậu có thể gọi tôi là…”

“—— thành chủ.”

“...?”

Thành chủ?

Nhân vật thần bí một tay xây dựng nên thành phố ngầm của Thiên Đông tinh?

Thiếu niên cứ cảm thấy dường như mình bị dính buff nào đó, nếu không, sao cứ mỗi khi đến điểm mấu chốt của kế hoạch, lúc nào hắn cũng gặp phải tình huống ngoài ý muốn thế nhỉ.

Trời đất ơi, quấy đảo chỗ của người ta sau đó bỏ chạy, lúc chạy thì gặp phải chính chủ, Hoắc Nhàn Phong cảm thấy vận khí của mình...

“Cậu trốn không thoát đâu.”

Diệp Sơ cười khẽ nói.

“Nhưng chúng ta có thể nói chuyện, chỉ cần cậu trả lời cho tôi ba vấn đề, tôi sẽ thả cậu đi, tuyệt không khó dễ cậu.”

“...”

Quả nhiên, quả nhiên, thành phố ngầm không phải là nơi được phép thoải mái làm càn như trong lời đồn.

Càng miễn bàn đến chuyện nó nằm ngay dưới mí mắt của thành chủ đại nhân.

Nếu không phải Giang Từ nhờ có lão Xà chuẩn bị đường lui trước cho mình, chỉ sợ y cũng sẽ bị vây khốn ở chỗ này.

Cho nên, sự thật là——

Hoắc Nhàn Phong không kịp đuổi theo vợ cho nên còn bị kẹt lại ở đây.

Nhưng mà, vụ mua bán này nghe qua cũng không thiệt, cũng chỉ là ba vấn đề mà thôi.

Thiếu niên trầm ngâm một lúc, nói.

“Ông hỏi đi.”

“Cậu…”

Diệp Sơ chỉ vừa nói ra một chứ, cơ thể chợt trở nên cứng đờ.

“?”

Thiếu niên thấy đối phương đột nhiên che miệng mũi của mình lại, làn da tái nhợt lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy ửng đỏ lên, thậm chí, gân xanh trên trán cũng nổi gồ cả lên.

Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu của Hoắc Nhàn Phong chính là tên gia hỏa này trúng độc.

Mãi cho đến khi hắn nghe thấy tiếng thở dốc đầy áp lực cùng khϊếp sợ của nam nhân kia.

“Omega… Nơi này sao lại… Xuất hiện tin tức tố của Omega!!!”

Hoắc Nhàn Phong hoàn toàn không thể cảm nhận được tin tức tố: “…”

Omega?

Nhưng không cảm giác được, cũng không nghĩa Hoắc Nhàn Phong hoàn toàn không biết đang có chuyện gì xảy ra.

Phạm vi mà tin tức tố lan đến rộng như thế, còn mãnh liệt như vậy, Omega kia, tám phần chắc chắn đã động dục ngoài ý muốn rồi.

Thành phố ngầm có nguyên tắc ngầm cá lớn nuốt cá bé, cho nên, ở đây, gần như hơn một nửa người ở đây, đều là những Alpha có thực lực cường đại.

Trong hoàn cảnh này, đột nhiên xuất hiện một Omega đang động dục thì sẽ xảy ra chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết.

Xem ra trên thế giới này, không chỉ có mình hắn là xui xẻo, còn có người còn xui xẻo hơn cả hắn.

“Thành chủ đại nhân, xem ra ông có chuyện khác cần phải xử lý rồi.”

Thiếu niên hơi hơi nghiêng đầu.

“Giao dịch của chúng ta, để lần sau rồi bàn tiếp đi.”

“Đợi đã ——!”

Thời điểm mà Diệp Sơ lại ngẩng đầu lên, ở chỗ đó, đã không còn thấy bóng dáng của Hoắc Nhàn Phong đâu.

“... Đáng chết!”

Lúc này đây, Hoắc Nhàn Phong trốn đi thuận lợi đến thật sự chính bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin.

Dù sao thì bây giờ, không còn ai lại đi chú ý đến cái gì mà hội đấu giá, hay là tiểu tặc đã bỏ trốn kia.

—— Lực chú ý của tất cả mọi người đều đã bị hấp dẫn bởi mùi tin tức tố ngọt ngào của Omega kia.

Tin tức tố của một Omega cấp S, chỉ trong vài phút ngắn nhủi, nó đã khuếch tán ra phạm vi hơn 1000 mét, trên cơ bản, không có bất kỳ Alpha nào có thể chóng lại được.

Thậm chí, toàn bộ thành phố ngầm đều đang có xu thể bạo động.

Điều này chẳng khác gì một mỹ nhân đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bị ném vào trong cả đám hàng trăm tên biếи ŧɦái.

Không ai có thể chống đỡ được sự dụ hoặc này.

Thậm chí, còn có không ít Alpha không tìm được Omega, liền bắt đầu quay sang gϊếŧ hại lẫn nhau.

Đây chính là bản năng đã được khắc vào trong gien, khiến cho bọn họ phải diệt trừ những kẻ thang gia cạnh tranh có tính uy hϊếp cao, sau đó chiếm đoạt Omega mềm ngọt như bánh kem kia, đánh dấu y!

Chiếm hữu y!

Đây có lẽ chính là thời khắc nguy hiểm nhất trong cuộc đời của Giang Từ, sau lưng y đã ướt đấm, hoàn toàn không thể phân định được đâu là máu đâu là mồ hôi.

Dưới tình huống như vậy, Giang Từ bất đắc dĩ nên đành phải triển khai hình dạng cơ giáp của Tiểu X, y cởϊ áσ choàng của mình xuống, dùng đao cắt thành từng mảnh nhỏ, sau đó ném chúng về các hướng khác nhau.

Trên đó có máu của y, trong máu mang khí vị tin tức tổ nồng đậm, chắc cũng có thể hỗ trợ đánh lạc hướng một chút, để y có thể tranh thủ thời gian.

Nhưng trên thực tế, hiệu quả mà nó mang lại như muối bỏ biển.

“Tích, tất cả các lỗ thông khí đều đã được đóng kín.”