Chương 4

Nhà nông không có gì tốt để tiếp khách. Tú Nương rót cho mỗi người một chén nước. Hoa Kỳ bưng bát lên uống một ngụm, gọi Tú Nương nói: "Muội muội ngươi đừng bận việc nữa. Có chuyện gì để cho phu quân và con trai của ta đi làm."

"Củi trong sân không còn nhiều đúng không? Tây Giác ngươi mang theo Đâu Minh và Tiểu Tùng lên núi chặt cây."

"Không cần, không cần." Tú Nương ngăn cản hắn: "Nam nhân nhà ta lập tức trở lại, để hắn đi, để hắn đi."

"Ồ, không sao. Một chút sức lực kia đối với họ không là gì." Hoa Kỳ nháy mắt, Tây Giác dẫn theo Đâu Minh, Tiểu Tùng đi ra sân, cầm theo rìu rời đi. "Đa Đa, con cũng đi cùng đi."

Tước khi rời đi, Đa Đa hoài nghi nhìn về phía Hoa Kỳ, con rắn đen này đuổi bọn họ đi là muốn làm gì? Nếu hắn có ý đồ bất chính đối với tiểu chưởng môn, đến khi độ kiếp nhất định sẽ bị sét đánh chết.

Sau khi xác định mọi người đã đi hết, Hoa Kỳ làm bộ làm tịch nhìn về phía cửa sân rồi nói: "Muội muội, ngươi xem bọn họ đều nghe lời ta. Nhưng ta cũng có nỗi khổ không thể nói. Mấy đứa nhỏ kia đều không phải con ruột của ta." Hắn nhớ rõ, nhân loại sẽ đặc biệt bao dung với người đáng thương.

"A?" Tú Nương vừa nghe lời này, liền lấy lại tinh thần. Trong chuyện này không phải có chuyện xưa gì đó chứ?

"Mấy người bọn họ là người một nhà, còn ta là một mình chạy nạn."

Tú nương nương ôm đứa nhỏ, ngồi gần hơn: "Vậy sao ngươi lại gặp bọn họ?"

"Còn không phải không có cơm ăn. Nhà họ bốn người đàn ông, ta một nữ nhân, không phải nên tìm cho mình chỗ dựa sao."

"Đúng vậy." Tú Nương đáp lại: "Ngươi liền đi theo Tây Giác?"

"Đúng vậy." Hoa Kỳ gật đầu: "Tuy rằng đi theo bọn họ không có cơm no, nhưng cũng không đến mức chết đói. Bây giờ nghĩ lại, nam nhân nhà ta nhiều như vậy, bất kể ở đâu cũng có thể kiếm ra miếng ăn." "Ngươi biết năm ngoái phương Bắc Ly thành có đại yêu gây họa cho người không? Bọn ta đều là người Ly thành, bọn ta không còn cách nào mới chạy nạn ra ngoài."

"Ly thành? Ta biết chuyện này. Mùa đông năm ngoái có người Ly thành đến thôn bọn ta hỏi thăm Vân Linh Quan. Các ngươi đã giải quyết xong yêu quái ở Ly thành chưa?"

Hoa Kỳ gật đầu: "Trên đường nghe nói yêu quái đã bị đạo trưởng của Vân Linh Quan trấn áp."

"Vân Linh Quan của bọn ta thật sự rất linh nghiệm." Tú Nương nói: "Người đi trấn áp yêu quái nhất định là Linh Ẩn đạo trưởng. Đó là chưởng môn Vân Linh Quan."

"Phải, phải không?" Hoa Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười, địa vị của Linh Ẩn trong lòng dân chúng còn rất cao.

"Năm ngoái, con trai cả nhà đại ca ta bị mất hồn, bà cốt bà đồng và những người giỏi ở vùng lân cận khác đều tìm cả rồi, nhưng không ai có thể gọi hồn trở về. Vẫn là sau đó lên cầu Vân Linh sơn, Linh Ẩn sư phụ vừa ra tay, ngày hôm sau, cháu trai lớn của ta đã ổn lại. Ngươi nói Linh Ẩn đạo trưởng có lợi hại hay không?"

"Lợi hại." Các đời chưởng môn Vân Linh Quan không ai là không lợi hại, Hoa Kỳ trong lòng phun tào, đang yên đang lành nói mình là Ly thành làm gì không biết. Sớm biết vậy đã bịa ra một cái địa danh rồi.

