Chương 3

Trọng Sơn lên tiếng phá vỡ im lặng: "Vân Linh Sơn chỉ có một tiểu chưởng môn. Chúng ta phải đưa ra một số quy tắc để nuôi dưỡng tiểu chưởng môn. Truyền thừa hơn hai ngàn năm của Vân Linh Quan không thể đứt đoạn."

"Quy tắc gì?" Báo đốm Tây Giác nhìn về phía Trọng Sơn.

Trọng Sơn: "Trẻ em loài người khác hoàn toàn với ấu tể của chúng ta. Muốn nuôi dưỡng tiểu chưởng môn thật tốt, cần phải xuống núi học tập. Linh Ẩn đạo trưởng nói, không được phép sử dụng pháp thuật nuôi dưỡng chưởng môn Vân Thiện. Chưởng môn hiện giờ uống sữa của Xuân Ý. Sau khi cai sữa, con người cần ăn ngũ cốc, rau củ. Yêu tinh trên núi chúng ta ai biết trồng ngũ cốc, trồng rau?"

Chúng yêu tinh lắc đầu.

Trọng Sơn nói: "Con người mặc quần áo cần vải vóc để may, chúng ta biết dệt vải à?"

Chúng yêu tinh tiếp tục lắc đầu.

"Nhưng dưới chân núi có đại yêu, đi xuống dễ bị ăn. Chưởng môn các đời đều không cho chúng ta xuống núi." Tê tê Tiểu Tùng luôn nhát gan nói.

"Không xuống núi, chúng ta làm sao hoàn thành lời thề?" Trọng Sơn ôn hòa như trước: "Đừng quên, chúng ta đều lấy tâm ma ra thề."

"Ta đã nói Linh Ẩn không phải người tốt." Hoa Kỳ nhỏ giọng nói thầm, trong lòng hối hận, hắn rõ ràng nhìn ra Linh Ẩn đã là nỏ mạnh hết đà, thế mà lại sinh lòng sợ hãi. Linh Ẩn thật xảo quyệt.

"Vậy thì xuống núi. Chúng ta không đi đâu xa, chỉ đến thôn Đông Vọng dưới chân núi." Tây Giác cảm thấy cũng không có gì, chưa từng nghe nói phụ cận Vân Linh Sơn có đại yêu. Yêu quái lợi hại nhất của dãy núi này cũng chỉ có mấy người bọn họ.

Trọng Sơn: "Đã quyết định như vậy thì các ngươi xuống núi đi. Ta ở lại trên núi trông coi Vân Linh Quan."

Hoa Kỳ ôm Vân Thiện lắc hông uốn éo, nếu là người khác nhìn đến, tất nhiên sẽ tâm sinh nhộn nhạo. Nhưng đi theo hắn đều là yêu quái trên Vân Linh Sơn, biết rõ tính nết của hắn. Nếu có ý nghĩ không an phận đối với hắn, động phủ bị đập nát là nhỏ, mạng nhỏ làm sao giữ được mới là chuyện lớn.

Đâu Minh hóa thành thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi nghi hoặc hỏi: "Hoa Kỳ, ngươi đi đàng hoàng là được, uốn éo làm gì? Thôn dân dưới chân núi cũng không đi đường giống ngươi." Thỉnh thoảng có thôn dân lên núi bái thần, Đâu Minh đã từng gặp qua.

Ngay sau đó Đà Đà nói: "Đúng vậy. Hoa Kỳ, đi đường như vậy rất khó coi."

Hoa Kỳ nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ coi thường, hai trái đào trước ngực căng phồng: "Hai ngươi hiểu cái gì. Chỉ cần nghe ta là được. Trước khi tới Vân Linh Sơn, ta có thể một mình tại nhân gian hành tẩu trăm năm. Các ngươi những tiểu yêu sinh ra ở Vân Linh Sơn hiểu cái gì?"

Đà Đà chạy lên trước, đẩy hai trái đào trước ngực Hoa Kỳ ra: "Ngươi đè lên chưởng môn rồi."

Hoa Kỳ cúi đầu nhìn thoáng qua, dùng pháp thuật thu nhỏ ngực lại một vòng. Tiếp tục lắc hông rắn đi về phía trước. Vừa đi vào trong thôn, một đám nam nhân liền nhìn chằm chằm Hoa Kỳ.

Tiểu Tùng căng thẳng nuốt nước miếng: "Những người này sao lại kỳ lạ như vậy. Ánh mắt nhìn chúng ta có chút không đúng."

