Chương 34: Đừng chạm vào tôi!

Ý thức được vừa rồi mình đã phát ra âm thanh đáng xấu hổ đến mức nào, Giang Từ lập tức cắn chặt răng.

Khoảng cách giữa y cùng với thiếu niên Alpha ở phía sau thật sự rất gần, tai y có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng mà ấm áp của đối phương, gần đến mức y có thể cảm nhận được đối phương sắp dán lên vành tai của mình, thậm chí còn còn có thể ngửi thấy một chút mùi tin tức tố như có như không.

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Giang Từ cảm nhận được có một loại tin tức tố đặc biệt đến như vậy, rất khó hình dung, nhưng hoàn toàn khác xa với khí vị kí©h thí©ɧ đậm đặc của những Alpha khác, mà đó là một loại ấm áp, khoan dung, lại mạnh mẽ...

Tựa như sương sớm lướt qua núi khi mặt trời lên, không có hơi thở đặc biệt nào, nhưng nó lại khiến cho người khác cảm thấy an tâm mà nhắm mắt lại, sau đó lại muốn đặt toàn bộ cơ thể của mình ỷ lại vào đó.

Đây là lần đầu tiên Giang Từ không sinh ra cảm giác ghê tởm cùng chán ghét đối với tin tức tố của một Alpha, mà ngược lại, hô hấp của y trở nên càng sâu càng gấp gáp hơn, trong một khoảnh khắc nào đó, ngay cả tâm tư phản kháng của y cũng biến mất, thay vào đó, trong lòng y sinh ra một loại cảm giác bất mãn, vì sao trên gia hỏa này lại che giấu tin tức tốt của mình sâu đến như vậy.

"Làm sao vậy?"

Hoắc Nhàn Phong nhận ra đối phương có điều dị thường, nhưng hắn hoàn toàn không biết rằng, đối phương đang trầm mê trong tin tức tố của hắn.

"Đừng có bảo là cậu bị suyễn đấy nhé?"

Trong giọng nói của thiếu niên thẳng A có một chút tia lo lắng.

Giang Từ: "..."

"Cậu ——!"

Omega xinh đẹp đột nhiên bừng tỉnh.

Sau khi ý thức được mình vừa làm ra hành động đáng thẹn biết nhường nào, khuôn mặt bên dưới mặt nạ của y chợt hiện lên vẻ đỏ ửng vì xấu hổ buồn bực lẫn khuất nhục.

Y biết, bây giờ y đang có phản ứng của hiện tượng mang thai giả, nhưng cơ thể của y bây giờ lại thành thật mà xuất hiện những phản ứng mà một Omega đang mang thai nên có.

Ví dụ như làn da trở nên cực mẫn cảm, hay cảm xúc của y sẽ có sự dao động vô cùng vô cùng lớn, hay như cảm giác cực độ bất an cùng hư không…

Tất cả những điều này, đều cần phải có bạn lữ an ủi.

Nhưng mà, y vẫn chưa bị đánh dấu.

Vẫn chưa bị đánh dấu, nhưng y lại cực độ khát vọng được an ủi bởi tin tức tố của Alpha, hai loại mâu thuẫn này gần như không thể điều hòa.

Vì thế, bản năng của thân thể y đang bức thiết cần tìm một đối tượng cường đại, tìm sự che chở từ đó.

Cho nên hiện tại, ngay khi phát hiện một Alpha vừa cường đại lại vừa ôn nhu, du͙© vọиɠ muốn được ỷ lại cùng an ủi, tìm kiếm sự bảo hộ sẽ được sinh ra bên trong tiềm thức.

Hiển nhiên, mục tiêu mà thân thể đang khát cầu đang ở phía sau lưng y.

—— Phát hiện này khiến cho Giang Từ cảm thấy vô cùng khϊếp sợ cùng tức giận.

Thậm chí, cơ thể còn xuất hiện sự run rẩy nhẹ nhẹ, không biết là vì sự buồn bực xấu hổ đến cực điểm, hay là vì hưng phấn khi được sờ vào tuyến thể.

Hoắc Nhàn Phong cảm thấy, giờ phút này, đối phương đang lâm vào trạng thái cực kỳ kỳ quái.

“Cậu…”

Chỉ là, ngay khi hắn chỉ vừa mở miệng nói ra một chứ, quang não trên tay Giang Từ lập tức bộc phát ra tia điện quang cực kỳ chói mắt.

Xoẹt——

Ngay lập tức, thiếu niên liều nhảy lùi về phía sau, nhưng vì lúc nãy hắn đã ngây người một lúc, cho nên phản ứng của hắn vẫn chậm.