Vân Thiện mở mắt ra đối diện với Hoa Kỳ, dưới cái nhìn chăm chú hoảng sợ của Hoa Kỳ, khóe miệng nhếch lên, lại bắt đầu khóc.

Hoa Kỳ: "...Sao lại khóc nữa?"

"Con nhà ngươi khóc rồi." Tú Nương nhắc nhở nàng.

"Ta biết." Hoa Kỳ lộ ra cười khổ: "Muội muội, không dối gạt ngươi. Trước khi gả cho nam nhân nhà ta, ta là một hoàng hoa khuê nữ, mẹ ta không dạy ta cách chăm sóc đứa nhỏ. Đứa nhỏ này, ta..." Phía trước ba hoa nhiều như vậy, cũng không phải là vì hai câu này sao.

Tú Nương đem con gái mình đặt trên giường nhỏ bên cạnh, chủ động ôm Vân Thiện. Sờ mông không ướt, đây chính là đói bụng. Nhìn thoáng qua hai trái đào căng phồng của Hoa Kỳ, Tú Nương hâm mộ hỏi: "Sữa chắc là đủ chứ? Cho con bú chút sữa."

Hoa Kỳ vừa định từ chối thì chợt nhớ trong túi hắn có sữa dê mới vắt sáng nay. Tú Nương đưa đứa bé cho Hoa Kỳ: "Biết cho bú sữa không?"

Vẻ mờ mịt trên mặt Hoa Kỳ khiến Tú Nương thở dài, nàng nhét Vân Thiện vào trong lòng Hoa Kỳ, ôm con gái mình lưu loát đẩy xiêm y trước ngực ra. Hoa Kỳ lập tức đỏ mặt quay đầu: "Ngươi, ngươi làm gì vậy?"

"Cho con bú sữa nha." Tú Nương nhìn bộ dáng thẹn thùng của hắn, trong lòng có một tia hoài nghi. Người này ở bên ngoài đi đường hết lắc mông lại uốn éo thân mình, vậy mà cho con bú lại thẹn thùng? Nàng thúc giục: "Nhìn con nhà ngươi đáng thương, mau để nó mυ"ŧ hai cái."

Nữ nhân bên cạnh vẫn thúc giục, Hoa Kỳ sợ lộ tẩy, chỉ có thể chịu đựng xấu hổ kéo áo ra. Nói thật, hắn cũng tò mò, nữ nhân cho bú sữa như thế nào. Vân Thiện trong miệng có đồ vật, lập tức phát huy bản năng, mυ"ŧ lên.

"A." Hoa Kỳ kinh ngạc nhìn đứa nhỏ trong lòng, tiểu tể này nhìn bộ dạng gầy trơ xương, sức lực hút sữa cũng không nhỏ, hút đến mức hắn bị đau.

Cố sức mυ"ŧ một lúc lâu, Vân Thiện phun ra thứ trong miệng, oa một tiếng lại khóc lên.

"Sao vậy?" Tú Nương hỏi Hoa Kỳ.

Hoa Kỳ ngượng ngùng nhỏ giọng trả lời: "Ta không có sữa."

"Không có sữa con ngươi sống thế nào?" Lần này Tú Nương sửng sốt, nhỏ giọng nói thầm: "Ngươi cái người này, lớn như vậy, hóa ra chỉ có thể nhìn không thể dùng."

"Lúc trước ở trên đường bắt dê cái, mỗi ngày vắt sữa dê cho đứa nhỏ." Hoa Kỳ kéo quần áo lại, ngượng ngùng thỉnh cầu: "Muội muội, muội xem, có thể có nó hút một chút sữa của muội không? Thằng nhóc nhà ta ăn không nhiều lắm."

Tú nương thấy Vân Thiện khóc lóc thảm thiết, cho con mình bú sữa xong liền ôm Vân Thiện vào trong ngực. Không biết là hắn ngửi thấy mùi hay là như thế nào, vậy mà chính mình cũng tìm được chỗ bú sữa.

Hoa Kỳ xoay người không nhìn, nhưng cũng biết Vân Thiện không tiếp tục khóc, có lẽ là ăn rất ngon. "Con của ngươi tên là gì?"

"Xuân Hoa. Là cha của nó đặt cho." Tú Nương vừa đút Vân Thiện, vừa trêu chọc Xuân Hoa.

Cho Vân Thiện ăn no, sờ mông bé có chút ẩm ướt, Tú Nương hỏi Hoa Kỳ: "Con nhà ngươi cần thay tã lót rồi."

"Tã lót?" Hoa Kỳ tò mò hỏi: "Tã lót là cái gì?"