Chương 5: Không có thịt ăn không ngon

"Này, chính là cái này." Tú Nương mở vải ôm Vân Thiện ra, Vân Thiện tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên tấm vải, bên trong nào có tã lót gì. Nàng giật mình hỏi: "Con nhà ngươi không cần tã lót?" Tú Nương túm tã lót dưới mông Xuân Hoa cho Hoa Kỳ xem: "Chính là cái này."

Hoa Kỳ ánh mắt trông mong nhìn. Tấm vải trên người Vân Thiện chưởng môn mặc là nhặt được ở con suối nhỏ trước khi xuống núi. Nếu là hắn đi tiểu thì trực tiếp nhúng vào trong nước quơ qua quơ lại vài cái là được, lấy đâu ra nhiều phiền toái như vậy.

"Ngươi là đang làm mẹ sao?" Tú Nương đồng tình với đứa bé trong lòng. Có mẫu thân không đáng tin như vậy, sợ là sống không lâu. Nàng tốt bụng nói: "Ngươi trông con đi. Trong phòng ta có một miếng vải mới, cứ lấy ra để làm tã lót cho con ngươi đã. Ngày mai bảo nam nhân nhà ngươi lên thị trấn lấy thêm chút vải."

"Được." Hoa Kỳ vội vàng đáp. Hắn có chút ghét bỏ đem Vân Thiện đặt ở trên giường nhỏ. Thừa dịp Tú Nương không chú ý, nựng má Vân Thiện nói thầm: "Con non loài người sao lại lắm chuyện như vậy. Ăn cũng không biết ăn. Đi tiểu còn phải có người hầu hạ."

Vân Thiện vừa mới ăn no, lúc này tâm tình rất tốt. Nhóc chủ động hướng về phía Hoa Kỳ tươi cười, bên má phải còn có lúm đồng tiền nhỏ. Hoa Kỳ cũng cười: "Bộ dáng còn rất đẹp."

Tú Nương nhanh chóng cắt xong vải, dùng khăn lông ướt lau sạch nửa người dưới cho Vân Thiện, thuần thục thay cho Vân Thiện một cái tã lót mới. Vân Thiện dường như không có gì không thoải mái, vẫn im lặng để Tú Nương mặc tã cho mình, không có một chút ồn ào, lộn xộn.

"Trong sân có nước, ta thay ngươi trông đứa nhỏ, ngươi đi giặt tã đi." Tú Nương đưa cho Hoa Kỳ tấm vải bị Vân Thiện tiểu ướt đẫm.

"Được." Hoa Kỳ cầm tấm vải ném vào trong chậu gỗ, nhúng nhúng vài cái, vắt cũng không vắt, trực tiếp cầm tấm vải ướt sũng nặng trĩu nước ném lên dây phơi quần áo. Sau đó lại múc nước lần nữa cẩn thận rửa tay sạch sẽ.

"Trên cổ con nhà ngươi đeo cái gì?" Tú Nương vuốt ngọc bài trên cổ Vân Thiện, xem không hiểu mặt trên khắc cái gì, mặt sau có ba chữ, đáng tiếc nàng không biết chữ.

"Bảo bối trong nhà truyền xuống." Hoa Kỳ tùy ý nói.

Tú Nương kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Lúc trước nhà ngươi ở Ly thành là một gia đình giàu có à? Còn có bảo vật gia truyền nữa."

Hoa Kỳ nghĩ đến Vân Thiện còn là chưởng môn của cả tòa Vân Linh Sơn, muốn nói là có tiền đi, cả tòa núi là của hắn. Nếu nói không có tiền, trên núi chỉ có một đạo quán nhỏ, nhưng đạo quán này truyền thừa hơn hai ngàn năm. Xem như là có tiền đi.

Thu Sinh thấy một người đàn ông kéo thân cây vào sân nhà hắn, vội vàng chạy chậm theo: "Tú Nương, Tú Nương."

"Ai ya." Tú Nương từ trong phòng bếp đi ra, nhìn nam nhân nhà mình cười nói: "Chuyện gì, kêu gấp như vậy?"

Cây cối bị ném trong sân, cây quá lớn, một phần thân còn ở bên ngoài sân. Tây Giác đang vung rìu định chặt cây thành từng khúc.

"Ơ." Tú Nương kinh ngạc nhìn cây: "Cây này cũng không nhỏ, làm sao lấy về được?"

"Ta đã nói nam nhân nhà ta có sức lực rất lớn." Hoa Kỳ lại gần.

Đột nhiên nhìn thấy một phụ nhân xinh đẹp dáng người thướt tha yêu kiều, Thu Sinh nhất thời không thể dời mắt được. Tú Nương âm thầm nhéo eo hắn một cái, lúc này hắn mới hoàn hồn. "Đây là người từ đâu tới, sao lại ở nhà chúng ta."