"Sợ cái gì, bọn họ chỉ là người bình thường." Tây Giác quét mắt nhìn, hừ một tiếng.

Tú Nương ôm con ngồi dưới bóng cây trước cửa, nhìn thấy Hoa Kỳ lắc hông đi tới, trên mặt nàng không hiện ra cảm xúc gì, trong lòng lại cảm thấy Hoa Kỳ lả lơi ong bướm, nào có nữ nhân lắc hông đi đường. Sợ là Diêu tỷ trên trấn cũng không như vậy.

"Con nhà ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Tú Nương không nghĩ tới nữ nhân lại đứng ở trước mặt nàng, còn cười hỏi về con nàng.

"Ba tháng." Tú Nương lịch sự hỏi lại một câu: "Con nhà ngươi bao nhiêu tuổi?"

Câu hỏi này khiến Hoa Kỳ khó trả lời, Linh Ẩn lúc trước chỉ giao Vân Thiện cho bọn họ, nhưng không nói đứa bé bao nhiêu tuổi. Thấy Vân Thiện không lớn bằng đứa bé trong lòng người phụ nữ trước mặt, Hoa Kỳ nói linh tinh: "Mới vừa đầy tháng."

Hoa Kỳ nói xong, thấy người phụ nữ không trả lời, chủ động nói: "Chúng ta là chạy nạn tới, đi qua ngọn núi phía trước mới nhìn thấy ở đây có một thôn làng." Hắn chỉ tay về phía Tây Giác: "Đây là phu quân ta Tây Giác." Lại chỉ về phía ba đứa trẻ bên cạnh: "Đây là Đâu Minh con trai lớn của ta, con trai thứ hai Tiểu Tùng, con trai nhỏ Đà Đà."

"Ngươi còn trẻ như vậy, đã có ba đứa con, còn là ba đứa con trai nữa." Tú Nương cực kỳ hâm mộ. Cái thai đầu tiên của cô là con gái, vừa ở cữ xong mẹ chồng liền thúc giục nàng sinh thêm một đứa con trai. Mấy người này trên người quần áo đều là chắp vá, nhìn có vẻ không phải là gia đình giàu có. Đứa con nhỏ nhất chỉ mặc một cái yếm đỏ, nhưng lại trắng trẻo mập mạp, có chút kỳ lạ. "Đứa trong lòng ngươi là con trai hay con gái?"

"Vẫn là con trai." Mọi người đều đã nhìn thấy chim nhỏ của Vân Thiện.

"Ồ." Tú Nương ôm đứa nhỏ, hâm mộ không biết nên nói cái gì. Đứa nhỏ trong lòng cô nhỏ giọng khóc lên, Tú Nương thuần thục sờ mông đang ướt của đứa bé. Cô ôm lấy đứa bé trở về sân, lấy một cái quần sạch sẽ từ trên dây phơi quần áo thay cho đứa bé. Vừa quay đầu, cô liền nhìn thấy cả nhà vừa rồi đều đi theo vào sân.

Tiếng khóc của trẻ con có thể lây lan, Vân Thiện trong lòng Hoa Kỳ mím môi bắt đầu khóc lên. So với tiếng khóc nhỏ như mèo kêu của con Tú Nương thì Vân Thiện khóc to hơn nhiều. Tú Nương không khỏi hâm mộ nhìn sang.

Hoa Kỳ vụng về dỗ dành Vân Thiện, miệng lẩm bẩm: "Không khóc, không khóc."

Tuy trong tên Vân Thiện có chữ thiện, nhưng hắn vừa khóc lên cũng không phải hiền lành gì. Dù cho Hoa Kỳ dỗ thế nào, hắn cũng chỉ há miệng khóc lóc. Mà mấy người Tây Giác lại chỉ biết đứng một bên nhìn.

Tú Nương đặt con mình vào trong nôi, bất đắc dĩ ôm Vân Thiện vào lòng, phát ra tiếng trêu đùa: "Ôi, ôi, không khóc, không khóc."

Vân Thiện thế mà thật sự chậm rãi an tĩnh lại.

Hoa Kỳ thấy Vân Thiện không khóc, vui mừng như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Muội muội, muội thật giỏi. Bọn ta định ở lại thôn này. Hôm nay có thể ở nhờ nhà muội không, phu quân và con trai ta rất khỏe, có việc gì cứ kêu bọn họ đi làm là được."

"A?" Tú Nương ngơ ngác, người nhà này sao lại tự nhiên như không vậy.