Hắn cúi đầu nhìn, trên lòng bàn tay hắn, có một vết thương dài tầm mười centimet, máu chảy ra, xung quanh có một vòng bị cháy đen, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

Giang Từ chóng một tay lên vách tường, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng y lúc này chính là cáu giận hay là cái gì khác.

"Đừng..."

Y thở hổn hển, ngón tay bám lên vách tường dường như cảm nhận được một lớp ẩm ướt nhè nhẹ màu đỏ nào đó.

"Đừng... Đừng chạm vào tôi!"

Nó vốn chính là một lời uy hϊếp hung ác, nhưng vì hô hấp dồn dập, cùng tiếng nói hơi có vẻ hụt hơi, cho nên những từ này, lại mang thêm một chút ý tứ như kiểu dục cự còn nghênh nhiều hơn.

Không phải chứ, Beta mang thai thời nay đều như vậy à?

Hầu kết của thiếu niên lên xuống, trong vô thức, nếu không phải vừa rồi đối phương không lưu tình mà cho hắn một đao, chỉ sợ Hoắc Nhàn Phong sẽ nghĩ rằng tên gia hỏa này đang cố ý câu dẫn hắn.

"A Từ, cái hộp ở góc dưới cùng hàng thứ ba!!!"

Lúc này, cuối cùng thì Tiểu X cũng đã rà quét được mục tiêu mà bọn họ cần!

Nhưng trong nháy mắt, mọi chuyện lập tức có biến ——

Rầm!

Từ ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một thanh âm trầm đυ.c nặng nề.

Sau đó, vách tường gần đó đột nhiên trở nên đỏ đậm, giống như nham thạch rơi vào trong dung nham, nứt thành vô số mảnh loang lổ.

Gần như ngay lập tức, Hoắc Nhàn Phong ý thức được cái gì đó.

"Không hay rồi!!!"

Đó chính là tia dung nham.

Ánh sáng màu đỏ phá tường mà ra, tỏa ra trong toàn bộ không gian, những đồ vật bị tia sáng màu đỏ ấy chiếu vào, gần như bị thiêu rụi trong nháy mắt.

Giang Từ cắn chặt răng, trực tiếp nhào về cái hộp kia, cuối cùng, ngay trước một giây khi tia sáng đỏ kia chạm đến cái hộp, y đã thành công ôm được chiếc hộp kia vào trong l*иg ngực.

Cùng thời khắc đó, đao quang trong tay sáng lên tia sáng chói mắt, sau đó, nó đột ngột tan ra thành nhiều mảnh, vô số linh kiện nhanh chóng xoay tròn kết hợp lại với nhau, trở thành một khẩu pháo tay.

Ầm! Ầm!!!

Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, chấn động thiên địa!

Một phát bắn sụp cả vách tường, một phát còn lại thì nhắm ngay phía trên trần nhà trên đỉnh đầu của Hoắc Nhàn Phong.

"Cậu..."

Đồng tử của thiếu niên co rút, lập tức rút lui tại chỗ.

Giấy tiếp theo, trong nháy mắt, vách tường cùng trần nhà vỡ vụn, toàn bộ căn phòng lập tức sụp xuống!

Cuồng phong như con hung thú thoát ra khỏi cái l*иg giam giữ nó, rít gào lao thẳng ra bên ngoài.

Nhiệt độ cao lại gặp gió lớn, trong khoảnh khắc chừng 0.1 giây, ngọn lửa lập tức bùng cháy lên dữ dội.

Mặt đất trung chuyển như muốn sụp đổ, vô số mảnh vỡ của căn phòng rơi xuống như mưa, Hoắc Nhàn Phong chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng lưng mơ hồ cuối cùng của Giang Từ khi y nhảy từ bên tường bị sụp đổ sang phía đối diện.

Gió lớn nổi lên thổi bay mũ choàng của Giang Từ, lộ ra dải tóc màu bạc rực rỡ hơn cả trăng sáng, giữa ngọn lửa đang cháy dữ dội cùng cuồng phong, y cứ như một con chim ưng lao thẳng xuống vách núi.

Ánh mắt của hai người bọn họ chạm nhau giữa không trung, sau đó liền tách ra.

Trong ánh mắt Hoắc Nhàn Phong lóe lên sự kinh diễm mà chính bản thân hắn cũng chưa từng nhận ra.

"Tên gia hỏa này..." Có chút thú vị.

Rầm!

Một hòn đá từ trên cao rơi xuống đập vào đầu hắn.

"A..."

Hoắc Nhàn Phong đau đến mức hít hà một hơi.

—— Nhưng tên này lại quá mức mang thù.

Cái tên Beta này không chỉ dùng đao làm hắn bị thương, bắn vỡ trần nhà trên đầu hắn, để mảnh vỡ đập lên đầu hắn, mà còn để hắn lại để làm mục tiêu thu hút sự chú ý của hỏa lực.