Tú Nương kéo Thu Sinh vào phòng bếp, nhỏ giọng nói: "Nàng nói mấy người các nàng chạy nạn từ Ly thành tới đây. Muốn ở lại nhà chúng ta một thời gian. Cây trong viện là do nam nhân này vừa lấy về."

"Ở nhà chúng ta?" Thu Sinh không vui lầm bầm.

"Đều là người đáng thương, có thể giúp một tay thì giúp một tay, coi như tích đức cho Xuân Hoa chúng ta." Tú Nương đáng thương Hoa Kỳ, cũng đáng thương Vân Thiện. Bọn họ muốn ở lại trong thôn. Sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp. Bây giờ có thể giúp một tay thì cứ giúp một tay.

Tú Nương hung hăng nhéo Thu Sinh một cái, hung tợn nói: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng không được đánh chủ ý lên Hoa Nương. Bằng không ta sẽ không tha cho ngươi!"

"Á!" Thu Sinh oan uổng muốn chết: "Ta chỉ là có chút bất ngờ. Ta đối với nàng có thể có chủ ý gì, nàng đừng suy nghĩ lung tung. Ta đói bụng, mau nấu cơm, mau nấu cơm."

Không cần Đâu Minh hỗ trợ, Tây Giác vung rìu không ngừng, chẳng qua chỉ là công sức làm một bữa cơm, cả cái cây to đã bị Tây Giác chém thành từng đoạn ngắn. Tiểu Tùng và Đà Đà giúp Tây Giác xếp từng khúc gỗ thành hàng. Đâu Minh ngồi trên cái đôn tròn ngửi mùi thơm của cơm, ánh mắt nhìn chằm chằm phòng bếp, chờ đợi ăn cơm.

Thu Sinh ôm khuê nữ nhà mình, tránh xa Hoa Kỳ. Chỗ bị Tú Nương véo vừa nãy còn rất đau, nhìn thấy Tây Giác ở trong sân không tốn chút sức đốn củi làm hắn bị sốc đến mức không biết nói cái gì.

"Thu Sinh, vào bưng thức ăn." Tú Nương ở trong phòng bếp gọi một tiếng, Đâu Minh lập tức nhảy vào, nhiệt tình nói: "Để ta, để ta."

Tiểu Tùng và Đà Đà cũng chạy theo: "Ta cũng tới bưng thức ăn."

Tú Nương kinh ngạc nhìn Đâu Minh ăn một chén lại tiếp một chén, đứa nhỏ này nhìn trông khỏe mạnh, không nghĩ tới sức ăn cũng lớn như vậy. Một lát sau, cái đĩa đã hoàn toàn trống không. Nhìn Hoa Nương cùng người nhà nàng ăn uống ngon miệng. Chỉ là, Tú Nương nhìn trong bát còn dư lại nửa chén cơm, thò đầu nhìn về phía nam nhân nhà mình, trong bát cũng còn dư lại hơn nửa chén cơm. Nàng xấu hổ cười cười, khách sáo hỏi: "Ăn no rồi à?"

"Chưa ăn no." Đâu Minh không thèm nhìn sắc mặt ai, thành thật nói: "Đồ ăn ngon, nhưng không có thịt. Không có thịt ăn không ngon."

Đâu Minh vừa nói ra, sắc mặt Thu Sinh lập tức trở nên không khỏe, nào có ai ở nhà người khác ăn cơm còn chọn cái này chọn cái kia. Toàn bộ thức ăn trên bàn đều vào trong bụng Đâu Minh. Bọn họ còn chưa ăn được mấy miếng. Nhà nông một tháng cũng không ăn đến thịt một lần, khách nhân khẩu vị lớn như vậy bọn họ làm sao chiêu đãi nổi.

Hoa Nương cười làm lành: "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, trẻ nhỏ không hiểu chuyện." Hắn quay đầu răn dạy Đâu Minh: "Muốn ăn thịt thì tự mình lên núi bắt. Cũng bắt chút thịt cho Thu Sinh và Tú Nương nếm thử."

Đâu Minh hừ một tiếng không để ý tới Hoa Kỳ, đi tới bên cạnh đống củi cầm lấy rìu, "bốp" một tiếng đem củi bổ ra.

Tú Nương nhìn thấy bộ dáng này của Đâu Minh, chỉ nghĩ là Hoa Nương làm mẹ kế không dễ dàng. Lúc này mới nói Đâu Minh hai câu, Đâu Minh đã nhăn mày khó chịu. Có thể thấy được, người nhà này sống không phải một lòng. Chỉ là hai cha con này rất giống nhau, sức lực đều rất lớn.

Tú Nương cùng Thu Sinh ăn hết cơm, cuối cùng cũng xong bữa cơm này.